Đổ Bác Chi Vương

Chương 58: Chương 58: Long hổ phong vân




Nếu Trịnh Tây Bắc thua Bốc Thiên Lãng coi như sinh mạng chàng kết thúc. Tâm trạng của chàng chưa bao giờ căng thẳng đến thế và cũng chưa bao giờ bị đe dọa bới sự chết chóc đến thế. Bốc Thiên Lãng vẫn lạnh lùng như băng :

- Nếu các hạ không tiếp nổi ba mươi chiêu...

- Sẽ gia nhập “Kim Chủy môn”, còn tiếp hết ba mươi chiêu...

- Ta sẽ giao cho các hạ hai người là tên áo tía và Cao Ngọc Bình!

- Môn chủ không hổi hận chứ?

- Quân tử nhất ngôn!

Chàng quát to :

- Xin mời Bốc môn chủ động thủ!

Bốc Thiên Lãng cười gằn :

- Các hạ hãy chú ý tiếp chiêu đây!

Hắn tuy nói vậy nhưng vẫn đứng yên chứ chưa vội xuất thủ. Đột nhiên... hắn gầm to :

- Tiếp chiêu!

Cùng với tiếng gầm, thân hình hắn như điện lướt tới trước mặt Trịnh Tây Bắc, tay hữu quét một vòng, chưởng thế đã đến trước mặt chàng. Võ công Bốc Thiên Lãng quả danh bất hư truyền. Thân hình Trịnh Tây Bắc vượt về sau búng thân tránh chiêu. Thân pháp của Trịnh Tây Bắc không thể nói là không mau lẹ thế mà Bốc Thiên Lãng còn mau hơn, nhân ảnh như chớp giật chặn đường lui của Trịnh Tây Bắc, chưởng phong tà tà đánh tới.

Chưởng lực như sóng gầm, kình phong như đao chém. Nhân ảnh hợp lại rồi phân ra trong một chớp mắt, hắn đã tân công được năm chiêu. Năm chiêu ấy là năm chiêu liên hoàn phối hợp với chưởng lực hùng hậu của hắn buộc Trịnh Tây Bắc cơ hồ không đủ sức chống đỡ. Võ công Bốc Thiên Lãng quả danh bất hư truyền. Trong chớp mắt hắn đã tấn công hết mười chiêu. Trên trán Trịnh Tây Bắc đã rịn mồ hôi, chàng nghiến chặt răng, sát cơ nổi dậy, chàng bỗng nhiên gầm một tiếng, xuất thủ thi triển chiêu thế “Thần Khốc Quỷ Gào”. Chiêu ấy là chiêu tuyệt học trong “Thần Phong chưởng”, vừa thi triển chiêu ấy, quả nhiên đã buộc Bốc Thiên Lãng phải thu thế. Thình lình, Bốc Thiên Lãng vút thân lùi lại run rẩy quát :

- Dừng tay!

Trịnh Tây Bắc cũng phiên thân lùi ba bước, đưa mắt nhìn tới chỉ thấy nét mặt Bốc Thiên Lãng hết sức kinh ngạc, Bốc Thiên Lãng cao giọng hỏi :

- Các hạ... võ công các hạ học ở đâu vậy?

- Trịnh Tây Bắc minh bạch liền, hắn đã phát hiện chàng thi triển “Thần Phong chưởng” nên kinh hoảng, chàng liền cố ý không hiểu gì hỏi lại :

- Võ công nào?

- “Thần Phong chưởng”!

- “Thần Phong chưởng” ư, ta không biết!

Bốc Thiên Lãng gào lên :

- Các hạ đã gặp nàng ư?

- Gặp ai?

- Các hạ cố ý ngớ ngẩn hay thực tình không biết?

Trịnh Tây Bắc mỉm cười :

- Bốc chủ môn, chúng ta hiện giờ đang tỷ thí chiêu thức, chứ đâu phải lúc để hỏi lôi thôi, đúng không?

Bốc Thiên Lãng gầm thét :

- Ta muốn biết có phải các hạ đã gặp nàng hay không?

- Ai?

- Lã Phương Phương.

- Môn chủ còn nhớ trong thiên hạ còn có tên người nữ nhân ấy tồn tại nữa sao?

- Thế là các hạ đã gặp nàng rồi ư?

- Ngay dù ta gặp nàng cũng có.

- Vả chăng, ngưòi quên rằng Lã Phương Phương còn có một sư huynh hay sao?

- Các hạ... là truyền nhân của sư huynh nàng à?

Trịnh Tây Bắc lạnh lùng đáp :

- Hiện tại Môn chủ bất tất tra vấn lôi thôi, tiếp xong ba mươi chiêu của Môn chủ, tự nhiên ta sẽ cho Môn chủ biết. Hiện tại Môn chủ đã đánh mười hai chiêu rồi, chỉ còn mười tám chiếu thôi, xin mời tiếp tục!

Bốc Thiên Lãng cười gằn quát to :

- Vậy các hạ hãy cố mà tiếp mười tám chiêu nữa thử xem.

Cùng với tiếng quát điên cuồng hắn lại vọt thân tới gần Trịnh Tây Bắc, song thủ đánh tiếp ba chiêu. Lần xuất thủ này của Bốc Thiên Lãng mãnh liệt phi thường, chưởng lực như sóng gào từng đợt nổi từ đâu. Chỉ thấy nhân ảnh cuốn vào nhau, chưởng lực xuât thế như đao kiếm. Trịnh Tây Bắc lại lùi về sau... Thế tấn công của Bốc Thiên Lãng càng lúc càng lợi hại. Đột nhiên... Trịnh Tây Bắc quát to :

- Bốc môn chủ, đã qua hết ba mươi chiêu rồi!

Bốc Thiên Lãng nghe tiếng nhất thời không thu thế kịp, Trịnh Tây Bắc lại gầm một tiếng, tay hữu vung lên giải khai chưởng phong đối phương, chàng nổi giận quát :

- Bốc môn chủ, chẳng lẽ Môn chủ là kẻ bội tín ư?

Tiếng “ư” chưa dứt, chàng “hự” một tiếng ói ra một bụm máu thân hình lảo đảo lui ba bốn bước. Bốc Thiên Lãng tức thì thu thân, Trịnh Tây Bắc lau máu trên miệng, phẫn nộ lẫn khinh miệt nhìn Bốc Thiên Lãng, cười gằn, Bốc Thiên Lãng lạnh lùng nói :

- Võ công các hạ quả nhiên khiến ta bội phục.

- Vì ta đã tiếp ba mươi chiêu của Môn chủ chăng?

- Vì bản môn trong nhất thời không thể dừng tay, nên... đây là đan dược xin các hạ hãy uống trị liệu thương thế!

Dứt lời hắn đưa mấy viên thuốc đến trước mặt Trịnh Tây Bắc, chàng mỉm cười ngạo mạn :

- Lòng tốt ấy tại hạ xin tâm lãnh chỉ có chút thương thế nhỏ, tại hạ có thể chịu được.

Vừa nói chàng vừa ném mấy viên thuốc trả lại Bốc Thiên Lãng, sau đó chàng nói :

- Bốc môn chủ, tại hạ đã tiếp xong ba mươi chiêu mà không thua, Môn chủ nên thực hiện lời hứa của Môn chủ đi thôi chứ!

Bốc Thiên Lãng ngấm ngầm giận dữ, mình đã tự nhận định chỉ trong vòng hai mươi chiêu có thể giết chết Trịnh Tây Bắc hoặc buộc chàng bị trọng thương thế mà bây giờ chẳng những chàng tiếp ba mươi chiêu không bại mà hắn đã đánh thêm tám chiêu vẫn không giết được chàng. Hắn căm hận nhìn Trịnh Tây Bắc, cười nhạt đáp :

- Đúng vậy, hôm nay coi như bản môn thua các hạ!

- Môn chủ vẫn chưa phục ư?

- Đâu có lý lại không phục, bản Môn chủ sẽ giao cho các hạ hai người ấy!

- Hãy giao tên áo tía và Cao Ngọc Bình!

Bốc Thiên Lãng cất tiếng gọi lanh lảnh :

- Tổng giám!

“Vô Thường Khách” cung kính thưa.

- Có đệ tử đây!

- Đem “Tử Y Huyết Thủ” và Cao Ngọc Bình giao cho vị các hạ này!

- Vâng!

Dứt lời hắn chuyển thân đi vào đại môn, Bốc Thiên Lãng vẫn căm hận nhìn Trịnh Tây Bắc, hắn hỏi :

- Có phải các hạ đã gặp Lã Phương Phương không?

- Đúng vậy...

Trịnh Tây Bắc cười nhạt, tiếp lời :

- Ta gặp nàng, nàng truyền dạy võ công cho ta...

- Nàng yêu cầu các hạ thay nàng báo thù?

- Đúng. Trịnh Tây Bắc ta sẽ có một ngày, dẫn Bốc Thiên Lãng ngươi đến trước mặt nàng chặt ngươi ra muôn mảnh. Ngươi hãy nhớ đấy!

- Ta sẵn sàng chờ đợi các hạ. Từ đây, dù các hạ không tìm ta, ta cũng tìm các hạ! Xin nhờ các hạ việc này nữa, khi nào các hạ xuất hiện giang hồ hãy báo rằng tất cả bọn “Thần Bí chủ nhân” ba mươi năm trước hãy đợi ta đến thanh toán nợ nần!

Dứt lời, chuyển thân luôn vào trong đại môn đi mất. Trịnh Tây Bắc quả kinh, quả nhiên, các sự việc mất tích của các võ lâm cao thủ không phải là bị Bốc Thiên Lãng bắt giữ. Cao Ngọc Bình đã đến trước mặt Trịnh Tây Bắc từ bao giờ, nàng tha thiết gọi :

- Trịnh tướng công!

- Cao cô nương, từ nay cô nương thuộc về ta rồi!

- Muội muội... không biết phải cảm kích ca ca thế nào cho xứng đáng.

Trịnh Tây Bắc nhìn vẻ mặt u oán của nàng, chàng ảm đạm cười gượng một tiếng đang định đáp lời bỗng có tiếng chân người đến gần. Theo tiếng nhìn tới, đã thấy “Vô Thường Khách” dẫn một lão nhân áo tía đi đến gần, Trịnh Tây Bắc biến đổi sắc mặt, sát khí đã chực nổi dậy, “Vô Thường Khách” bước tới trước mặt Trịnh Tây Bắc, lạnh lẽo nói :

- Các hạ, vị này là “Tử Y Huyết Thủ” đây!

Trịnh Tây Bắc lừ mắt âm lạnh nói :

- Hay lắm...

“Tử Y Huyết Thủ” lạnh lùng quát hỏi :

- Không biết các hạ tìm ta có gì chỉ giáo?

- Ta hỏi ngươi, mười tám nắm trước đây, phải chăng ngươi đã giết chết “Ngọc Kiếm thư sinh” ở Ngọa Long trang?

- Đúng vậy.

- Vì sao ngươi lại giết người ấy?

- Vì có lời đồn hắn giữ “Thiên Địa huyết bài”!

- Gương mặt của “Ngoc Hồ Điệp” cũng là do tay ngươi hủy hoại?

- Cũng đúng, các hạ là ai?

- Con trai của “Ngọc Kiếm thư sinh”.

Sắc mặt “Tủ y Huyết thủ” hơi biến đổi, hắn hỏi :

- Thế ra các hạ đến đây báo thù?

- Đúng, tới lúc ngươi nạp mạng rồi đó.

Trịnh Tây Bắc gầm lên một tiếng dự dội tràn thân đến bên “Tử Y Huyết Thủ”. Chưởng xuất chớp nhoáng đánh tới. Cừu nhân trước mặt chàng đâu để lỡ dịp? Trịnh Tây Bắc tấn công chưởng ấy mang toàn bộ công lục của chàng, kình lực cực mạnh không thể tưởng tượng. Đột nhiên... giữa lúc Trịnh Tây Bắc búng thân tới, chàng cảm thấy máu huyết trong cơ thể đảo lôn, uy lực của chưởng thể giảm sút rất nhiều, chàng tự than thầm một tiếng vì chàng vốn đang bị nội thương chưa có thời gian trị liêu dứt hẳn.

Diễn biến ấy khiến Trịnh Tây Bắc hoảng kinh, nếu quả trong lúc nội thương chưa hoàn toàn khỏi hẳn mà chàng động thủ biết đâu lành ít dữ nhiều. Đang lúc tâm niệm chàng chuyển động, chưởng lực của “Tử Y Huyết Thủ” đã đánh ngược lại chàng, chưởng đánh ngược này buộc Trịnh Tây Bắc phải lui về chỗ cũ. Tất cả người có mặt ai nấy đều kinh ngạc, “Tử Y Huyết Thủ” khinh mạn mỉm cười :

- Võ công các hạ bất tất cũng chỉ đến thế!

Trịnh Tây Bắc đứng yên, ngầm tự vận công trị thương, miệng chàng lạnh lùng nói :

- “Tử Y Huyết Thủ”, ngươi muốn chết bằng cách nào?...

Trịnh Tây Bắc cố ý kéo dài thời gian, có thể may ra trong thời gian ấy chàng có thể trị liệu được thương thế biết đâu chừng... “Tử Y Huyết Thủ” cười lạnh :

- Chết cách nào ư? Tiểu tử, ngươi có tài cán gì? Xem chưởng đây!

Cùng với tiếng quát, bóng đỏ lướt tới gần chàng, một chiêu “Nộ Đào Quyển Sa” đã đánh tới. Đối với chưởng thế đột ngột của “Tử Y Huyết Thủ” Trịnh Tây Bắc lấy làm kinh ngạc, “Tử Y Huyết Thủ” bản lãnh ra sao chàng vẫn chưa nhận ra vì đang bận dùng chân khí trị liệu thương thế. Chưởng ấy của “Tử Y Huyết Thủ” đánh tới, Trịnh Tây Bắc vẫn chưa dám mạo hiểm nghênh đón, chàng thi triển liền “Thái Hư bộ pháp” nhẹ nhàng trườn thân tránh chiêu.

Thân pháp chàng vừa bắn đi, thân pháp “Tử Y Huyết Thủ” cũng tiến sát theo như bóng theo hình vọt đến trước mặt Trịnh Tây Bắc, song thủ lại đập tới.

Trịnh Tây Bắc quát to một tiếng, sát cơ nổi dậy, tay hữu chàng phật mạnh, sức nặng ngàn cân quét tới. Tuy chàng biết thân đang có trọng thương dù có tránh né tới đâu cuối cùng cũng bị đối phương đả thương, do đó chàng liều mạng xuất thủ.

Chưởng ấy của Trịnh Tây Bắc quả nhiên buộc “Tử Y Huyết Thủ” phải lùi lại. Hắn lại vọt tới, trong vòng thoáng chốc. “Tử Y Huyết Thủ” đã đánh ra ba chưởng. Nhân ảnh đảo lôn, trận ác đấu đã đến hồi quyết liệt. Nếu như Trịnh Tây Bắc không bị nội thương, “Tử Y Huyết Thủ” có thể đã chết dưới tay chàng rồi. Chớp mắt, hơn mười chiêu đã trải qua.

Đột nhiên... “Ọc” một tiếng, một bụm máu từ miệng Trịnh Tây Bắc phun ra, thân ảnh chàng lảo đảo loạng choạng thổi lui, tựa hồ sắp ngã. “Tử Y Huyết Thủ” cười như điên cuồng :

- Tiểu tử, ngươi hãy xuống Diêm Vương điện mà gặp cha ngươi!

Chưởng lực tuyệt luân đập tới chàng chớp nhoáng. Trịnh Tây Bắc nghiến răng, lóe lên gầm một tiếng vọt thân lên, tay xuất chiêu “Thần Long Dương Trảo”.

Trịnh Tây Bắc là người đang mang trọng thương, sức xuất thủ đã suy giảm, nhưng những chiêu thức chậm chạp mà kình lực rất yếu. Xem ra chàng không thể không chết vì “Tử Y Huyết Thủ”!

Đột nhiên... “Tử Y Huyết Thủ” gầm to. “Bình” một tiếng, Trịnh Tây Bắc lại phun máu tươi, thân hình như con chim trúng tên rơi xuống đất!

Cao Ngọc Bình kinh hoảng rú lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.