Nếu như bình thường nhìn thấy dấu hiệu cầu cứu, phản ứng đầu tiên của Bách Lý Quyết Minh sẽ nghi ngờ rằng đây là dấu vết mà các đệ tử tiên môn đã đi vào Quỷ Quốc để lại. Nhưng mà chữ “Cứu mạng” ở góc bàn này thật sự rất kỳ quái.
Nó không phải chữ Hán, mà là chữ triện của Mã Tang.
Bọn họ đã đi qua rất nhiều gian phòng, bây giờ cẩn thận tìm kiếm lại, Bách Lý Quyết Minh và Bùi Chân nhận ra rất nhiều dấu hiệu cầu cứu cũng giống y chang vậy ở những nơi khác. Vậy nghĩa là có một người Mã Tang bị lạc ở ngay trong căn trại do chính mình xây nên, sau đó hoang mang bất lực đi khắp nơi, ở mỗi nơi đi qua đều để lại một dấu hiệu cầu cứu, chờ đợi có người cứu viện tìm được hắn.
Bùi Chân vuốt ve chữ triện kia, đoạn nói: “Đó là một đứa nhỏ.”
Thấy hắn nói vô cùng chắc chắn, Bách Lý Quyết Minh nhướng mày, “Sao ngươi biết?”
“Dấu hiệu thứ nhất xuất hiện ở góc bàn, dấu hiệu thứ hai dưới mép cửa sổ, cái thứ ba thì trên trống da bò và cái thứ tư thì trên gương đồng.” Bùi Chân nói, “Tiền bối không phát hiện sao? Những dấu hiệu này có chung một đặc điểm.”
Bách Lý Quyết Minh không nghĩ ra được, “ha” một tiếng, “Ngươi nói thử xem?”
“Nếu muốn người ta phát hiện ra dấu hiệu cầu cứu, nhất định phải đánh dấu ở nơi có thể nhìn thấy được. Nếu là tiền bối, người sẽ đánh dấu ở chỗ nào?”
Bách Lý Quyết Minh tùy tiện gõ gõ tường, “Ở đây“.
“Không sai,“ Bùi Chân chỉ một cái vào vị trí mà Bách Lý Quyết Minh gõ, “Dựa theo chiều cao người trưởng thành mà nói, vị trí này rất thích hợp với tầm mắt. Tuy nhiên, những dấu hiệu chúng ta tìm thấy đều là ở những chỗ thấp. Chúng ta phải cúi người, thậm chí phải ngồi xổm xuống mới phát hiện ra dấu hiệu cầu cứu của người này.”
Bùi Chân tỉ mỉ đánh giá bút tích kia, từng nét từng nét, có vẻ non nớt, giản dị và vụng về. Hắn nói: “Tuổi tác không lớn lắm, cùng lắm thì cũng mới mười tuổi.”
Làm sao một đứa trẻ lại có thể đi vào Hoàng Tuyền Quỷ Quốc? Đứa trẻ này là người Mã Tang, chắc chắn đã tới sớm hơn cả bọn họ lẫn người trong tộc của Tạ Tầm Vi. Thời điểm đó Thiên Đô Sơn còn chưa thành lập tông môn, các đại tông sư còn chưa phát hiện ra vết nứt, mà lại có đứa trẻ bị lãng quên ở trong này không biết bao nhiêu năm. Cha mẹ nó có biết không? Đứa nhỏ chưa đến mười tuổi ngẩn ngơ ở chỗ này không biết sẽ có bao nhiêu sợ hãi. Bách Lý Quyết Minh thở dài.
Tới thời điểm hiện tại, đứa trẻ này rất có khả năng đã không còn sống nữa rồi.
—-
Không nghĩ về đứa nhỏ kia nữa, bọn họ lại nhìn chằm chằm căn phòng đối diện một lúc, giờ khắc này tinh thần cả hai đều rất tỉnh táo, không hề buồn ngủ tí nào. Bởi lẽ họ phát hiện rằng, dường như đã trông thấy được căn phòng đối diện, lại có cảm giác như thể chưa thấy căn phòng này, vì hình dáng căn phòng này luôn thay đổi trong nháy mắt, nên rốt cuộc họ cũng không rõ nó biến đổi thế nào. Bùi Chân thay đổi biện pháp, đặt một chiếc ghế đẩu hình lưỡi liềm ở trên ngưỡng cửa. Khi căn phòng lại biến hóa, một nửa chiếc ghế đẩu lưỡi liềm bên kia ngưỡng cửa biến mất vào hư không, mà nửa còn lại vẫn ở trong tay bọn họ khiến Bùi Chân và Bách Lý Quyết Minh rơi vào trầm mặc.
“Xem ra là thuật pháp.” Bùi Chân phá vỡ sự yên tĩnh, “Tiền bối kiến thức rộng rãi vậy có manh mối gì không?”
Theo như lời này, nếu y không có manh mối gì thì không phải là kiến thức hạn hẹp sao? Bách Lý Quyết Minh nghẹn cả buổi trời, xấu hổ nhìn trái nhìn phải, sau đó nói lảng sang chuyện khác: “Bùi Chân, trước khi nói chuyện này, ngươi có biết căn trại trống này là gì không?”
Bùi Chân gật đầu với vẻ mặt chăm chú, “Ta có biết.”
Bọn họ đi thẳng đến đây, phát hiện ra một điểm rất khác thường, đó là phần lớn các căn phòng đều trống không. Nơi này xây dựng nhiều phòng như vậy, nhưng lại để trống, chỉ có vài cỗ thi thể ngồi trong căn phòng mà họ vừa bước vào, thật sự là có vấn đề.
“Theo suy đoán của ngươi, trại Âm Mộc là nơi người chết cư trú.” Bách Lý Quyết Minh nói rõ, “Nhưng nơi này xây nhiều phòng như vậy, nếu chỉ dành cho người chết ở, thì số lượng người chết này phải rất lớn đúng không?”
Vậy những người chết kia đang ở đâu?
Vì tạm thời không muốn nghĩ rõ nên Bách Lý Quyết Minh quyết định bỏ qua, ném đao Linh Tê cho Bùi Chân, “Dù sao trong trại cũng gần như trống không, phòng ở cũ còn đổi tới đổi lui, chúng ta có phát ra tiếng động gì cũng không sao hết. Đã vậy thì chẻ nóc nhà ra thử xem, ta không tùy tiện dùng thuật pháp được nên ngươi làm đi.”
Bùi Chân nghe lời rút đao ra, chém lên nóc nhà, tạo ra một kẽ hở. Vài mảnh ván gỗ vỡ rơi xuống, bụi bay mù mịt giống như sương mù dày đặc. Mà Bùi Chân nhanh tay lẹ mắt trốn ở phía sau Bách Lý Quyết Minh, che mũi miệng lại, nhờ vậy nên không hề bị dính chút bụi bặm nào.
Bách Lý Quyết Minh lau mặt một cái, cả tay đều là bụi. Trong miệng cũng sặc mùi vị tro bụi vô cùng ghê tởm. Y phun ra mấy ngụm nước miếng, oán hận nói: “Thằng oắt nhà ngươi thông minh quá nhỉ!”
Hai người trèo lên xà nhà, thò đầu ra xem xét, thế nhưng bên ngoài lại là một căn phòng. Theo lý mà nói họ đã ở tầng cao nhất, nếu lên tầng tiếp theo phải là nóc nhà mới đúng, nhưng họ lại không thoát ra được, mà tiếp tục đi vào căn phòng mới. Vì vậy Bách Lý Quyết Minh rất nản lòng, lăn lộn lâu như vậy mà không hề có manh mối nào cả. Bộ xương già cỗi này còn phải theo người trẻ tuổi chạy tới chạy lui, y cảm thấy chua xót, lê lết tay chân đi tìm chỗ nằm rồi bắt đầu đánh giá gian phòng này.
Bài trí ở đây không hề giống với những căn phòng khác, tất cả đồ vật đều tựa vào tường, rương hòm và bàn ghế xếp chồng lên cao chặn ở cửa chính, mà ở giữa còn chen chúc thêm một thi thể để ngăn cửa, còn trên ván cửa thì có một khe hở. Vừa nhìn qua là biết nơi này đã từng xảy ra chuyện, trên mặt đất còn để lại rất nhiều dấu chân, bát vỡ lăn lóc trên sàn, bàn ghế cũng có nhiều vết kiếm, tất cả đều là dấu vết đánh nhau. Vì lo lắng xác chết chặn cửa sẽ thoát ra, Bách Lý Quyết Minh liền ném hết xuống cái lỗ trên sàn.
Bùi Chân dùng khăn lau đi tro bụi trên mặt đất, phát hiện rất nhiều vết chém mảnh từ một loại vũ khí tốt. Hắn lại bảo Bách Lý Quyết Minh đi quét dọn sơ qua, nhưng y nhất định không chịu đứng lên. Bùi Chân bất đắc dĩ lắc đầu, rút một miếng vải từ trong người ra rồi giẫm chân lên, lau qua lau lại. Sau khi tro bụi được lau sạch, nền đất hiện ra rõ ràng hơn, nhờ vậy mà Bùi Chân tìm thấy một tấm kiếm phù ở trong góc.
Ký phù[1] là đánh dấu riêng của mỗi tiên môn, hình thức ký phù của mỗi gia tộc không giống nhau, Tạ gia dùng phong phù, Dụ gia dùng kiếm phù, Viên gia sử dụng kim phù, Mục gia dùng lôi phù, còn Khương gia là thủy phù. Sư huynh đệ Vô Độ và Bách Lý Quyết Minh chưởng giáo núi Bão Trần đều dùng hỏa phù, có điều cả hai người họ lớn tuổi, rất ít khi qua lại với các gia tộc nên cũng không ai rõ hỏa phù có hình dáng thế nào.
[1] Ký phù: bùa ghi chép.
Kiếm phù chứng tỏ một điều rằng Dụ Liên Hải đã từng tới đây, nghĩa là nơi này có để lại một chiếc gương đồng bát giác, xem ra người dùng chén đũa là Dụ Liên Hải và thủ hạ của hắn. Bọn họ nhóm lửa nghỉ ngơi ở chỗ này, đột nhiên xảy ra biến cố, có thứ gì đó tới trước cửa. Thứ này ắt hẳn cực kỳ hung ác, đến nỗi ngay cả tông chủ của Dụ gia cũng không thể đối phó được. Thế nên một người của Dụ gia đã hiên ngang lẫm liệt đứng ra ngăn chặn cửa, để cho những người khác tranh thủ thời gian chạy trốn.
Vậy gương đồng bát giác đâu? Nói như vậy, gương có lẽ sẽ được đặt ở vị trí của của kiếm phù. Bùi Chân tìm kiếm từ trên xuống dưới, nhưng không thấy gì cả. Hắn băn khoăn đi xung quanh phòng một lượt cũng không tìm ra. Chẳng lẽ đã bị ai đó cầm đi? Trong lòng hắn nổi lên nghi ngờ, đã có bốn nhóm người đi đến đây, nhóm thứ nhất là đứa trẻ đi lạc vào Quỷ Quốc, nhưng lúc hắn vào người của tiên môn vẫn chưa đến, vậy nên không có khả năng là nó lấy gương đồng. Nhóm thứ hai là Dụ Liên Hải để lại gương, nhóm thứ ba là Mục Tri Thâm, nhưng tro bụi che kiếm phù này lại, chứng tỏ nhóm người này vẫn chưa phát hiện nơi giấu gương đồng, nhóm thứ tư là hắn với Bách Lý Quyết Minh.
Suy nghĩ cẩn thận vấn đề then chốt, Bùi Chân kéo khóe miệng, cười rộ lên, “Không ngờ Hoàng Tuyền Quỷ Quốc được xem là nơi lang hổ, thế nhưng lại thu hút nhiều người đến như vậy. Người trước vừa ngã xuống người sau liền tiến vào.”
“Ý ngươi là gì?” Bách Lý Quyết Minh nhìn qua đó.
“Lúc chúng ta không biết, còn có ít nhất một nhóm người, chính là nhóm người thứ năm đã tới đây, chính bọn họ đã mang gương đồng đi.” Ý cười của Bùi Chân càng thêm thâm sâu, “Chúng ta một đường đi đến đây, chỉ thấy được những thi thể của người dân trại và con cháu tiên môn, vậy thì nhóm người kia có khả năng vẫn còn sống và đã rời khỏi Hoàng Tuyền Quỷ Quốc.”
“Vậy cũng tốt, ít nhất điều này chứng minh rằng nơi này có đường ra.” Bách Lý Quyết Minh lẩm bẩm, y mệt mỏi rã rời, hai mí mắt đã bắt đầu díp hết lại.
“Phong ấn của mỗi mặt gương đồng không giống nhau, chỉ có tọa sư và tông môn biết cách phá giải, người bình thường lấy gương đồng đi cũng không có ích lợi gì, cho nên người này nhất định đến từ tông môn hoặc có quan hệ mật thiết với tọa sư.” Bùi Chân nói.
Hai tay Bách Lý Quyết Minh gối ra sau đầu, “Vậy dùng tới cái kia kia đi.... À là khóa Liên Tâm, hỏi thử Khương Nhược Hư xem có ai biết cách phá giải phong ấn gương đồng không, nói hắn liệt kê danh sách ra. Hết thảy những người không ở trong Quỷ Quốc này đều phải chất vấn một lượt. Chỉ là ta nói thật với ngươi này Bùi Chân, ta cảm thấy hi vọng tìm ra rất nhỏ, mà trại Âm Mộc lớn như vậy, ngay cả một nửa trại chúng ta còn chưa đi xong được, nói không chừng lát nữa tên cương thi kia sẽ xuất hiện.”
“Cần gì phải hỏi tọa sư, ta cũng có danh sách những người biết cách phá giải gương đồng.” Bùi Chân cười nói.
“Vậy thì có những ai biết?' Bách Lý Quyết Minh ngáp một cái.
“Cả ta và Tri Thâm đều biết, chỉ là bọn ta đều đang ở trong Quỷ Quốc.” Bùi Chân chậm rãi nói, “Như vậy chỉ còn lại một người, là tông sư Vô Độ.”
Hèn chi tên đó biết nhiều bí mật của Quỷ Quốc, hóa ra hắn đã từng tới đây. Bách Lý Quyết Minh không hề bất ngờ chút nào, lão già kia ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm nên rất thích đi loanh quanh vớ vẩn, chỗ nào hiểm ác hắn liền đi chỗ ấy, giống như sợ mệnh của mình quá dài vậy.
“Vậy thì xong rồi, hắn đã chết, chính tay ta và Tầm Vi chôn hắn. Vì tích góp tiền làm quan tài cho hắn mà hơn nửa tháng Tầm Vi không có thịt ăn. Mà lúc hắn còn sống hay lôi kéo ta giảng giải rất nhiều nên ta mới nhớ kỹ không được tùy tiện ăn uống bậy bạ.” Bách Lý Quyết Minh nói.
“Đúng vậy.” Bùi Chân bất đắc dĩ cười khổ, “Manh mối lại bị chặt đứt.”
“Trừ phi lão già Vô Độ biến thành ác quỷ, vẫn luôn đi theo ta, bây giờ xác chết nhảy ra ở chỗ này, nói cho chúng ta biết phải đi như thế nào.” Bách Lý Quyết Minh thở dài, “Có điều lão già đó đạo pháp cao thâm, khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời hư ảo, đã quyết chí siêu độ toàn bộ quỷ hồn trong thiên hạ. Cho dù dân chúng khắp thiên hạ này hóa ác quỷ, hắn cũng không trở thành ác quỷ.”
Y vừa nói xong, phía dưới sàn nhà phát ra âm thanh “kẹt kẹt”, tựa như có vật gì đó đang leo dọc theo xà nhà. Bách Lý Quyết Minh giật mình tỉnh táo lại, khi y ngồi dậy thì thấy một cái đầu đen thò ra từ lỗ trên sàn nhà. Hiển nhiên đó là hung thi, khuôn mặt tối đen, không có môi, đang nhe răng nanh hung dữ. Hắn quay sang, phát ra tiếng “Hô hô“. Mà Bách Lý Quyết Minh vừa nhìn thấy hắn, trong đầu nổ bùm một tiếng, toàn bộ cảm giác buồn ngủ đều như bồ câu tán loạn bay đi mất.
Bách Lý Quyết Minh chỉ vào hung thi đó rống to: “Lão già Vô Độ!”
Bùi Chân sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng lại, mà Bách Lý Quyết Minh như một con thỏ nhảy tới. Hung thi kia bị y dọa sợ liền buông tay ra rồi bị rơi xuống lại tầng dưới. Bách Lý Quyết Minh cũng nhảy xuống đuổi theo, Bùi Chân cũng cầm lồng đèn bước nhanh để bắt kịp. Nhưng hung thi kia chạy trốn rất nhanh, tốc độ bình thường của Bách Lý Quyết Minh hệt như hổ báo, vèo vèo như bay mà cũng chỉ thấy được một chút tàn ảnh.
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Tui đi đến Bắc Kinh tìm người yêu, hy vọng nam sắc có thể chữa khỏi cho tui.