Khi thân hình Trịnh Tây Bắc vừa búng lên, “Huyết Dạ Xoa” hiện thân phía bên trên chàng, xuất một chưởng tấn công. Trịnh Tây Bắc gầm to :
- Muốn chết hả?
Tay tả chàng bắn tới thành chiêu điểm, chiêu này sử dụng “Thiên Linh Nhất Chỉ thần công” nên chỉ thấy thân thể to lớn của “Huyết Dạ Xoa” bật lên một cái văng dội ngược lại. Máu miệng bà ta phun ra ngã xuống đất hôn mê.
Giữa lúc ấy, một lão nhân vác thân thể Hàn Đông Nam lên, phi thân về hướng “Kim Chủy môn”. Trịnh Tây Bắc gầm to :
- Ngã xuống!
Chỉ của chàng bắn tới sau lưng lão nhân trúng huyệt “Mệnh Môn” như một lưỡi kiếm, lão nhân phun máu miệng ngã xuống kéo theo cả Hàn Đông Nam. Trịnh Tây Bắc vọt tới nhấc thân Hàn Đông Nam lên. “Tuyết Sơn Ma Tử” Hàn Đông Nam hé mắt nhìn chàng, hắn gượng cười một tiếng đưa tay chùi máu trên mặt. Trịnh Tây Bắc lạnh lẽo nói :
- Hàn Đông Nam, ngươi vẫn chưa giác ngộ nữa ư?
Hàn Đông Nam âm hiểm đáp :
- Vì sao ngươi cứ ép buộc ta gặp người ngươi gọi là mẹ?
- Vì mẹ rất muốn gặp ngươi.
- Ngươi nói người ấy đang ở ngoài cốc ư?
- Đúng vậy, ngươi có chịu đi đến đó hay không?
- Không chịu thì sao?
- Ta giết chết ngươi liền!
“Tuyết Sơn Ma Tử” hết sức lạnh lùng :
- Thôi được, ta đành đi theo ngươi vậy.
- Thực... không?
- Thực, vì nếu không ngươi sẽ giết chết ta.
Trịnh Tây Bắc vốn là người trung hậu, chàng thở than :
- Không phải ta ép buộc ngươi đâu, mà vì mẫu thân rất muốn gặp ngươi, mẹ là một nữ nhân đã chịu quá nhiều bất hạnh, mẹ muốn gì ta điều chiều mẹ...
- Thôi khỏi dài dòng nữa, chúng ta đi thôi.
Hàn Đông Nam chưa dứt lời, đột ngột nghe Trịnh Tây Bắc quát to :
- Đứng lại!
Hàn Đông Nam giật mình, thì ra có một lão nhân khác, nhân cơ hội không ai chú ý định bỏ chạy, bị tiếng quát của Trịnh Tây Bắc lão đành lúng túng dừng chân, lão nhân ấy nhìn chàng.
Hàn Đông Nam cất tiếng :
- Còn chuyện gì nữa?
- Ta nói lão nhân kia... thật lòng mẹ rất muốn gặp ngươi, ngươi đừng nên giữ bụng bất lương làm gì.
- Ngươi yên tâm.
- Như vậy hay lắm.
Trịnh Tây Bắc chưa kịp dứt lời, đột nhiên... Hàn Đông Nam gầm lên một tiếng. Tay hữu đảo ngược vận toàn bộ công lực đánh ra một chưởng đột ngột đập vào giữa ngực Trịnh Tây Bắc. Thế đánh cực kỳ bất ngờ không ai tưởng tượng được. Không ngờ Hàn Đông Nam lại vẫn còn lòng độc ác đến thế, lúc nào cũng muốn giết chết Trịnh Tây Bắc, đó là điều vượt khỏi dự liệu của chàng.
Hai người đi song song với nhau và Trịnh Tây Bắc không hề chú ý đến một mảy may, chàng không còn cách nào tránh được chưởng thế cực mạnh và đột ngột của Hàn Đông Nam. “Bình” Trịnh Tây Bắc như bị một bứa lớn đập chúng vào ngực đẩy chàng loạng choạng thối lui miệng phun máu tươi. Trịnh Tây Bắc hai mắt lóe lên sát cơ, chàng quát :
- Ngươi...
Hàn Đông Nam cười lớn :
- Trịnh Tây Bắc ngươi tưởng ta thích đi gặp mẹ ngươi thật sao?
- Hàn Đông Nam... ngươi....
Chàng giận đến độ tắc nghẹn lời nói cũng không ra. Hàn Đông Nam cười hiểm độc :
- Đó chỉ là kế hoãn binh của ta để chờ dịp động thủ, ngươi hiểu rõ chưa?
Dứt lời, hắn cất tiếng cười vang một hồi, Trịnh Tây Bắc giận đến độ run rẩy toàn thân, Hàn Đông Nam âm độc tiếp :
- Chẳng lẽ ngươi quên có lần nói trên đời này nếu có Trịnh Tây Bắc ngươi thì không có Hàn Đông Nam ta hay sao.
- Câm miệng!
Hàn Đông Nam cười ha hả :
- Bây giờ nạp mạng đi.
Hàn Đông Nam quả thật là một người có tâm cơ cực kỳ tàn độc, vừa giả vờ đi theo đệ trị vết thương, vừa đợi cơ hội chàng sơ ý liền xuất thủ, bây giờ Trịnh Tây Bắc đã chúng một chưởng của hắn, hắn quyết phải giết chết chàng ngay. Tâm địa độc ác đó thực đúng là đáng sợ. Hắn gầm lên một tiếng, xuất chưởng tấn công chàng hết sức mau lẹ, Trịnh Tây Bắc vội bắn thân sang một bên tránh chưởng ấy, miệng chàng quát to :
- Khoan đã!
Bị tiếng quát của chàng, Hàn Đông Nam vô thức lùi lại một bước, lạnh lùng hỏi :
- Chẳng lẽ ngươi còn định trăn trối gì nữa ư?
Sắc mặt Trịnh Tây Bắc nổi lên sát cơ chưa từng thấy, chàng quát :
- Hàn Đông Nam, ngươi đừng tưởng ta trúng chưởng của ngươi là đành chịu thua ngươi, nói cho ngươi biết hiện tại ta muốn giết ngươi vẫn dễ như trở bàn tay thôi!
Hàn Đông Nam bật cười :
- Vậy ngươi cứ thử ra tay xem!
Vừa quát hắn vừa xuất thủ như điên liên tiếp đánh tới ba chưởng. Trịnh Tây Bắc vội gầm lên :
- Hàn Đông Nam, ta giết ngươi...
Đến giờ cơ hồ Trịnh Tây Bắc đã quên hết lý trí, lửa sát khí đốt cháy tâm can chàng, chàng vừa gầm to vừa xuất thủ nhanh như điện chớp. Tay tả Trịnh Tây Bắc vươn ra hư chiêu, để tay hữu vung lên, cuối cùng chàng đã nổi điên thực sự, thi triển “Thiên Linh Nhất Chỉ thần công” điểm tới tới huyệt Kỳ Môn của Hàn Đông Nam.
“Ối” một tiếng thê thảm. Hàn Đông Nam bị chân lực nội gia của Trịnh Tây Bắc điểm chỉ lực trúng đại huyệt “Kỳ Môn” máu miệng hắn phun ra như suối ngã vật xuống đất. Trong lúc vận toàn lực điểm huyệt cách không, Trịnh Tây Bắc cũng phun ra một bụm máu tươi, mắt chàng hoa lên cơ hồ ngã theo... Chàng bước tới gần Hàn Đông Nam, lúc này sắc mặt Hàn Đông Nam đã trắng bạch như tờ giấy, miệng vẫn tuôn máu như suối liên hồi...
“Kỳ Môn” là một huyệt trong mười tử huyệt trong thân nếu Trịnh Tây Bắc đã hạ độc thủ, đâu có lý nào Hàn Đông Nam vẫn sống nổi?
Trịnh Tây Bắc thấy tình hình ấy, chàng như muốn khóc thầm, chàng quỳ xuống bên thân Hàn Đông Nam nước mắt tuôn ra từ lúc nào rơi xuống khuôn mặt trắng dã của hắn, chàng thê thiết gọi :
- Ca ca... tại... ca ca bức bách tiểu đệ phải hạ thủ...
Hàn Đông Nam hé mở cặp mắt vô lực nhìn Trịnh Tây Bắc, sau đó hắn lại chậm chạp nhắm mắt từ từ... đột nhiên một bóng nhân ảnh từ trong chùa cổ vọt phi thân ra phi hành chớp nhoàng đến bên thân Hàn Đông Nam, chớp mắt đã đến nơi, Trịnh Tây Bắc đang buồn thảm chẳng để ý gì cả. Người ấy bật ra tiếng kêu kinh dị :
- Ô... Hàn ca ca!
Nhân ảnh nhảy chồm tới thân Hàn Đông Nam bật tiếng khóc rống... Trịnh Tây Bắc quay nhìn người ấy, chàng thoảng thốt kêu lên :
- Tiểu Quyên...
Chàng không ngờ người ấy là Lý Tiểu Quyên vẫn sống sau đột biến bi thảm ở “Tuyết Sơn ma lâu” khi xưa. Trịnh Tây Bắc vẫn đẫm lệ, lòng đau như cắt, chàng đã giết ca ca của chàng cũng là giết chồng của tình nhân cũ, chàng quả là một tội nhân.
Lý Tiểu Quyên khóc ngất một hồi đột nhiên nàng đúng bật dậy sắc mặt bao phủ một lớp sát khí, mắt lóe hung quang chằm chằm nhìn Trịnh Tây Bắc, nàng nghiến răng :
- Trịnh Tây Bắc...
- Tiểu Quyên...
- Ngươi cuối cùng cũng đã giết hắn... tại sao vậy? Tại sao vậy chứ?
Âm thanh gào thét của nàng gần như điên cuồng khiến Trịnh Tây Bắc càng hoảng loạn, chàng ú ớ trong miệng :
- Ta...
- Ngươi không thể để cho hắn sống ở trên đời được nữa chứ gì?
- Không.. Tiêu Quyên....
Chàng bi thống không biết nên nói gì bây giờ nữa. Lý Tiểu Quyên nghiến răng :
- Thế nào? Vì sao ngươi lại thích giết hắn thê?
- Hắn... bức bách ta...
- Bức bách ngươi.... Ha ha ha... Trịnh Tây Bắc, thế thì ngươi giết ta luôn đi!
- Tiểu... Quyên...
Chàng đau khổ gọi tên nàng nhưng vẫn không biết nói gì.
- Giết đi! Giết chết ta luôn đi!
- Không! Tiểu Quyên, làm sao ta giết cô nương được...
- Ngươi không giết ta... ta sẽ giết ngươi...
Trịnh Tây Bắc thê thảm rơi lệ :
- Tiểu Quyên, nàng thực không thể tha thứ cho ta được ư?
- Ta chỉ muốn giết chết ngươi.
Vừa nghiến răng nói câu ấy, Lý Tiểu Quyên đột ngột phóng lại gần chàng phát chưởng tấn công liền. Bấy giờ Trịnh Tây Bắc đang mang trọng thương nếu quả bị chưởng Lý Tiểu Quyên đánh trúng dù không chết ngay cũng bị trầm trọng hơn. Thình lình... một bóng người phóng thẳng đến Lý Tiểu Quyên, kình lực đẩy chưởng lực Lý Tiểu Quyên lùi lại. Lý Tiểu Quyên buộc bị lùi ba bước, mục quang long lên quát hỏi :
- Ngươi là ai?
Người mới đến là Ngọc Hồ Điệp. Bà mỉm cười :
- Tại sao cô nương lại định giêt y?
Lý Tiểu Quyên quát to :
- Bà tránh ra, ta cần phải giết chết y.
- Tại sao?
- Y... giết chồng ta chết rồi!
Ngọc Hồ Điệp nhìn Hàn Đông Nam nằm mê man dưới đất, bà hoàn toàn chưa biết đó là con trai của bà, bèn hỏi :
- Đây là chồng của cô nương ư?
- Đúng vậy, cũng đồng thời là ca ca của y.
Ngọc Hồ Điệp kinh hoàng bật kêu lên run rẩy hỏi :
- Hắn... hắn là Hàn Đông Nam ư?
- Đúng.
Sắc mặt Ngọc Hồ Điệp biến đổi thành trắng bạch, mắt tối sầm quát to :
- Bắc nhi, con... giết ca ca con sao?
- Vâng.
Sắc mặt biến đổi, Ngọc Hồ Điệp hiện lên sát cơ quát hỏi :
- Con... tại sao lại giết hắn?
- Mẹ ơi...
Trịnh Tây Bắc đau khổ gào lên gọi mẹ, lẹ chàng rơi như mưa...