Độ Ách

Chương 39: Chương 39: Lương ngộ (nhất)




“Sao lại chưa tìm được cửa? Tiểu quỷ, không phải sao?” Bách Lý Quyết Minh truyền âm cho hắn.

“Không phải.” Bùi Chân trầm giọng cười: “Tiền bối thông minh như vậy, sao lại không tìm thấy được? Suy nghĩ cẩn thận lại đi nào.”

“...” Thằng nhóc này còn làm trò vậy nữa, đố y gì chứ? Bách Lý Quyết Minh rất muốn cho Bùi Chân một đấm, nếu người khác dám bất kính với y như vậy thì y đã đạp bay tên đó lâu rồi. Nể tình thằng nhóc này đẹp trai, tạm thời vờn chơi với hắn xíu đã. Bách Lý Quyết Minh bĩu môi, sau đó nhìn xung quanh một lần. Bùi Chân nói: “Nơi này không ổn”, rốt cuộc thì còn chỗ nào không ổn nữa? “Nơi này...” Trái tim Bách Lý Quyết Minh như bị treo lên cao, “nơi này” không chỉ bao gồm đồ vật ở đây mà còn cả người nữa.

Bùi Chân đề phòng Mục Tri Thâm và Bạch Già, hai người kia có gì kỳ quái sao?

Mục Tri Thâm trầm mặc kiệm lời, không muốn nói chuyện nhưng làm việc lại rất nhanh nhẹn. Bách Lý Quyết Minh nhớ rõ một đao hắn bổ vào nữ quỷ kia, góc độ cực kỳ tàn nhẫn, nếu người bình thường chịu một đao này, hẳn là đầu đã vỡ làm đôi rồi. Về phần Bạch Già, tên này không rõ lai lịch, ngay từ đầu đã rất kỳ quái. Nhưng nếu Bùi Chân kiêng kị cậu, nhất định là có nguyên nhân nghiêm trọng hơn.

Ánh nến màu vàng hổ phách lập loè, vàng đến mức khiến đôi mắt Bách Lý Quyết Minh đau nhức. Đột nhiên y nghĩ tới điều gì đó, truyền âm nói: “Này nhóc, nến ngươi thắp không phải là nến ở đây à?”

“Không sai.” Bùi Chân mỉm cười gật đầu: “Là 'đèn Quang Minh', 'Trên chiếu chư thiên, dưới soi chư địa, bát phương cửu dạ, nhìn thấy quang minh'.”

Đây là nến mà Tông môn dùng trong lễ “Đăng Nghi” (lễ thắp đèn), công dụng quan trọng nhất của nó là phân biệt ác quỷ, quỷ quái đứng dưới ánh nến này sẽ không có bóng. Bách Lý Quyết Minh cúi đầu nhìn dưới chân mình, không có bóng. Y nhìn Bùi Chân, có bóng. Sau đó nhìn Mục Tri Thâm ở bên kia, Mục Tri Thâm cũng có, Bạch Già ngồi xổm trong bóng tối, không thấy rõ là có hay không. Bách Lý Quyết Minh cẩn thận nghĩ lại, dường như ngay từ đầu tên này vẫn luôn đứng trong bóng tối.

Mục Tri Thâm và tên kia đang đứng chung với nhau, sợ Bạch Già gây rối làm Mục Tri Thâm bị thương, Bách Lý Quyết Minh vẫy tay với Mục Tri Thâm: “Ê nhóc họ Mục kia, lại đây ông hỏi mấy câu.”

“Làm gì vậy?” Bạch Già quàng cổ Mục Tri Thâm, chiều cao của cậu thua xa hắn, muốn quàng tới cổ thì phải nhón chân, trông hơi buồn cười. Cậu giương miệng cười, dáng vẻ trông rất lưu manh, “Bọn ta đang tìm quỷ đấy, hai người không giúp mà đứng đó rì rầm thì thôi đi, giờ còn muốn cướp cả Mục sư huynh của ta. Ta không chịu đâu!”

Thằng nhãi này nghi ngờ rồi, còn ôm Mục Tri Thâm làm con tin. Bách Lý Quyết Minh âm thầm nghiến răng, “Được, ta nói thẳng luôn.” Y lấy từ trong ngực ra cuốn sổ ghi chép, viết ba chữ “Mục Tri Thâm” lên, “Nhóc họ Mục, ngươi cưới vợ chưa?”

“Chưa”, Mục Tri Thâm trả lời.

Bạch Già hỏi: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

“Đừng có xen mồm vào, liên quan gì tới ngươi?” Bách Lý Quyết Minh thuận miệng hỏi luôn, không ngờ thằng nhóc này vẫn chưa lấy vợ. Quan sát từ trên xuống dưới, vai rộng chân dài, cơ bụng tám múi, so với Bùi Chân cường tráng hơn nhiều, nhìn là biết rất có khả năng. Bùi Chân nông cạn, thích nữ nhân nở nang, nói không chừng tên nhóc này khác thì sao. Bách Lý Quyết Minh càng nhìn càng thấy rất vừa lòng, bắt đầu nghiêm túc, “Vấn đề tiếp theo đây rất quan trọng, trả lời cho tử tế đấy.”

“Ừm.” Mục Tri Thâm thản nhiên đáp lại.

Bách Lý Quyết Minh hỏi: “Ngươi thích nữ nhân thế nào?”

“...” Mục Tri Thâm trầm mặc một lúc, trả lời: “Nhạt nhẽo quá.”

Hắn xoay người, tiếp tục tìm tiểu quỷ trên bích hoạ.

Bách Lý Quyết Minh không thèm để ý, chắp tay sau lưng: “Tên nhóc nhà ngươi thú vị đấy, ngươi biết ta là quỷ nhưng lại không sợ chút nào. Ngươi không sợ ta cướp xác ngươi à?”

“Đôi khi, người còn đáng sợ hơn cả quỷ.” Trước bích hoạ, Mục Tri Thâm hạ mắt.

Bạch Già thò đầu qua chen vào nói: “Tiền bối, không biết chúng ta có vinh hạnh được biết thân phận của ngài hay không?”

Bách Lý Quyết Minh thong thả bước lên, vuốt cằm trầm ngâm: “Dù sao cũng vào cái thế này rồi, chúng ta đều là mấy con châu chấu bấu cùng một nhánh cây, lừa gạt các ngươi cũng không có ích lợi gì cho cam. Được, nói cho các ngươi cũng không sao.” Y nhướng mày cười “Ta là Bách Lý Quyết Minh.”

Trong từ đường tĩnh lặng chốc lát, Bạch Già trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Bách Lý Quyết Minh.”

“Đúng vậy, đi không thay tên, ngồi không đổi họ, ác quỷ trong ác quỷ, hung thần trong hung thần.” Bách Lý Quyết Minh vô cùng kiêu ngạo hất cằm, “Chính là ông đây.”

Bùi Chân nhìn bộ dạng rắm thối của y, bật cười lắc đầu.

Bách Già ôm Mục Tri Thâm lắc liên tục, kêu lên: “Ông trời ơi, ta gặp được Bách Lý Quyết Minh rồi! Còn sống!”

“Ta chết lâu rồi, ngu ngốc.” Bách Lý Quyết Minh trợn mắt xem thường “Nhóc, ngươi có biết cái tên này có ý nghĩa gì không?”

“Ờm...” Bạch Già suy tư một hồi “Xui xẻo?”

Cậu vừa dứt lời, Bách Lý Quyết Minh đột nhiên ra tay, tay trái ấn xuống đỉnh đầu cậu. Trong nháy mắt tựa như có cả một ngọn núi đè lên đầu, cả người không khống chế được mà chực quỳ xuống. Bạch Già đang định dịch chuyển tức thời, không biết Bách Lý Quyết lấy từ đâu ra một cây châm, đâm vào sau gáy cậu. Lập tức một cơn tê dại như rắn trườn từ cổ lan ra khắp toàn thân, cơ thể nhất thời cứng đờ như rót đầy chì, thẳng đơ không thể nhúc nhích. Mục Tri Thâm mặt không đổi sắc gỡ từng ngón tay Bạch Già, lui người tránh khỏi hai tay cậu.

Bách Lý Quyết Minh hung tợn cười, “Ý nghĩa là cho dù ngươi có ôm chặt tên nhóc Mục đi chăng nữa, cho dù hai người dính lại với nhau, không lột da thì không tách ra được, ta cũng sẽ có cách để nghiền chết ngươi mà không làm tổn hại đến tên nhóc Mục. Muốn dùng hắn làm con tin ư, quên đi. Nói đi, ngươi là thứ gì, tiếp cận bọn ta làm gì, làm thế nào để ra khỏi quỷ vực của tiểu quỷ này?”

Bạch Già kêu rên: “Oan quá, ta là người tốt!”

Bách Lý Quyết Minh đạp cậu vào dưới ánh nến của đèn Quang Minh, cậu ngã cắm đầu xuống đất, không có bóng.

Bạch Già xấu hổ cười cười: “Ta là quỷ tốt.”

Bùi Chân quỳ một gối xuống trước mặt Bạch Già, tủm tỉm cười nói: “Vì dẫn chúng ta vào tròng, các hạ thật là nhọc lòng. Đầu tiên phát ra tiếng bước chân bên dưới cơ quan, dụ ta xuống xem. Sau đó còn chuẩn bị trước hình người áo xanh trên bích hoạ, lôi kéo ta tới gần nó. Làm những việc này, đều vì muốn bắt ta vào quỷ vực này phải không?”

“Người áo xanh không phải là do ta vẽ.” Bách Già cà lơ phất phơ cười, “Trên bích hoạ vốn đã có hắn rồi. Áo xanh, dương chi bạch ngọc, người thích thể hiện đều mặc như vậy cả, trên bích hoạ vẽ một người Trung Nguyên.”

“Ổ?” Bùi Chân nheo mắt.

Không phủ nhận những việc khác, chính là mặc nhận. Bách Lý Quyết Minh vỗ vỗ mặt Bạch Già, “Biết ngay là nhãi ranh nhà ngươi không có ý tốt mà. Lúc đánh ả cổ dài, ngươi cố ý nhảy về phía bích hoạ. Ngươi bắt nạt nhóc Mục thành thật, khiến hắn dốc sức cứu ngươi, còn kéo theo ta vào đây luôn. Đây vốn dĩ chẳng phải quỷ vực của tiểu quỷ nào cả, mà là quỷ vực của ngươi.”

“Ai bảo Bách Lý tiền bối lại đa nghi vậy chứ, ta đã bảo Bùi tiên sinh ở trong bức tranh rồi mà, ngài còn do dự không chịu tiến lên, thật sự là làm khó người ta mà.” Bạch Già lắc đầu than thở: “May mà vận khí chúng ta tốt, gặp được phân thân Yên Tĩnh của Quỷ Mẫu, nếu gặp phải hai cái kia, ba chúng ta có mọc cánh cũng khó thoát.”

“Ngươi nói ả cổ dài kia là Quỷ Mẫu?” Bách Lý Quyết Minh kinh ngạc.

“Phân thân, là phân thân.” Bạch Già nhấn mạnh.

“Con mẹ nó, rốt cuộc ngươi là ai?” Bách Lý Quyết Minh bóp cằm cậu sang hai bên xem, “Sao lại quen thuộc Quỷ Quốc như vậy? Từ lúc ta và Bùi Chân vừa đến, ngươi vẫn luôn đi theo bọn ta đúng không. Phòng ốc ở Quỷ Quốc luôn thay đổi, sao ngươi còn có thể theo được?”

Bùi Chân nhìn Bạch Già trên mặt đất, ánh mắt trầm ngâm, “Chỉ cần hiểu thấu đáo quy tắc biến đổi, không phải là không có khả năng làm được. Chuyện phiền phức là muốn làm đến mức này, nhất định phải ở Quỷ Quốc đủ lâu, đi đủ xa, thấy đủ nhiều. Chúng ta mới đến, đương nhiên không thể. Nhưng nếu ở đây năm năm, tám năm thì khác. Khác với chúng ta, các hạ tích lũy nhiều năm, đã rõ Quỷ Quốc như lòng bàn tay, ta nói đúng chứ?”

“Ngươi là người trong đội ngũ của Dụ Liên Hải và Tạ Sầm Quan!” Bách Lý Quyết Minh kinh hãi.

“Người thông minh quá thì không tốt đâu.” Bạch Già nghiêng người trên sàn nhà nhìn Bùi Chân, “Dễ đoản mệnh.”

Thân phận bại lộ mà tên này vẫn dương dương tự đắc, tươi cười xán lạn, để lộ hàm răng trắng bóc. Giống như kẻ đang quẫn bách không phải hắn mà là người khác vậy. Gương mặt Bùi Chân được một tầng bóng tối bao phủ, không biết đang nghĩ gì. Còn Mục Tri Thâm thì mặt mày lãnh đạm, tên này sinh ra đã có gương mặt dù Thái Sơn sụp đổ trước thì mặt cũng không xi nhê gì như vậy rồi, có lẽ cho dù nói với hắn “Mông ngươi thủng một lỗ kìa”, hắn cũng chỉ thản nhiên “à” một tiếng, sau đó tiếp tục đi thẳng.

“Dụ tông chủ có thể biến thành quỷ, đương nhiên những người khác cũng có thể.” Bùi Chân dừng mắt nhìn hắn chằm chằm, “Đạo hạnh cao thâm, quen thuộc Quỷ Quốc, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có người Dụ gia và Tạ gia bị nhốt ở Quỷ Quốc thôi. Ngươi đến từ Dụ gia, hay là Tạ gia, tên gì?”

“Ôi.” Bạch Già ngửa cổ lên thở dài thườn thượt, “Biết ngươi thông minh khó lừa nên mới bắt ngươi trước, còn lại một mình Bách Lý Quyết Minh thì dễ rồi, không ngờ lại thành như bây giờ. Tiểu huynh đệ, ngươi đoán gần đúng rồi, tuy Quỷ Quốc biến đổi kỳ quái, nhưng không phải là không tuân theo quy luật. Phòng ốc ở nơi này thoạt nhìn có vẻ lộn xộn, thật ra chỉ có mười ba cách sắp xếp mà thôi.”

“Đoán đúng gần hết... Ta đoán sai ở đâu?” Bùi Chân hỏi.

Bạch Già cười xảo trá, “Quỷ vực này... Không phải của ta.”

Dưới sàn nhà, đột nhiên một bàn tay đen nhỏ như củ sen vươn ra từ dưới chân cậu, rút ngân châm trên cổ Bạch Già ra. Bách Lý Quyết Minh giật mình định ra tay, cuối cùng vẫn chậm một bước. Hai tay Bạch Già lập tức kết ấn, ánh sáng bàng bạc chói loá toả ra giữa ngón tay cậu. Ba người Bùi Chân cảm thấy bả vai trầm xuống, như thể có cả ngọn núi đè lên vai khiến bọn họ đồng thời ngã ngồi xuống đất, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.

Mục Tri Thâm nắm chặt hai tay, cố gắng muốn thoát khỏi trói buộc, trên trán nổi lên đầy gân xanh.

“Đừng giãy dụa nữa, các ngươi nhìn vai nhau đi.” Bạch Già chống cằm cười.

Không biết bọn họ đã bị đặt một lá bùa hình nhân nhỏ màu đen trên vai từ lúc nào. Bách Lý Quyết Minh bừng tỉnh nhận ra, đây là bùa Tiểu Quỷ, bỏ quỷ hồn vào trong lá bùa, đặt lên người sẽ khiến người ta không thể cử động, cũng giống như bị bóng đè. Thuật pháp này cực kỳ đơn giản, tiểu đồng tóc còn để chỏm ở tiên môn cũng biết chơi, thường lấy ra để đùa. Nhưng chính thuật pháp đơn giản nhất mới khiến bọn họ mất cảnh giác. Bách Lý Quyết Minh thậm chí còn không nghĩ ra tên khốn này đặt bùa Tiểu Quỷ lên người y từ lúc nào.

Trên bích hoạ sau lưng Bạch Già, vô số đồng tử đen thui ngọ nguậy chui ra, biến thành những bóng đen phẳng lì bò lổm ngổm dưới chân Bạch Già. Thì ra quỷ hồn không trốn trong bọn chúng, mà tất cả đều là quỷ.

Khi những tiểu quỷ này rời khỏi bích hoạ thì hình dáng thật sự của bức tranh liền lộ ra. Phần bị chúng nó che mất hiện ra rất nhiều quan tài, những dân trại kia khiêng quan tài đi vào trong trại cũ. Có quan tài đã vào trong trại, để lộ một nửa phần còn lại.

Bùi Chân đoán không sai, căn trại cũ này từ trước đến nay vốn không phải để cho người sống ở, nó là phần mộ của người Mã Tang. Bách Lý Quyết Minh từng nghe về kiểu xây mộ này, có phần giống Phật giáo để lưu lại xá lị[1] khi hỏa táng đại sư. Người trong Phật môn sẽ xây một tòa tháp phụng dưỡng, đào địa cung dưới Phật tháp để cất giữ xá lị. Người Mã Tang xây dựng trại mộ để đặt người chết, những thi thể ngàn mắt kia rất có thể là thủ vệ của trại mộ. Người có thể được an táng trong loại trại này hẳn là nhân vật có địa vị rất cao trong tộc Mã Tang.

[1] Xá lị: là những hạt nhỏ có dạng viên tròn trông giống ngọc trai hay pha lê hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo. (nguồn: Wikipedia)

Đáng tiếc là có lẽ những tên này đã bị con mụ cổ dài ăn sạch rồi.

Bạch Già lấy một cái bình sứ nhỏ từ trong tay áo ra, nhỏ lần lượt từng giọt máu xuống những cái bóng. Máu tiếp xúc với mặt đất, nháy mắt đã chìm vào quỷ ảnh.

“Thuật Câu Quỷ Triệu Linh.” Bạch Già cười hì hì, “Những tiểu quỷ này là ta nuôi đấy, quỷ vực là của bọn nó.”

Bách Lý Quyết Minh có hàng trăm nghi vấn trong bụng, đang định mở miệng, Bạch Già lại ra hiệu “Đừng nói gì cả.”

“Để chủ nhà là ta nói vài lời trước đi.” Bạch Già nói: “Bách Lý tiền bối, hạnh ngộ hạnh ngộ, khi ta vẫn còn là người đã từng gặp ngài, khi ấy Tông sư Vô Độ vẫn chưa về cõi tiên, ngài vẫn là đan dược trưởng lão núi Bão Trần. Ta mới bảy tuổi, đi theo rất nhiều môn sinh tiên môn tuổi tác xấp xỉ tới chúc Tết ngài. Ai ngờ vật đổi sao dời, qua vài chục năm, cái gì cũng thay đổi.” Cậu cười sâu xa, “Tiền bối, cuộc lương ngộ này nơi đây, ta đã mong chờ rất nhiều năm rồi.”

“Ngươi vẫn chưa nói tên thật của mình.” Bách Lý Quyết Minh âm trầm nhìn cậu.

“À, suýt thì quên mất.” Nam nhếch miệng nở một nụ cười rực rỡ như ánh ban mai, “Ta là Tạ Sầm Quan.”

————–

Tác giả có lời muốn nói:

Papa nghịch ngợm xuất hiện rồi, papa là nam nhân cợt nhả nhất truyện.

Cho tui hỏi chút là tình tiết truyện có dễ đoán không vậy, mỗi lần thấy các bạn đoán ở bên dưới tui đều rất hoảng, sợ bị đoán trúng đó (che mặt).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.