Trịnh Tây Bắc chấn động run bắn người, từ khi “Thiên nam cuồng khách” xuất hiện y tỏ ra rất ư kì quái, tại sao y bảo chàng cứ tấn công tiếp ?
Đang lúc ấy “Thiên nam cuồng khách” lại hạ giọng
- Sao lai ngạc nhiên ? Mau mau xuất chiêu đi !
Trịnh Tây Bắc kinh ngạc chưa kịp lập tức xuất thủ, chàng suy tính đây là chuyện gì, dù chàng trí tuệ hơn người vẫn không hiểu thực sự diễn biến ra sao ?
Tiếng quát gầm lên, tay hữu “Thiên nam cuồng khách” đánh ra kình lực ngàn cân, Trịnh Tây Bắc gầm to, phát chưởng phong tỏa thế tấn công. Sau khi khai giải chưởng lực của đối phương, thân pháp chàng vượt ra xa hơn mười trượng gầm lớn :
- Sự thực có chuyện gì ?
Nhân lúc chàng lùi lại. “Thiên nam cuồng khách” lại vượt thân đến xuất thủ như mưa gió, trong thoáng chốc đã tấn công ba chưởng xuất thủ cực mau lẹ độc ác.Trong nhất thời Trịnh Tây Bắc miễn cưỡng bị “Thiên nam cuồng khách” đẩy lùi mười bước, với công lức của chàng căn bản chưa thể là đối thủ của “Thiên nam cuồng khách”.
Bấy giờ “Thiên nam cuồng khách” cố tình đả thương Trịnh Tây Bắc nên nhân thân hình chàng chưa kịp ổn định, y đảo lộn tả thủ lại tấn công thêm liên tiếp ba chiêu. Trịnh Tây Bắc nổi giân quyết liều mạng nhưng chàng sực hiểu biết đâu “Thiên nam cuồng khách” chẳng có dụng ý gì khác ?
Nghĩ đến đó chàng phát mười thành công lực ra chiêu “Đảo hải hoành thiêu” hóa giải thế tấn công của “Thiên nam cuồng khách” , đồng thời miêng quát :
- Dừng tay !
Tiếng quát đấy khiến “Thiên nam cuồng khách” bất giác thu chưởng lại, sắc mặt y thay đổi mấy lần, cuối cùng y nghiến răng đột ngột đánh ra một chưởng. “Thiên nam cuồng khách” cứ xuất thủ mà chẳng nói gỉ nên thế chiêu mau như chớp, thoáng cái y đã lướt tới trước mặt Trịnh Tây Bắc, chưởng lực tà tà đánh tới.
Trịnh Tây Bắc không ngờ đối phương phát chưởng liên tục như sóng cuồng, chàng giật mình xuất chưởng định phong khai thế công đối phương nhưng không kịp nữa. Trước mắt rõ ràng Trịnh Tây Bắc sắp thụ thương dưới tây “Thiên nam cuồng khách” , đột nhiên…một luồng nội gia kình lực đẩy mạnh tới chưởng lực của “Thiên nam cuồng khách” buộc y lùi lai, tiếp đó một âm thanh vang vọng đến :
- Bằng hữu, cậy lớn hiếp nhỏ thực chẳng hay ho gì !
Cả “Thiên nam cuồng khách” và Trịnh Tây Bắc đều ngửng đầu lên nhìn, chỉ thấy một lão nhân tròn mập, thấp bé bộ râu xoắn đen như nhọ nồi đứng sừng sững ở giữa, “Thiên nam cuồng khách” biến sắc, còn Trịnh Tây Bắc cảm kích nhìn lão nhân, sau đó đưa mắt qua nhìn “Thiên nam cuồng khách”
- “Thiên nam cuồng khách” ngươi định có âm mưu gì ?
“Thiên nam cuồng khách” tức giận nghiến răng…rất lâu y mới bình hòa sắc diện gầm to :
- Ta muốn ngươi đi theo ta !
Trịnh Tây Bắc thản nhiển :
- Để làm gì ?
- Tự nhiên rồi ngươi sẽ biết !
- “Thiên nam cuồng khách” đời sư phụ ta là do ngươi hủy hoại…
- Im miệng !
“Thiên nam cuồng khách” quát tiếng ấy rồi tiếp :
- Ta và sư phụ ngươi chưa hề quen biết…
- Ngươi nói cái gì ?
- Căn bản ta chẳng biết sư phụ ngươi bao giờ !
Trịnh Tây Bắc cười nhạt :
- Hay lắm ! “Thiên nam cuồng khách”, sẽ có một ngày ta sẽ tìm ngươi tính nợ, hiện tại ta không rảnh rỗi, xin cáo biệt !
Dứt lời chàng chuyển thân định đi. “Thiên nam cuồng khách” vội gọi :
- Dừng lại !
Trịnh Tây Bắc dừng chân chuyển thân lại hỏi :
- Ngươi còn chyện gì nữa ?
- Ngươi định đi đâu ?
- Ngươi không cần biết !
“Thiên nam cuồng khách” cười lớn :
- Trịnh Tây Bắc, người ta đồn ngươi có nghề cờ bạc rất cao, bây giờ ta nên đánh cuộc một ván chơi chứ ?
- Đánh cuộc cái gì ?
- Tính mạng !
- Đánh theo cách nào ?
- Ngươi thua ngươi phải để ta giết, ta thua ta sẽ để ngươi giết.
- Ta không bằng lòng thì sao ?
- Nếu thế ngươi không phải đồ đệ của “Ma quỷ đổ thủ”.
Trịnh Tây Bắc cười gằn lòng tự kiêu nổi dậy, chàng sẽ bào thù cho sư phụ chàng, đây chẳng phải là cơ hội tốt sao ? Tâm niệm chuyển động, chàng bật cười :
- Thôi được, nhưng đánh bằng cách nào ?
- Chúng ta đều không ai mang theo bài, vậy hãy lấy mấy cái lá khô dưới đất nắm trong tay, một bên đoán là “đơn”, một bên đoán là “song”, ai đoán đúng người đấy thắng.
- Được !
Liền đó hai người cúi xuống đất, chớp nhoáng hai người lượm một nắm lá khô, đánh cuộc cách này phần nhiều chỉ dựa vào sự may rủi. “Thiên nam cuồng khách” giục :
- Ngươi đoán trước đi !
- Mời ngươi trước !
- Ta đoán là “đơn”!
- Vậy ta đoán là “song” !
- Mở tay ra !
Cả hai đều mở tay ra một lượt, “Thiên nam cuồng khách” quét mắt qua mặt liền biến sắc, trong tay Trịnh Tây Bắc la hai chiếc lá và trong tay mình cũng có hai lá, tất cả là bốn lá…”song”
Trịnh Tây Bắc cười nhạt :
- Ngươi thua rồi !
“Thiên nam cuồng khách” tái mặt...y miễn cưỡng chấp nhận :
- Không sai, ta thua…đó là trời…được rồi…được rồi.
Trịnh Tây Bắc từ từ giơ chưởng hữu lên quát to :
- “Thiên nam cuồng khách” tính mạng ngươi bây giờ thuộc về ta !
- Không sai !
- Ta có thể giết chết ngươi rồi chứ ?
- Đương nhiên có thể !
Hai mắt Trịnh Tây Bắc đầy sát cơ vừa tiến đến gần “Thiên nam cuồng khách” vừa gầm lên :
- “Thiên nam cuồng khách” , trước khi giết ngươi ta muốn hỏi ngươi một việc.
- Xin cứ hỏi
- “Đổ trường nữ thần” hiện đang ở đâu ?
- Ngươi muốn tìm nàng ?
- Đúng vậy !
“Thiên nam cuồng khách” thay đổi sắc mặt, y liền nghỉ ra một kế, liền lạnh lùng đáp :
- Chỉ sợ ngươi không giám !
- Vì sao ta không giám ?
- Nếu dám, ta sẽ đẫn ngươi đi tìm nàng.
- Hiện tại ta không có thời gian
“Thiên nam cuồng khách” biến sắc, xem ra chàng đã quyết phải tới “Bạch vụ cốc” cho bằng được, nghĩ đến đó y mỉm cười buồn rầu :
- Hiện tại không có thời gian, sau này có thể vĩnh viễnkhông có dịp tìm nàng được nữa !
- Ví sao ?
- Điều ấy sau này tự nhiên ngươi sẽ hiểu rõ.
- Bây giờ ta phải đến “Bạch vụ cốc” trước đã…
- Im miệng !
“Thiên nam cuồng khách” quát to chận lời chàng, lão nhân râu xoắn nọ đột nhiên phi thân bỏ đi khiến “Thiên nam cuồng khách” như nổi cơn điên, y nắm chắc chàng không phải là đối thủ của y nếu không có ai can thiệp, y gầm lên :
-Tiểu tử ngông cuồng, ta giết ngươi đây/
Chưởng phong rít lên quét ngang ngực Trịnh Tây Bắc. Chàng vung tay phong bế huyệt đạo giận dữ :
“Thiên nam cuồng khách” thu chưởng lại hai mắt y đỏ ngầu :
- Trịnh Tây Bắc nếu như sư phụ ngươi vì ngươi mà chết, ta không thể tha cho ngươi được!
Vừa dứt lời thân hình y đã búng lên cao vẽ thành vòng cung quay lại hướng “Bạch vụ cốc”. Trịnh Tây Bắc giật mình chàng cơ hồ cảm thấy rằng sự việc có gì đó không hay, hình như “Thiên nam cuồng khách” không giống người chàng tưởng tượng, chẳng lẽ…chẳng lẽ…Chàng không có thời gian để suy đoán nữa, cấp tốc bắn thân về hướng “Bạch vụ cốc”.
Trịnh Tây Bắc chưa đến trước của “Bạch vụ cốc” chợt đã thấy nhiều nhân ảnh phi hành như chớp chui vào cốc, tất cả đều có thân pháp cực mau chứng tỏ đều là cao thủ hiềm thấy trên giang hồ. Sắc mặt chàng đột biến.
Chàng cảm thấy sự việc không hay, lướt thân như cánh sao, chàng đến trước của cốc, bất ngờ một bóng nhân ảnh chận ngay trước mặt chàng. Trịnh Tây Bắc dừng cước bộ đưa mắt nhìn nhân ảnh, chàng thay đổi liền nét mặt, kêu lên “
- “Tuyết sơn ma tử”, lại là ngươi ư ?
- Đúng, đó là ta !
Trịnh Tây Bắc quát to :
- Ngươi muốn làm gì ở đây ?
“Tuyết sơn ma tử” vẫn cười dịu dàng :
- Chẳng nhẽ Trịnh huynh đã quên chương môn Hoàng sơn phái đang còn nằm trong tay chúng ta sao ?
Trịnh Tây Bắc chấn động :
- Thế thì sao ?
- Đệ phụng mệnh của lâu chủ “Tuyết sơn ma lâu” đến đây, nếu huynh đài cần lấy lại người xin hãy theo đệ đến Tuyết sơn, nếu không đệ chưa thể thả Trình chưởng môn ra được…
- Ta sẽ đến Tuyết sơn nhưng không phải ngay lúc này.
- Thế thì bao giờ ?
“Tuyết sơn ma tử” chưa nói hết câu, đột nhiên…một tiếng quát dữ dội truyền từ “Bạch vụ cốc” ra. Trịnh Tây Bắc nghe âm thanh liền biến sắc mặt, chàng giận giữ nhìn “Tuyết sơn ma tử” gầm lên :
- Tránh đường ra !
Vừa quát chàng vừa đánh một chưởng nhắm giữa ngực “Tuyết sơn ma tử”. Chiêu xuất thủ của Trịnh Tây Bắc phải nói là cực kì mau lẹ, chưởng ảnh biến ảo đã gần đến ngực “Tuyết sơn ma tử”. Hình như “Tuyết sơn ma tử” đã dự liệu trước điều ấy, tay tả hắn phong bế trước ngực từ lúc nào hòa giải chưởng lực của chàng, tay phải hắn vươn liền cánh quạt tấn công một chiêu, đồng thời miêng quát :
Cánh quạt tấn công cực mau, Trịnh Tây Bắc buộc phải lui lại hai bước. Chàng nổi sát cơ gầm thét dữ dội xuất liền ba chưởng liên hoàn. “Tuyết sơn ma tử” là kẻ hung ác, võ công lại cao cường giang hồ hiếm có, chiêu pháp sử dụng quạt tinh diệu tuyệt luân, trong thoang chốc, Trịnh Tây Bắc đã lâm vào thế nguy.
Bấy giờ có nhiều tiếng quát tháo từ trong “Bạch vụ cốc” truyền ra…Trịnh Tây Bắc nghe những âm thanh ấy trong lòng đã phát run vì chàng biết sự tình đang nguy khốn tới nơi.
Các cao thủ võ lâm vì “Thiên địa huyết bài” mà kéo đến đây và chính vì chàng đã lỡ miệng nói ra ba tiếng “Bạch vụ cốc” nên chúng mới tìm ra sư phụ chàng…Nghĩ đến đó chàng rống lên một tiếng, chưởng đang từ chiêu “Thái sơn áp đỉnh” biến thành chiêu “Bát vân kiến nhật đánh bạt chiêu quạt tấn công của “Tuyết sơn ma tử” rồi thân chàng búng cao lên phi thân vào luôn phía trong “Bạch vụ cốc”.
Hình như “Tuyết sơn ma tử” không dự liệu được hành vi liều lĩnh gấp rút của chàng, khi hắn phát giác ra, Trịnh Tây Bắc đã đột nhập vào trong “Bạch vụ cốc” rồi.
Trong “Bạch vụ cốc” sương khói vẫn dầy đặc, Trịnh Tây Bắc vừa vào trong cốc đã nghe thanh âm của sư phụ quát to :
- Không ngờ chư vị bằng hữu lại quang lâm đến “Bạch vụ cốc” ta đông thế này, thực là vạn hạnh…
Đang lúc ấy Trịnh Tây Bắc đã đển trước cửa thạch thất, trước cửa sư phụ chàng sừng sững đứng, kế bên là lão nhân râu xoắn đen đúa và một tên hắc y bịt mặt, chính là “Đổ thành chủ nhân”. Không thấy bóng dáng của “Thiên nam cuồng khách”.
Nhìn thấy Trịnh Tây Bắc ánh mắt của “Ma quỷ đổ thủ” lạnh băng nhìn chàng quát to :
- Ngươi về đây làm gì ?
Trịnh Tây Bắc thấy sư phụ vẫn khang kiện mới yên tâm, chàng kêu lên: