Các lâu đài điện các của Võ Lâm Đổ Thành như một bóng ma trong đêm tối nằm thành từng hàng từng hàng từng lớp cao vượt trong Thất Tuyệt Cốc giữa dãy núi Cửu Hoa Sơn, kiến trúc của nó rất tinh mỹ, hùng vĩ. Trong các gian nhà đèn đuốc sánh thâu đêm suốt sáng và tiếng cười nói ồn ào cũng thâu đêm. Ngoài cửa đại môn của Võ Lâm Đổ Thành thỉnh thoảng lại có vài bọn nhân vật võ lâm đi vào… khi họ đi khuất hẳn vào trong Võ Lâm Đổ Thành bọn thiếu nữ mặt đẹp như hoa liền ùa ra đón rước dẫn họ tới nơi sòng bạc…
Trong đại sảnh rộng lớn đủ mọi loại sách đỏ đen đã sẵn sàng: sóc đĩa, bát cẩu, đổ điếm… Tiếng thở dài, tiếng la hét, tiếng gào rống, tiếng cười nói, tiếng chửi rủa… trộn lẫn vào nhau thành một thứ âm thanh có sức hấp dẫn kỳ lạ mà chỉ có ở những nơi cờ bạc đỏ đen mới có… Lúc ấy một trung niên quá bốn mươi bước vào cửa lớn của Võ Lâm Đổ Thành, một thiếu nữ áo lục điểm trang cực kỳ yêu mị vội chạy ra nghênh tiếp nở nụ cười như hoa hàm tiếu :
Trịnh đại hiệp, chào đón đại hiệp. Đại hiệp thích đánh bạc cách nào?
Bài cẩu!
Thiếu nữ áo lục duyên dáng:
Chỉ sợ không ai chơi bài cẩu hay hơn đại hiệp đó thôi!
Người nào chưa biết ta ắt sẽ dám chơi với ta.
Thiếu nữ áo lục cúi đầu dẫn trung niên vào đại sảnh, ai nấy đều đang chăm chú vào con bài của mình, không ai để ý đến người trung niên. Có một bọn cũng đang chơi bài cẩu với nhau, thiếu nữ áo lúc cất tiếng uyển chuyển:
Xin lỗi các bằng hữu, Trịnh đại hiệp đây muốn tham dự cuộc chơi với chư vị được không ạ?
Bọn con bạc quay lại nhìn trung niên nhân, vài người biến sắc, trong ấy có một lão nhân nói:
Trịnh đại hiệp, chúng tôi chỉ chơi nho nhỏ cho vui, hà tất đại hiệp…
Người trung niên cười nhạt tiếp lời:
Các người cứ chơi, ta không dám làm phiền.
Nói xong y chuyển thân đi sang hướng khác. Y rời đi rồi, trong sòng bạc có người hỏi:
Là ai đó vậy?
Lão đầu tiên đáp:
Đó là Bài Trung Thánh Thủ Trịnh Thiết Nguyên, người này đã đánh bạc khắp đại giang Nam Bắc chưa lần nào thua cả, thủ pháp của y rất cao, ai cũng phải khâm phục, nghe nói có lần trong Võ Lâm Đổ Thành này y đã ăn tới mấy ngàn lạng bạc đấy!
Ồ! Chính là y đấy à?
Trong lúc mọi người đang ngạc nhiên, Trịnh Thiết Nguyên đã đi qua ba bốn đám đánh bài cẩu, vẫn chẳng có ai dám đánh bạc với y. Thiếu nữ áo lục chạy lướt qua một vòng sòng bạc rồi tiến lại gần Bài Trung Thánh Thủ nói:
Trịnh đại hiệp, chỗ kia có ba sòng bài cẩu đang thiếu một tay chơi kìa!
Bài Trung Thánh Thủ Trịnh Thiết Nguyên gật đầu bước tới sòng bài cẩu do thiểu nữ chỉ, sòng bài ấy nằm trong góc cuối đại sảnh có một lão nhân áo đen và hai hán tử áo vàng chính đang sát phạt nhau. Thiếu nữ áo lục nói với lão nhân áo đen:
Xin lỗi bằng hữu. Trịnh đại hiệp muốn tham gia một tay có được không ạ?
Lão nhân áo đen mỉm cười:
Hoan nghênh, hoan nghênh, xin mời!
Mời!
Vừa dứt tiếng “Mời” Bài Trung Thánh Thủ đã ngồi xuống, y ngồi ngay cửa “Thiên môn” đưa mắt quét qua một vòng các con bạc, chợt nghe lão nhân áo đen hỏi:
Bằng hữu kia, chúng ta đang chơi “tiểu bài cẩu” bạn có chơi không?
Xin tùy tiện.
Ta chia bài nhé?
Vâng.
Bài lập tức được chia đều… Bài Trung Thánh Thủ Triệu Thiết Nguyên rút ra một viên ngọc dạ minh châu nhờ thiếu nữ áo lục đổi thành ngân phiếu trị giá một ngàn lượng. Lão nhân áo đen chia bài xong, trong tay lão nắm mấy con súc sắc, miệng hô lớn:
Đặt đi!
“Bài trung thánh thủ” nắm ngân tiêu mười lượng vàng, đối với môn cờ bạc nầy, Bài Trung Thánh Thủ là tay chơi cao thủ, y có thể nhìn thủ pháp, động tác, thần sắc của đối phương để phán đoán trình độ của đối phương, thế mà chỉ đánh có ván đầu y đã thua năm mươi lạng vàng… nhưng y đã nhận ra thủ pháp của đối phương chưa xứng là đối thủ của y.
Ván thứ hai, Bài Trung Thánh Thủ ăn được một trăm lạng… cuộc sát càng lúc càng quyết liệt… Trong đại sảnh tiếng hô hoán, tiếng cười nói la hét vẫn ồn ào hỗn loạn…
Bấy giờ Bài Trung Thánh Thủ đang gặp vận đen, y thua liên tiếp mấy ván trong tay chỉ còn ba trăm lạng, y đánh dồn một ván quyết định. Lão nhân áo đen lắc mấy con súc sắc… thần sắc Trịnh Thiết Nguyên đã hơi tái, y không còn đủ trấn định, y đã đặt ba trăm vào cửa “Yểu lục” và “Tiểu ngũ” trong khi con súc sắc lật ra mặt “Thiên bát”, thế là y thua sạch.
Ván bài thảm hai này từ khi y nổi tiếng là Bài Trung Thánh Thủ đến nay chưa bao giờ y thua thê thảm đến thế. Thua vàng bạc là điều nhỏ nhưng thể diện y mới là đáng kể, nếu việc này đồn đãi ra giang hồ cái biệt hiệu Bài Trung Thánh Thủ của y chẳng lẽ bị đổi thành Bài Trung Bại Thủ” hay sao?
Lão nhân áo đen chia lại bài, lão đưa ánh mắt của kẻ thắng cuộc ngạo mạn nhìn y, quát to:
Thiên môn đấy, đặt đi!
Trịnh Thiết Nguyên giận tím người, trong tay y không còn một đồng một chữ, bất giác y đỏ mặt, lão nhân áo đen lạnh lùng cười mỉa:
Không chơi nữa ư?
Chơi chứ.
Đặt bao nhiêu?
Một ngàn lạng.
Ngân tiêu đâu?
Bài Trung Thánh Thủ chưa bao giờ bị lăng nhục như bây giờ, y giận đến độ không thốt lên lời, tên tuổi của y là Bài Trung Thánh Thủ ở Thiên Tinh Trang xưa nay ai mà không biết? Thiếu nữ áo lục hỏi:
Trịnh đại hiệp có cần mượn tiền trong ngân quỹ ở đây không?
Được.
Bao nhiêu ?
Một vạn năm ngàn lạng.
Thiếu nữ áo lục đi về chỗ quầy đổi tiền, không lâu sau mang về một xấp ngân tiêu:
Trịnh đại hiệp thủ quỹ của chúng tôi điều tra gia sản của đại hiệp chỉ trị giá có một vạn lạng vàng nên không thể cho mượn một vạn năm ngàn lạng được. Đây là số ngân tiêu có giá trị một vạn lạng vàng đại hiệp có chịu vay không?
Lẽ nào Bài Trung Thánh Thủ không chịu vay? Đương nhiên là y vay. Y đặt một ngàn lạng vàng, thua! Ván thứ hai y đặt hai ngàn lạng, lại thua. Ván thứ ba đặt bốn ngàn lạng, vẫn thua!
Bấy giờ y chỉ còn ba ngàn lạng, y tự biết hôm nay vận số y rất đen, đáng lẽ không nên đánh tiếp vì đánh thêm một vài ván nữa coi như y đã thua sạch gia sản. Y không ngờ hôm nay lại gặp khắc tinh. “Cửa Thiên Môn đấy đặt đi!” Tiếng lão nhân áo đen hô lên lanh lảnh. Bài Trung Thánh Thủ nghiến chặt hai hàm răng:
Không chơi nữa.
Không chơi. Sợ rồi à?
Bài Trung Thánh Thủ bị câu hỏi khiêu khích ấy làm bốc lửa giận tối mặt, hai mắt y mở lớn, y đặt xấp “ngân tiêu” ba ngàn lạng vàng xuống mặt bàn. Đây là ván quyết định sự thắng bại của y, thắng thì vinh dự mà thua là mất hết gia sản.
Chia bài, lắc súc sắc… hai tay Bài Trung Thánh Thủ run bần bật… y do dự chưa biết nên rút con bài nào. Hai mắt y nhìn dán vào mặt lão nhân áo đen không chớp, nét mặt lão nhân ấy cũng hết sức căng thẳng… Bài Trung Thánh Thủ rút một con bài lật lên… đó là con “Thiên đối”. Với con bài này, trừ khi lão nhân áo đen kia rút được con “Hoàng đế”, lão không còn cách nào thắng y được nữa!
Rút được con “Thiên đối” y rất yên tâm, hai mắt y nhìn vào mặt lão nhân ấy vẫn lạnh lẽo hô lớn:
Ta rút bài đây.
Tay lão lanh lẹn rút một con bài, lật lên. Đúng con “Hoàng đế”. Bài Trung Thánh Thủ chấn động, toàn thân y choáng váng như bị một trùy giáng trúng, mặt y biến thành trắng dã, mồ hôi tuôn ra đẫm trán.
Thế là xong, y khuynh gia bại sản. Đó là kết quả của một tay cao cường cờ bạc như y? Bài Trung Thánh Thủ tuy là một cao thủ trong làng cờ bạc cũng không tránh được cái thảm cảnh này?
Y lặng lẽ nhìn xấp ngân tiêu ba ngàn lạng vàng bị đối phương thu lấy như mạng sống của y đã bị cướp mất…
Trịnh bằng hữu, còn muốn chơi tiếp nữa hay thôi?
Trịnh Thiết Nguyên ủ rũ thê thảm hỏi lại:
Chơi nữa? Lấy gì chơi?
Lão nhân áo đen cười hiểm độc:
Trịnh bằng hữu, giang hồ đồn rằng quý phu nhân của bằng hữu là Bách Hợp Tiên Tử mặt đẹp như hoa nở, ta lấy một vạn lạng vàng đánh cuộc đổi lấy vợ bằng hữu, bằng hữu có dám không?
Nói bậy! Không chơi kiểu ấy!
Trịnh bằng hữu, một vạn lạng vàng có thể lật ngược thế cờ đấy, đây là một vạn lạng vàng đây này!
Bài Trung Thánh Thủ phẫn nộ đứng bật dậy, nhưng y không bước khỏi bàn sòng bạc này được, con ma cờ bạc níu lấy chân y không cho y nhấc chân lên. Trời hỡi! Y có nên tiếp tục chơi nữa hay không? Đem vợ con ra tiếp tục cuộc cờ bạc? Tất cả mọi con bạc trên đời này vẫn nuôi một hy vọng mỏng manh… hy vọng có thể lật ngược được thế cờ, giống như có tiếng ma quỷ gọi thầm vào tai y: “Đánh đi… biết đâu lần này được ăn thì sao?” Câu thúc giục ấy quả là dễ sợ, Bài Trung Thánh Thủ lại ngồi xuống ghế, y trộn bài rồi chia bài ra miệng nói:
Thì chơi, một vạn lạng vàng đánh với vợ ta!
Lão nhân áo đen mỉm cười, lão lắc mấy con súc sắc, rồi rút bài. Lần này Bài Trung Thánh Thủ đành phải dùng trò gian lận chút xíu vì hiển nhiên ván bài này có quan hệ trọng đại đối với y, y không thể nào thua được, y chỉ còn một con đường duy nhất: phải thắng! Tuy y hiểu rất rõ y đã rút trúng con bài gì nhưng tim y vẫn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đột nhiên, lão nhân áo đen quát to:
Trịnh bằng hữu thua rồi!
Cái gì?
Mặt y sầm lại, hai con bài y vừa rút ra trong tay cơ hồ muốn rơi xuống bàn vì hai tay y còn run lẩy bẩy. Lão nhân áo đen cười gằn lật con bài trong tay lão, rõ ràng là con “Thiên địa”! Con “Thiên đối” đã rút từ ván bài trước, hiển nhiên ván này chỉ còn con “Địa đối” là con lớn nhất! “Bài trung thánh thủ” thảng thốt kêu lên:
Khoan đã!
Vừa kêu y vừa trộn bài, y không thể tin trên đời này có sự trùng hợp kinh khủng đến thế, y đã rút được con “Nga đối” tưởng là cầm chắc cái thắng thế mà đối phương rút được con “Địa đối” duy nhất lớn hơn con “Nga đối”! Y trộn bài hỗn loạn khiến tên hán tử áo vàng quát lớn:
Ngươi làm cái trò gì thế?
Xét bài!
Ngươi không chơi nữa thì để chúng ta chơi, xét cái quái gì chứ, cút đi đi!
Tiếng chưa dứt, hắn đã đập một chưởng tới. Trịnh Thiết Nguyên không kịp phòng bị trúng liền chưởng ấy ngã lăn xuống đất…
Trong nháy mắt Trịnh Thiết Nguyên nhìn thấy hai tay thủ pháp của lão nhân áo đen như hai cánh chong chóng tráo bài cực kỳ nhanh và khéo, ngoai y ra không ai thấy được thủ pháp linh diệu của lão. Bài Trung Thánh Thủ lồm cồm đứng dậy, sắc mặt y lúc đỏ lúc thì trắng dã, người gần như phát điên, đột nhiên y bật cười điên dại:
Phải rồi, bằng hữu, ta có thế trả tiền…
Vợ ngươi cũng mất vì thua bạc rồi!
Các ngươi cho ta là đồ ngu à?
Lão nhân áo đen cười lạnh lẽo:
Bất kể ngươi là đồ gì ngươi cũng đã thua.
Ta không chịu thì sao?
Ngươi không bước ra khỏi cái Thất Tuyệt Cốc này đâu!
Hãy thử xem!
Dứt lời y bước nhanh ra phía ngoài bài môn Võ Lâm Đổ Thành, lão nhân áo đen cười gằn một tiếng cước bộ như tên bắn chặn đầu y lại quát to:
Ngươi muốn tìm cái chết ư?
Hai mắt Bài Trung Thánh Thủ phát hung quang gầm lên:
Tránh ra.
Vừa gầm y vừa phát chưởng, Trịnh Thiết Nguyên chẳng những giỏi về cờ bạc, mà võ công của y cũng rất cao, chưởng lực y phát mạnh như sóng gào. Lão nhân áo đen vội nghiêng thân tránh chưởng phong.
Thừa thế Bài Trung Thánh Thủ bật thân lên cao vọt luôn ra cổng Võ Lâm Đổ Thành, lão nhân áo đen vọt thân theo như bóng theo hình đánh tới một chưởng. Bấy giờ “Bài trung thánh thủ” như nổi điên, xuất chiêu nghênh tiếp… Lão nhân áo đen gầm to:
Trịnh bằng hữu, ngươi thực muốn chết ư?
Cùng lúc ấy hai hán tử áo vàng đã lướt thân đến, vây chặt lấy Bài Trung Thánh Thủ. “Bình” một tiếng lớn, Bài Trung Thánh Thủ bị trúng chưởng văng ra xa phun máu miệng, một hán tử áo vàng bước tới sắp đập tiếp một chưởng nữa. Lão nhân áo đen quát to:
Dừng tay!
Tên áo vàng vội thu chưởng sợ hãi nhìn lão nhân áo đen. Lão chửi:
Đồ ngu! Ngươi quên rằng y chưa viết giấy nhận thua vợ vì một vạn lạng vang ư? Nếu chủ nhân trừng phạt liệu ngươi có chịu nổi không?
Vâng, xin tha tội. Nhưng đợi y viết xong sẽ sử trí ra sao?
Lão nhân cười hiểm ác:
Cho y uống mê dược sợ gì y không chết? Ha ha ha… khiêng y về đi!
Vâng!
Tên áo vàng khiêng Bài Trung Thánh Thủ lên đi về phía hậu viện Võ Lâm Đổ Thành. Trong chớp mắt ba bóng nhân ảnh đã khuất…
Đột nhiên trong khu rừng xuất hiện một bóng người áo gấm đeo kiếm, hắn thở dài lẩm bẩm:
Đáng thương thật… phen này có lẽ Trịnh Thiết Nguyên khó mà sống sót…
Bóng người áo gấm ấy nhanh như chớp biến mất ngoài Thất Tuyệt Cốc. Trong Võ Lâm Đổ Thành vẫn ồn ào tiếng những con bạc sát phạt nhau, đèn đuốc vẫn sáng rực rỡ…
Cờ bạc đẻ ra biết bao chuyện bất hạnh? Xảy ra biết bao thảm kịch! Những thảm kịch trong Võ Lâm Đổ Thành kết thúc chưa? Không nó mới chỉ bắt đầu!