- Cũng được, người ấy ở trong “Hắc Bàn cốc” núi Hắc Bàn sơn, thôi chúng ta tạm biệt ở đây nhé!
“Phong độc phụ” nói :
- Bắc nhi, con nên đem theo ca ca tới đó một lượt nhé, ta muốn thăm ca ca con một chút rồi sẽ đến “Trường Cơ đảo” tìm “Thiên Nhai Du Thần”!
- Thưa mẹ, nhất định con sẽ dẫn ca ca tới!
- Trong vòng năm ngày, mẹ sẽ ở “Hắc Bàn cốc” đợi chúng con, mười mấy năm rồi, mẹ nhớ nó lắm, nhớ lắm, chỉ cần gặp nó một lần là đủ để mẹ an ủi lắm rồi!
Lời lẽ của bà bi thiết khiến ai nấy đều xúc động, Trịnh Tây Bắc đỏ hoe hai mắt đáp :
- Nhất định con sẽ dẫn ca ca đến, mẹ ơi, mẹ hãy đi đi!
Liền đó “Bách Độc Khách” dẫn theo “Phong độc phụ” tung thân đi, chớp nhoáng mất dạng, hai người đi rồi, “Bạch Mi Tiên Ông” nói với Trịnh Tây Bắc :
- Người đi tìm ca ca ngươi, ta còn phải tìm dò “Thiên Địa huyết bài” xem ở đâu, ngươi cũng nên lưu tâm tìm nó!
- Vâng!
“Bạch Mi Tiên Ông” chuyển thân nhìn “Thông Thiên Thần Quân” :
- Ngươi đã chẳng còn khả năng thông thiên gì, hãy yên lòng ở trong ấy thêm vài ngày nữa nhé!
- Hãy đi di! Chỉ mong đừng quên ta vẫn bị giam cầm trong này là được rồi!
Liền đó, hai người từ biệt “Thông Thiên Thần Quân” chia tay lên đường.
Trịnh Tây Bắc nhằm hướng Tuyết Sơn. Hiện tại vô luận thế nào, chàng cũng phải tìm cho ra ca ca chàng để dẫn đi gặp mẫu thân, miễn cho mẫu thân chàng nhớ thương đau khổ.
Sáng hôm ấy, chàng đã đến Tuyết Sơn, bước vào trong Tuyết cốc bỗng nhiên một tiếng gầm xé trời vọng đến, mấy chục bóng áo trắng đã chặn đường tiến của chàng, lão nhân đi đầu vừa thấy Trịnh Tây Bắc liền lạnh lùng hỏi :
- Các hạ đột nhập “Tuyết Sơn ma lâu” ý muốn làm gì?
- Tìm người!
- Tìm ai?
- Tìm “Tuyết Sơn Ma Tử”!
- Tìm hắn để làm chi?
Trịnh Tây Bắc đổi sắc mặt giận dữ :
- Việc gì các ngươi quan tâm ta tìm hắn làm chi?
Lão nhân áo trắng ấy cười gằn :
- Các hạ không nói lý do, ta không cho các hạ tiến vào!
Trịnh Tây Bắc lạnh lẽo buông chuỗi cười :
- Tránh ra!
Tiếng quát chàng sung mãn sát khí đủ khiến đối phương lạnh mình, Trịnh Tây Bắc hiện thời khác hẳn Trịnh Tây Bắc khi trúng độc ở đây lần trước. Lão nhân áo trắng lạnh lùng :
- Không tránh thì sao?
- Chết ngay tức thì!
- Khẩu khí lớn lối thật...
- Ta nói lại một lần nữa, lão có tránh ra hay không?
- Không tránh!
Tiếng lão chưa kịp dứt, Trịnh Tây Bắc quát lên một tiếng, thân hình bắn vọt lên, chưởng pháp tung ra cuốn gió quét tới, lão nhân áo trắng chưa kịp xuất thủ đã nghe một tiếng “ứ” thảm khốc. Trịnh Tây Bắc gầm lên :
- Hôm nay Trịnh mỗ quyết định đại khai sát giới.
Nhân ảnh đảo lộn, tiếng rú thảm khốc liên tục vang lên. Chết chóc... sự chết chóc cực kỳ dễ sợ. Chỉ trong thoáng chốc, trên mặt tuyết trắng phau phau đã có mười mấy xác chết nằm ngổn ngang, chết cực kỳ thê thảm, Trịnh Tây Bắc phi thân về hướng “Tuyết Sơn ma lâu”.
Đột nhiên, mấy chục luồng chưởng lực cùng đập tới chàng một lúc, Trịnh Tây Bắc trong lúc không đề phòng cơ hồ sắp bị mấy chục luồng chưởng lực ấy đập trúng. Rất may, nhờ võ công rất cao, đang lúc chưởng lực đối phương đập tới, chàng chớp nhoáng lùi về mấy trượng mới tránh khỏi các chưởng lực ấy.
Hai mắt chàng tóe ra sát khí, trước mắt chàng lại xuất hiện hơn ba mươi bóng áo trắng đứng dàn hàng chữ “Nhất” ngang qua đường tiến. Cầm đầu là một thư sinh áo trắng tay cầm ống tiêu cười lạnh lẽo :
- Không ngờ các hạ lớn gan dám đến lộng hành nơi “Tuyết Sơn ma lâu” này, lần trước các hạ gặp may thoát chết, chẳng lẽ chán sống sao?
Trịnh Tây Bắc gầm lên một tiếng, thân hình thình lình bắn tới, chưởng bắn ra tấn công. Khi thân hình chàng vừa bắn tới, hơn ba mươi cao thủ của “Tuyết Sơn ma lâu” cơ hồ đồng thời xuất chưởng tấn công Trịnh Tây Bắc. Chưởng ấy hợp lực hơn ba mươi người, sức mạnh như sóng cuồng núi lở, Trịnh Tây Bắc là thịt xương bình thường chịu không nổi mà dù có mình đồng da sắt cũng không chịu nổi nếu bị chưởng đánh trúng. Đột nhiên, Trịnh Tây Bắc trườn thân lui về sau, chưởng thế kinh người ấy hụt vào khoảng không, đồng thời thân pháp chàng như ánh chớp lóe bắn tới, chưởng lực ngàn cân đánh ra liên tiếp. Nhiều tiếng rú thảm khốc cất lên. Máu loang nhuộm đỏ mặt tuyết. Trong cái cốc bình vắng lặng của Tuyết Sơn nổi lên hàng loạt tiếng rú ghê rợn, cuối cùng tại “Tuyết Sơn ma lâu” Trịnh Tây Bắc đã biểu diễn một trận tàn sát chưa từng có. Từng xác người thi nhau đổ xuống. Mấy chục nhân mạng nữa lại thảm tử trong tay chàng.
Giữa lúc Trịnh Tây Bắc đang điên cuồng sát thủ và tiến tới gần “Tuyết Sơn ma lâu” thình lình có tiếng quát lạnh lùng vọng đến :
- Dừng lại!
Cước bộ Trịnh Tây Bắc dừng lại, đưa mắt vọng tới, chàng hơi biến đổi sắc mặt vì thấy “Tuyết Sơn Ma Tử” đã dẫn hơn trăm môn nhân xuất hiện trước mặt chàng. Bên cạnh hắn còn có Lý Tiểu Quyên.
Trịnh Tây Bắc chợt cảm thấy cay xè hai mắt, chàng căm hận Lý Tiểu Quyên, suốt đời oán hận nàng thế nhưng chàng chưa quên hẳn nàng được.
“Tuyết Sơn Ma Tử” bật cười cực kỳ lạnh lùng :
- Trịnh Tây Bắc, không ngờ hôm nay ngươi lại đến “Tuyết Sơn ma lâu” đại khai sát giới, điều ấy ta chưa hề tưởng tượng tới đấy.
- Vì ta không chết bởi rượu độc vợ chồng ngươi phải không?
- Đúng vậy.
Trịnh Tây Bắc lạnh lẽo nói :
- Lý Tiểu Quyên, ngươi có ân hận vì sao ta chưa chết cho xong không?
Lý Tiểu Quyên chỉ cười gượng không đáp, Hàn Đông Nam cười gằn :
- Trịnh Tây Bắc, ngươi đến đây báo thù đấy phải không?
- Đó chỉ là một mục đích.
- Còn mục đích thứ hai?
- Buộc ngươi đi theo ta.
- Đi đâu?
- Gặp mẫu thân chúng ta.
“Tuyết Sơn Ma Tử” bật cười lớn :
- Mẫu thân! Ta nào có mẫu thân?
- “Phong độc phụ” chính là mẫu thân chúng ta.
- Cái gì là phong cuồng? Ha ha ha...
Trịnh Tây Băc nghe lời khinh miệt của hắn, chàng biến sắc gầm to lên :
- Ngươi... ngươi nói cái gì?
“Tuyết Sơn Ma Tử” vẫn cười điên cuồng :
- Trịnh Tây Bắc, ta không thừa nhận con mẹ điên ấy là mẫu thân của ta.
- Ngươi...
Trịnh Tây Bắc giận dữ đến độ không nói lên lời.
- Ta không có mẫu thân bao giờ cả!
Trịnh Tây Bắc quát :
- Bà ấy chính thực là mẫu thân của chúng ta.
- Ta đã nói ta không có mẫu thân, con mẹ điên ấy không phải là mẫu thân của ta.
- Ngươi... thật bất hiếu như thế ư?
“Tuyết Sơn Ma Tử” cười gằn :
- Nếu ta thực sự bẩt hiếu, ngươi làm gì được ta?
Trịnh Tây Bắc biến sắc gầm lên :
- Ta giết ngươi!
- E răng ngươi không làm nổi đó thôi!
Trịnh Tây Bắc quát :
- Ta nói một lần nữa, ngươi có chịu theo ta không?
- Không đi!
- Nếu vậy ngươi chớ trách ta độc ác!
Vừa quát chàng vừa lướt thân tới gần “Tuyết Sơn Ma Tử” Hàn Đông Nam, vừa lúc chàng lướt thân tới, hơn trăm tên môn hạ bủa vây lấy chàng. Hàn Đông Nam cười gằn :
- Trịnh Tây Bắc, ngươi chưa cút ra khỏi nơi đây cho rồi?
Hai mắt Trịnh Tây Bắc trừng trừng nhìn “Tuyết Sơn Ma Tử”, đột nhiên chàng quét mắt một vòng nhìn các môn nhân Tuyết Sơn ma lâu :
- Hàn Đông Nam, hôm nay ngươi không chịu đi, ta sẽ hỏa thiêu cái Tuyết Sơn ma lâu này.
- Ngươi cứ động thủ đi!
“Tuyết Sơn Ma Tử” chưa dứt lời, Trịnh Tây Bắc đã gầm lên, chưởng pháp đột ngột xuất thủ đập tới “Tuyết Sơn Ma Tử” Hàn Đông Nam. Chưởng lực của Trịnh Tây Bắc mang theo công lực toàn thân, sức mạnh rất khó lường, giữa lúc chàng vừa xuất thủ, đột nhiên... Một lọat tiếng gầm thét nổi lên, mấy cao thủ “Tuyết Sơn ma lâu” thân pháp tuyệt mau đã vọt tới trước Trịnh Tây Bắc, người nào cũng lập tức phát chưởng.
Trịnh Tây Bắc gầm lên điên cuồng :
- Các ngươi muốn chết...
Chàng đánh liên tiếp ba chưởng liên hoàn biến ảo. Tiếng rú thảm khốc lại cất lên hỗn loạn. Chỉ thấy nhân ảnh đảo lộn, máu vọt ra tứ phía.
Các cao thủ “Tuyết Sơn ma lâu” liên tiếp theo nhau đổ xuống. Tiếng kêu rú gào thét chấn động cả rừng núi. Nếu cứ để Trịnh Tây Bắc giết điên cuồng thế này không quá nửa giờ nữa, tất toàn bộ môn nhân đệ tử “Tuyết Sơn ma lâu” sẽ chết sạch. Vừa thoáng chốc, đã có bảy tám mươi người chết nằm dưới đất. Đột nhiên, một tiếng rống lạnh lùng vọng lại :
- Trịnh Tây Bắc, không ngờ ngươi độc ác đến như thế, đỡ chưởng!
Người rống câu ấy là Lý Tiểu Quyên, đang lúc Trịnh Tây Bắc ngạc nhiên, chưởng lực Lý Tiểu Quyên như cuồng phong cuốn tới tấn công chàng. Trịnh Tây Bắc hoảng hồn thu thân thối lui lại. Hơn trăm môn hạ “Tuyết Sơn Ma Tử” thảng thốt, đồng thời, “Tuyết Sơn Ma Tử” đã xòe cánh quạt phát ra một chiêu.
Thế công của Lý Tiểu Quyên hợp lực cùng thế quạt của “Tuyết Sơn Ma Tử” bức bách Trịnh Tây Bắc phải lùi lại mười bước mới ổn định được cước bộ.
Lý Tiểu Quyên vẫn tấn công tới tấp. Trịnh Tây Bắc quát lớn :
- Dừng tay!
Bị tiếng quát dữ dội ấy, Lý Tiểu Quyên và “Tuyết Sơn Ma Tử” đồng thời thu thân lại, mục quang trừng trừng nhìn chàng. Ánh mắt Trịnh Tây Bắc như ánh chớp lóe xẹt qua sắc mặt nhạt nhợt của Lý Tiểu Quyên, chàng lạnh lẽo nói :
- Lý Tiểu Quyên!
- Sao? Ngươi lại muốn nói gì?
- Đã hai lần ngươi định giết ta, ta vẫn chưa hề trả đòn, lần thứ nhất ngươi đặt mũi dao lên huyệt “Mệnh Môn” của ta, lần thứ hai ngươi hạ độc vào rượu.
Nói đến đó, trong lòng chàng chợt buồn bã, chàng cố ức chế bi thương, nói tiếp :
- Suốt đời ta không còn nợ nần gì ngươi nữa, chỉ vì ngươi không giết được ta chứ không phải ta không muốn chết dưới tay ngươi, nếu lần này ngươi còn dám xuất thủ nữa thì đừng trách Trịnh Tây Bắc ta đấy!
Lý Tiểu Quyên lạnh nhạt hỏi :
- Ngươi muốn ta phải làm sao bây giờ?
- Rời bỏ nơi này đi!
- Không thể được!
Hai lông mày Trịnh Tây Bắc nhướng lên, sát cơ đột ngột xuất hiện, chàng quát :
- Ta đã nói minh bạch, nghe hay không là tùy ngươi!
Vừa quát thân hình chàng bật mạnh tới mau chớp nhoáng vọt về hướng Hàn Đông Nam, “Tuyết Sơn Ma Tử” quét một chiêu quạt, Lý Tiểu Quyên cũng lập tức xuất chiêu. Cả hai xuất thủ cùng lúc và cùng cực mau, chưởng thế Trịnh Tây Bắc vẽ thành một vòng đập tới Lý Tiểu Quyên.
Chưởng thế ấy của chàng ảo diệu tuyệt luân, Lý Tiểu Quyên vội vàng hoảng hốt tránh thân, nhưng thân hình nàng không tránh khỏi, tay tả Trịnh Tây Bắc đã bắn ra chiêu khác, “Bùm” một tiếng.