Truyện kể rằng, vào 1 đêm trăng thanh gió mát.
.... Không không, dẹp dẹp!!!
“ Sói ca ca, anh đùa em sao!?”
“ Ngươi im xem nào!”
Truyện kể rằng, vào 1 đêm gió mát trăng thanh. Giữa rừng cây hoang vu, cánh rèm đen mờ ảo phủ khắp tứ phía.
Mập mờ 2 thân ảnh leo lắt.
“ Anh nói đi, anh lừa em đúng không!?”
“ Tin ta cạp chết mi không!?”
Ngước lên là bầu trời bao la, ấy mà chẳng thấy vì sao nào. Chẳng thấy bóng mặt trăng đâu!
“ Huhuhu vậy là anh lừa em rồi a!”
“ Ngươi đừng làm như ta phụ tình ngươi vậy! Chỉ là ta cũng không biết đường!”
“ Không thể nào! Anh là Sói ca ca cơ mà! Rừng cây này của anh cơ mà!”
“ Ta khi nào nói cái đám cỏ rắc rối tùm lum này của ta?”
“ Truyện! Theo đúng cốt truyện là vậy!”
Sói ca hừ lạnh một tiếng, đảo mắt liên tục để tìm lối ra. Trong màn đêm hiu quạnh ấy, hai nhãn thần bừng sáng... như đèn pha ô tô!
Cậu thì lạnh muốn chết, cứ nghĩ sẽ là một màn sến súa, ai ngờ truyện bị lệch về phương nào rồi.... Thằng sói này có thể nào bị ngu đi vậy...
“ Sói ca, hay để trời sáng rồi tìm cũng chưa muộn đi? Tối thế này có mà thánh tìm!”
Sói ca dừng bước, khẽ khép mi.... Cũng có lí, đó giờ cũng hơi buồn ngủ. Chậm lại động tác, dùng nanh vuốt sắc bén gạt đi thảm tuyết ở một mảnh đất, khoan thai nằm xuống ngủ.
Hữu Bân chỉ có chờ thế mà lấy đà nhảy tót vào giữa hai chân trước đang khoanh lại để chừa một khoảng trống nhỏ. A~ giá như nhà mình có nuôi con chó... con chó to bựa như thế thì quá tuyệt luôn! A... ngủ ngoan nào bé yêu... ngủ đi rồi mày sẽ tỉnh giấc còn đi làm a...
------- ---------- ------------ ------------ ------------
Tia nắng ấm áp lách qua từ kẽ lá để chạm được đến mắt cậu.
Hơi nhíu mi, cậu chép miệng vài cái lại lười biếng cọ má lên “ Gối ôm “ ..... Gối ôm khi nào đã tiến hóa lắm lông vậy a? Sao tự nó mà ấm được vậy a?... mà kệ a? Vậy càng tốt càng dễ ngủ!
Sói ca ca nhìn con người bé nhỏ đang sống chết bám chặt mu bàn chân của mình. Chậc, này là lần đầu mình gặp rắc rối như thế này, giờ còn phải lôi theo cái người này... Có nên lẳng cậu ta ở xó nào rồi chuồn chuồn không?
Nhìn Vi Hữu Bân liên tục cọ cọ má. Cái mặt thì ngu si, dễ lừa hết sức! Cái tính thì ... chưa rõ nhưng cũng thuộc loại ngây ngô dễ dụ! Kiểu này mà thả giữa rừng thế này, có khi chết vì ngu chứ không vì đói!
Thôi kệ vậy, ra ngoài xong đường ai nấy đi, không can hệ!
“ Mấy giờ rồi?”
“ Sáng rồi, tỉnh mau!”
Hữu Bân còn muốn ngủ tiếp... Thì cái chất giọng khàn khàn ấy đánh cho tỉnh!!! Có thể nào giấc mơ của mình kéo dài như vậy điiiii????
Đầu cậu bây giờ đang nghĩ đến trường hợp mình xuyên thư... Có thể lắm chứ...
Ngước lên nhìn bốn bể ảm đạm... Không có khả năng, thức tỉnh đi Hữu Vi! Mày đang mơ! Tốt lắm! Mày đang mơ!
“ Ngươi ngốc lăng cái gì? Mau đi tìm lối ra!”
“ Sao Sói ca còn chưa tan biến !!! Sao tôi chưa tỉnh mơ!!??”
“ Ngươi nháo gì? Cần ta cạp cho phát để kiếm chứng không!?”
“.... No, thanks!”
Tay cậu chạm đến má... thì run run... Sợ lắm nếu như mà đau thật, huhuhuhu, cái véo má này sẽ quyết định số mệnh của mình!
Móng tay đã chạm đến da mềm, huhuhu!!! Tim cậu đang đập thình thịch đây này!!!!
Phải dứt khoát! Nhắm chặt mắt! Nhéo một cái! Xong! Đau thấy bà nội! Say oh yeah! Mình không.... mơ. . .
Ngước lên bốn bể ảm đạm một lần nữa, ấy là đang vang tiếng quạ thê lương....
“ À hô, À hô”
Mẹ ơi xuân này con không về.
------- ----- ----- ------ ---------- --------- ----------
Nói là cùng nhau tìm chứ chỉ có độc mình Sói ca đơn bạc giữa rừng. Cái con người kia được mấy giây đầu chỉ trỏ Đông Tây, giờ thì lăn ra ngủ say như chết trên lưng mình!
Quá phiền toái! Đây là lần đầu Sói ca đây gặp kẻ ăn hại như vậy!
“ Nè sói ca, anh có tên riêng không vậy?”
Mất 0,5 giây suy nghĩ, Sói ca mới trả lời.
“ Thượng Đẳng Tước “
“ Vi Hữu Bân”
Hỏi xong Hữu Bân lại an nhiên lăn ra ngủ tiếp! Lại để cho Đẳng Tước kia nai lưng ra tìm kiếm! Xuyên suốt đường đi gặp bao rắc rối! Nào là mấy con diều hâu láo toét muốn cắp con người ăn hại kia đi! Nào là lũ sói mới lớn đòi ra uy với Đẳng Tước! Nào là mấy con hổ,.. bla... blo
!! Bao hiểm nguy như thế! Sao tên kia lại bình chân như vại mà ngủ cơ chứ!!! Người ta nói thêm người việc thêm nhẹ! Giờ thì hay rồi! Rước thêm đống tai họa!
Ta muốn táp chết mi!! Viii Hữuuu Bânnnnnn!!!
Hữu Bân hắt xì một cái, lại chép miệng ngủ không thương lượng!
---------- -------- -------- ---------- ----------- ------
“ Tỉnh! Ra ngoài được rồi!”
Hữu Bân thật ra đã tỉnh từ lâu, cậu đây là nhân viên gương mẫu của công ty to lớn chứ đâu phải sâu ngủ! Chỉ là cái lạnh khiến cậu cứ bám khư khư lông sói, ngại ngẩng đầu lên nhìn để mà tìm!
“ Tốt quá!”
“ Giờ thì mi cút đi!”
.... Hữu Bân cũng tính là “ cút đi “ nhưng mà, cái thân bạc nhược này lấng cấng dễ chết lắm! Không có khả năng!!
“ Cứu người cứu cho chót! Anh đừng có vô trách nhiệm như vậy a!!!”
Sói Ca gầm gừ răng nanh khiến cậu lạnh sống lưng, song, ngoài mặt vẫn bình tĩnh!
“ Ta giúp ngươi ra ngoài, quá lắm rồi ngươi còn dám kì kèo với ta?”
Cậu lăn qua lăn lại trên lưng hắn, sống chết ca lên khúc cải lương ăn vạ, buồn đến nhão lòng!
“ Huhuhu!!! Anh ác lắm! Ấy anh để em chết ở khu rừng đó! Sao cứu em ra để em bơ vơ sống không nổi chết không xong hả!!?? Chịu trách nhiệm đi!!”
Thượng Đẳng Tước hận mình không vươn được chân lên lưng để quẳng ngay con sâu kia!! Kẻ bình thường như vậy hắn đã tiêu diệt không tha rồi!!
Gắt gỏng gào lên.
“ Phải để ta cưới ngươi là tròn trách nhiệm đúng không!?”
___________ ________________ ______________