Người áo gấm cũng đã thụ thương, y tuy cố hết sức bình sinh phi hành chạy trốn vào trong thạch cốc đầy sương này nhưng ba bóng nhân ảnh vẫn bám sát theo sau lưng y. Đột nhiên, một bóng đen vọt tới trước mặt y quát lớn:
- Ngươi chạy tìm Diêm Vương đấy ư?
Chưởng lực như sóng cuồng ập tới liền tức khắc. Bấy giờ quả thực người áo gấm không còn sức đâu để tránh thân, y nghiến răng, hữu thủ giơ lên định nghênh tiếp chưởng lực của tên áo đen nặng như ngàn cân đang đập tới.
Nào ngờ vừa chạm vào chưởng y đã chấn động toàn thân, miệng ọc một tiếng lớn, máu tươi tuôn ra như suối, thân y dội ra xa hơn trượng ngã xuống đất. Một tên áo đen khác bắn thân tới bồi tiếp một chưởng.
Đột nhiên… một tiếng rú thê thảm. Tên áo đen vừa nhảy tới ấy bỗng như con diều đứt dây vừa rú lớn thê thảm vừa ngã xuống. Não óc hắn đã vỡ nát chết ngay lập tức. Hai tên áo đen còn lại kinh hoàng rú lên nhất tề lùi lại một bước, đưa mắt nhìn quanh, bốn bên vẫn trầm lặng nhự chết và người áo gấm vẫn nằm dưới đất bất tỉnh nhân sự. Hai tên áo đen lấm lét đưa mắt nhìn nhau, run rẩy”
- Chẳng lẽ có ma quỷ ư…
Tên áo đen bên hữu sợ hãi hỏi:
- Ngươi nhìn thấy cái gì không?
- Chẳng thấy cái gì cả.
- Thế ai giết thằng Tiểu Ly đấy?
- Ta đâu có nhìn thấy ai!
Chuyện ấy phát sinh một cách đột ngột đích xác khiến người ta kinh dị. Không ai nhìn rõ vì sao tên áo đen kia lại đột nhiên chết thảm như thế, tên áo đen bên hữu cười lạnh lùng cố gằn cổ:
- Tao không tin đời này có ma quỷ.
Nói xong hắn từ từ bước đên chỗ người áo gấm, hắn vận công vào song chưởng định bồi tiếp cho y chết hẳn. Đột nhiên, hắn lại gầm lên một tiếng thân hình đột nhiên bay vọt lên song chưởng nhắm người áo gấm đập xuống. “Ối” hắn rú lên thân hình lơ lửng trên không như con diều đứt dây, óc não vỡ nát đầy máu tươi chết liền tại chỗ. Cái chết của hắn chẳng khác cái chết thê thảm của tên áo đen đầu tiên khiến tên áo đen duy nhất còn sống sót lại sợ hãi tái người, mặt xạm lại như xác chết. Hắn biết chắc phải có người võ công cao cường mới giết chết đồng bọn hắn trong chớp mắt như thế, nhưng hắn không thể tưởng tượng trong giang hồ ai có võ công cao siêu đến thế.
Đột nhiên hắn như tỉnh ngộ đưa mắt nhìn sâu vào thạch cốc, rải rác đầy những xương người chết trắng dã, ít nhất là hơn mười thi thể. Đột nhiên có một tiếng nói lạnh lùng cất lên:
- Đứng im đó!
Tiếng nói đầy ma lực khiến tên áo đen vừa định bỏ chạy, vội thu cước bộ đứng lại run lẩy bẩy… như đối diện với cái chết trước mặt…
Soạt soạt soạt… những bước chân từ từ tiến đến gần… Tên áo đen kinh dị từ từ xoay người nhìn tới, chỉ thấy trong đám sương khói mù mịt xuất hiện một bóng người cao lớn mặc áo xám… không nhìn rõ được mặt đối phương vì mái tóc y rất dài phủ kín cả mặt. Tên áo đen lẩy bẩy run sợ:
- Ngươi là ai?
Nhân ảnh phát ra một chuỗi cười lạnh tóc gáy:
- Ngươi có biết nơi này là nơi nào không?
Tên áo đen biến sắc loạng choạng thối lui ba bước không dám trả lời.
- Nói mau.
- Vãn bối… không biết.
- Ngươi có thể dự đóan xem, nơi nào có mây mù, có thạch cốc, có nhiều xác chết, chẳng lẽ ngươi đoán không ra?
V- ãn bối… vãn bối đoán không ra.
- Nói nhảm, ngươi không chịu nói ta giết ngươi chết.
- Lẽ nào… lại là Ma Quỷ Phủ ư?
Quái nhân áo xám cười lớn:
- Đúng đó. “Ma quỷ chi phủ, kẻ nào vào ắt chết”.
- Xin tha cho vãn bối không biết…
- Bất kể là người biết hay không biết, kẻ nào vào đây là phải chết, đó đã là định lệ, huống gì, các ngươi dám gan liều giết người đuổi vào Ma Quỷ Phủ này…
- Vãn bối… thực sự chỉ vâng lệnh giết người!
Lệnh của người nào?
- Võ Lâm Đổ Thành…
- Cái gì? Võ Lâm Đổ Thành à?
Âm thanh của quái nhân áo xám hiển nhiên lộ ra sự khích động cực độ. Âm thanh ấy khiến người nghe dựng tóc gáy, tên áo đen run rẩy:
Vẻ mặt quái nhân co giật như nhớ lại một chuyện… lâu lắm mới quát:
- Sự việc xảy ra như thế nào? Nói mau…
- Dạ thưa như thế này…
Tên áo đen đem mọi việc xảy ra kể lại. Quái nhân áo xám nghe xong trừng mắt nhìn hắn:
Các ngươi lừa bịp ăn gian một vạn lạng vàng của thân phụ y rồi cưỡng bức thân phụ phải viết giấy nhường vợ, sau lại muốn giết cả y nữa?
- Vâng… vâng…
Đổ thành chủ nhân là ai?
- Cái… cái ấy vãn bối thực không biết.
- Được rồi. Các ngươi là thứ chó sâu, ta không thể tha được. Ngươi biết ta là ai không?
- Thưa… không biết.
- Báo cho ngươi biết, hai mươi năm trước ngươi có nghe qua tên Ma Quỷ Đổ Thủ chưa?
- A… là tiền bối ư?
Tiếng “ư” vừa buột ra khỏi miệng nhân ảnh quái nhân đã vụt đen, một tiếng rú thê thảm, óc não tên áo đen vỡ nát chết liền tức khắc. Mức độ tàn độc như thế khiến người ta lạnh tóc gáy.
Phàm là người ai cũng sợ chết nhưng với các nhân vật võ lâm cái tên Ma Quỷ Đổ Thủ còn dễ sợ hơn cả tử vong, nhiều người đã vào chốn này chưa bao giờ có người nào quay ra được.
Nếu khi bọn áo đen kia đuổi theo người mặc áo gấm đã nhìn thấy dòng chữ “Ma Quỷ chi phủ, kẻ nào vào ắt chết” khắc trên tảng đá ngoài cửa thạch cốc chúng chắc không dám chạy vào rồi.
Trong đám sương khói mù mịt, không khí chết chóc đã trôi qua… bốn bề lại câm lặng như chết. Quái nhân áo xám chính là Ma Quỷ Đổ Thủ im lặng nhìn Trịnh Tây Bắc, lão thở dài một tiếng não ruột!
Giữa lúc ấy Trịnh Tây Bắc dần dần tỉnh cơn hôn mê, chàng đảo mắt nhìn thấy người áo gấm đầm đìa những máu liền kêu một tiếng sợ hãi.
Ma Quỷ Đổ Thủ bước tới… Trịnh Tây Bắc quét mắt nhìn Ma Quỷ Đổ Thủ buột hỏi:
- Ngươi… ngươi là người hay là quỷ?
Ma Quỷ Đổ Thủ cười nhạt:
- Là người, nhưng cũng chẳng khác quỷ là mấy.
- Đây là nơi đâu? Tại sao ta lại ở đây? Người áo gấm này là ai?
- Nơi này là Ma Quỷ phủ. Ngươi bị người ta đuổi giết, tên áo gấm này cứu ngươi…
Quái nhân thuật lại lời tên áo đen cho Trịnh Tây Bắc nghe. Trịnh Tây Bắc rơi lệ:
- Y vì cứu ta mà bị trọng thương thế này?
- Đúng đấy.
- Lão tiền bối mau cứu y… vãn bối đâu nỡ nhìn y chết…
- E rằng ta không đủ sức, nhưng chỉ có thể giúp y tỉnh lại xem y có trăng trối gì không…
Dứt lời, lão vỗ liên tiếp vào mấy cái huyệt đạo trên người tên áo gấm… lát sau, quả nhiên y dần tỉnh lại, y nhìn thảng thốt Trịnh Tây Bắc, ấp úng hỏi:
- Chúng ta… chúng ta chưa chết ư?
- Vâng thưa ân nhân, chúng ta chưa hề chết.
- Đây… đây là nơi nào?
- Ma Quỷ phủ…
- Cái gì…?
Y thảng thốt rú lên cơ hồ muốn bật dậy hoảng hốt:
- Ngươi… nói là Ma Quỷ phủ ư?
- Vâng.
- Mau chạy… mau chạy khỏi đây…
Ma Quỷ Đổ Thủ tiếp lời:
- Không cần chạy, ta không giết ngươi đầu.
Ánh mắt người áo gấm run rẩy nhìn Ma Quỷ Đổ Thủ, y buột miệng:
- Là ngươi ư…?
- Là ta đã cứu các ngươi, hai mươi năm đây là lần đầu tiên phá lệ duy nhất, ngươi không nghĩ ra ư?
Người áo gấm không thể tưởng tượng một nhân vật dễ sợ nhất giang hồ lại là ân nhân của y, thật khó tưởng tượng… nguyên nhân ấy là vì sao? Người áo gấm nghĩ không ra, cũng không tưởng tượng… trong khoảnh khắc y như kẻ mất hồn từ từ nhắm mắt lại. Trịnh Tây Bắc kêu lên:
- Lão tiền bối…
Người áo gấm thu hết tàn lực nói:
- Tên lão nhân hại ngươi chính là Võ Lâm Đổ Khách… ngươi hãy nhớ lấy…
- Lão tiền bối… vãn bối xin ghi nhớ.
Người áo gấm còn định nói gì nữa nhưng một bụm máu lại ộc ra, Trịnh Tây Bắc hoảng sợ kêu lên:
- Lão tiền bối…
- Ta sắp chết rồi…
Y định rút cái gì trong áo nhưng tay y không còn sức nữa, y đành buông rũ hai tay:
- Ngươi… bằng lòng… giúp ta một việc chăng?
- Vãn bối bằng lòng…
- Trong người ta có một hộp sắt, ngươi đem nó giao cho Trình… Phụng dùm ta…
- Trình Phụng ư? Ở chốn nào?
- Ờ…. Trình Phụng, nàng ở tại Hoàng….
Câu nói đứt đoạn ở đó vì y đã ngoặt đầu qua một bên tắt thở. Trịnh Tây Bắc gào lên:
- Ân nhân, Hoàng là cái gì?
Ma Quỷ Đổ Thủ thản nhiên tiếp lời:
- Y chết rồi!
- Không, y không thể chết được… không thể chết được…
Trịnh Tây Bắc ôm chầm lấy xác y khóc rống… tiếng khóc rất chân thành khiến Ma Quỷ Đổ Thủ cũng phải cảm động thở dài:
- Y đã chết thực rồi.
- Không…
Chàng thiếu niên cứ gào lên.
- Tiểu tử, y vì ngươi mà chết, ngươi đừng quên báo thù cho y!
- Vãn bối nhất định báo thù…
Chàng điên cuồng kêu to:
- Lão tiền bối có thể dạy cho vãn bối võ công không? Vãn bối sẽ báo thù…
Ánh mắt chàng lóe lên sát khí nhìn thẳng vào mắt lão nhân hung dữ nhất đời: Ma Quỷ Đổ Thủ…