Đổ Bác Chi Vương

Chương 5: Chương 5: Huyết tẩy đổ thành.






Trịnh Tây Bắc vào cái Võ Lâm Đổ Thành này mục đích thực sự không phải để đánh bạc, chàng chỉ cốt tìm báo thù tên Võ Lâm Đổ Khách và tìm xem tung tích phụ thân chàng.

Không lâu sau nàng thiếu nữ áo lục đã trở lại đưa trả cho chàng số ngân tiêu giá trị năm lạng vàng mà chàng nhờ đổi, nàng còn dịu dàng báo tin:

Thưa các hạ, vô cùng xin lỗi các hạ, Võ Lâm Đổ Khác bận việc đã rời khỏi đây, xin các hạ cảm phiền chờ đợi.

Trịnh Tây Bắc cười gằn:

Ta sẽ đợi y…

Chàng quay sang lão nhân áo xanh mời chàng đánh bạc:

Các hạ muốn chơi cách nào?

Kiếm bài.

Tốt lắm.

Lão nhân ấy bắt đầu sóc bài rồi chia mỗi người năm con bài, lão nhân liếc nhìn năm con bài của lão vừa được chia rồi rút năm lạng vàng cầm nơi tay nói:

Ta đặt năm lạng!

Theo, thêm năm lạng nữa.

Chàng đặt luôn số ngân tiêu trị giá năm lạng vàng. Lão nhân trợn mắt:

Tất cả mười lạng ư?

Đúng!

Lão cười nhạt:

Ta theo! Lật bài đi!

Bài của lão gồm đôi “hồng kiếm”, đôi “hắc cẩu” và một con hồng đao, Trịnh Tây Bắc cười khà:

Lão thua rồi, ta có ba con “Tam tuyệt kiếm: và một đôi “song đao” đây.

Chàng lật bài lên quả nhiên là ba con “Tam tuyệt kiếm” và đôi “song đao”. Chàng mỉm cười thu tiền… liên tiếp mấy ván sau Trịnh Tây Bắc đều thắng… lão nhân thua hơn một trăm lạng vàng chỉ trong khoảnh khắc và thêm một thời gian ngắn nữa Trịnh Tây Bắc ăn của lão nhân áo xanh đúng một ngàn lạng vàng, sắc mặt lão đã biến thành trắng nhợt, hai tay lão bắt đầu run lẩy bẩy. Chàng nhìn lão lạnh lùng cười gằn:

Muốn chơi nữa hay thôi?

Hết tiền rồi, không chơi nữa…

Trịnh Tây Bắc mỉm cười đứng dậy, chàng quay sang hỏi thiếu nữ áo lục:

Võ Lâm Đổ Khách?

Vẫn chưa về.

Chàng mỉm cười rất lạnh:

Phiền cô nương cho người đi tim nếu không…

Không thì sao?

Ta chỉ đợi được hai mươi bốn giờ nữa thôi, sau đó e rằng không thể…

Dứt lời chàng tiến sâu vào đổ trường… thiếu nữ áo lục biến sắc nhìn theo chàng, nàng vội bước vào phòng thâu ngân. Lúc ấy Trịnh Tây Bắc đã tiếp tục tìm một sòng bạc chơi bài cẩu. Từ lúc ngồi xuống đến lúc đứng dậy, chỉ trong một thời gian ngắn chàng đã ăn thêm ba ngàn lượng ngân tiêu… Đến khi trời vừa sáng toàn bộ số vàng trong đổ thành đã về tay chàng, trong người chàng hiện nay có đến hơn hai vạn ngân tiêu. Tất cả con bạc đều kinh dị đố kỵ nhìn Trịnh Tây Bắc, không một ai biết lai lịch chàng là ai.

Giữa lúc ấy, ba lão nhân áo đen tiến lại gần Trịnh Tây Bắc, một trong ba lão cất tiếng hỏi:

Các hạ, chúng ta muốn chơi với các hạ…

Trịnh Tây Bắc cười nhạt:

Chơi loại bài nào?

Bài cẩu!

Được, chia bài đi!

Bốn người ngồi xuống bàn, ánh mắt Trịnh Tây Bắc quét một vòng có linh tính tình hình hiện tại với tình hinh của phụ thân chàng ngày trước chẳng khác gì nhau. Chia bài xong tay chàng cầm mấy con bài đảo mắt nhìn một lượt cười gằn:

Trước khi đổ súc sắc, ta có lời nói trước, nếu chư vị dùng thủ đoạn lừa dối mà bị ta phát giác, tất phải đền mạng đó!

Câu nói của chàng đầy sát khí khiến cho ba lão nhân áo đen biến sắc, một lão nói:

E rằng ngươi không làm nổi thôi.

Hãy thử xem, coi bài đây!

Lão nhân ngồi bên cửa “Thiên môn” đặt ngân tiêu trị giá một ngàn lạng, lão nhân ở cửa “Thiên môn” đặt ba ngàn lạng còn lão ở cửa “Phản môn hai vạn lạng. Họ giống như lập ý ăn sạch tiền của Trịnh Tây Bắc trong một ván này, nếu ván này, chàng thua quả thật sẽ hết sạch số tiền ăn được từ đầu đến giờ.

Chàng quét mắt cười nhạt buông mấy con súc sắc xuống… bảy điểm, lão ở cửa thiên môn được rút bài trước rồi tới Trịnh Tây Bắc rút hai con, chàng quét mắt nhìn họ luôn phiên rút bài, chàng quát to một tiếng lạnh:

Lật bài.

Cả ba chưa kịp đặt bài xuống ngay. Trịnh Tây Bắc cười gằn một tiếng, tay trái quét một vòng toàn bộ số ngân tiêu của ba lão lọt vào tay chàng cùng lúc, chàng lật bài hô to:

Con hầu tử!

Lão nhân ở cửa thiên môn biến sắc quát to theo:

Ta cũng có con hầu tử, tiểu tử ngươi không biết đây là đâu sao mà dám chơi gian lận, ta chẻ tan xác tiểu tử ngươi…

Chưa dứt hẳn câu, nói lão đã đánh tới một chưởng, hai lão kia cũng đứng bật dậy cùng gầm lớn xuất thủ chớp nhoáng tấn công Trịnh Tây Bắc. Chàng quát to:

Các ngươi muốn chết…

Thân pháp của chàng có nửa tiến nửa thóai, nhân ảnh loáng qua đã có ba tiếng rú thảm thốt kêu, ba lão nhân áo đen cùng lúc nát óc não máu vọt ra ngã xuống đất. Đổ trường cực kỳ náo động. Đột nhiên một bóng nhân ảnh áo đen vọt đên bên Trịnh Tây Bắc đồng thời chưởng phong quét tới cũng lớn tiếng quát:

Tiểu tử ngươi dám vào Võ Lâm Đổ Thành giết người, hãy tiếp chưởng!

Chưởng ấy đột ngột tấn công buộc Trịnh Tây Bắc phải lùi lại hai bước, chàng quát:

Đứng lại!

Đối phương thu chưởng lùi lại đứng cười lạnh lùng. Chàng đưa mắt thăm dò, đối phương ước độ sáu mươi mặt vàng như nghệ hai huyệt thái dương cao cho biết võ công lão không tầm thường. Đối phương lạng lùng hỏi:

Ngươi còn muốn nói gì nữa?

Trong cái đổ thành này lão giữ chức vụ gì?

Phó tổng quản.

Ba vị áo đen này là môn nhân đệ tử của đổ thành ư?

Đúng, chẳng những ngươi đánh bài gian mà còn dám giết người…

Trịnh Tây Bắc cười gằn, đột nhiên chàng chuyển cước bộ, vươn tay lật ống tay áo của ba lão nhân áo đen đã chết, trong cả ba ống tay áo đều có dấu năm sáu con bài. Chàng cười gằn:

Bây giờ lão đã nhận ra ai là người chơi gian lận chưa?

Lão phó tổng quản đỏ gay mặt, nhất thời không biết đáp ra sao. Bọn con bạc chung quanh kêu lên hỗn loạn:

Không sai rồi, ba lão kia chơi bài gian…

Đáng chết lắm…

Lão phó tổng quản gầm lên:

Chúng có chơi gian ngươi cũng không được giết chúng.

Trịnh Tây Bắc cười lạnh:

Ta đã nói rõ trước khi chơi bài rồi, lão còn muốn nói gì nữa?

Đối phương trừng mắt nhìn chàng rồi chuyển thân đi… sau cuộc náo nhiệt hôm ấy không ai còn lòng dạ đánh bài sát phạt tiếp nữa, toàn bộ ánh mắt chú ý tới Trịnh Tây Bắc, chàng cầm xấp ngân tiêu bước về phía phòng đổi tiền. Chàng đặt xấp ngân tiêu ấy lên bàn lạnh lùng ra lệnh:

Đổi lấy vàng.

Lão giữ phòng đổi tiền cũng là một lão mặc áo đen, lão nhìn xấp ngân tiêu ước lượng giá trị độ bốn vạn tám ngàn lạng, lão biến sắc lạc giọng:

Đổi toàn bộ ư?

Đúng, toàn bộ!

Thưa…

Lão chưa dứt lời, lão phó tổng quản đã bước vào hỏi lớn:

Bao nhiêu?

Bốn vạn tám ngàn lượng.

Phó tổng quản giật mình biến sắc nhìn qua Trịnh Tây Bắc. Từ khi Võ Lâm Đổ Thành có mặt trên giang hồ đến nay đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này vì chưa hề có ai đủ bản lĩnh mang ra khỏi Võ Lâm Đổ Thành quá năm ngàn lạng vàng chứ đừng nói tới số vạn, thế mà hôm nay Trịnh Tây Bắc ăn đến số gần năm vạn lạng! Nếu thực đổi đủ số vàng cho chàng coi như Võ Lâm Đổ Thành đã bị đóng cửa. Lão phó tổng quản nhìn chầm chập chàng một lúc rồi lão thảng thốt lập lại:

Đổi toàn bộ?

Đúng, toàn bộ!

Được, nhưng số vàng quá lớn, vả chăng chỉ một mình các hạ không có cách nào mang theo hết được, các hạ có thể cho ta chỗ ở, sáng mai chúng tôi sẽ giao vàng đến tận nơi, được không?

Không được, ta muốn biết trong ngân khố các người còn bao nhiêu?

Phó tổng quản hỏi lão thủ quỹ:

Ngân khố còn bao nhiêu vàng?

Chỉ còn độ bốn vạn lạng

Trịnh Tây Bắc cười gằn:

Ta cần đủ số, các ngươi không giao đủ bốn vạn tám ngàn lạng…

Thì sao?

Ta tiêu diệt tất cả, từ đồ đạc đến mạng sống.

Câu nói ấy đầy sát cơ khiến hai lão nhân biến sắc. Lão phó tổng quản lạnh lùng:

Ngươi dám?

Chàng cả cười:

Dám hay không thời gian sẽ chứng minh… ta đếm tới mười nếu không nhận được số vàng sẽ động thủ đấy…

Chàng hơi dừng một chút rồi đếm lớn:

Một… hai… ba… bốn… năm…

Trong đổ trường trầm tịch như chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.