Đổ Bác Chi Vương

Chương 62: Chương 62: Tâm địa ác độc




Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” lanh lảnh cười :

- Khẩu khí thật lớn lối!

Miệng hắn tuy cố nói cứng như thưòng nhưng vẫn đứng một chỗ không dám động thân đi sâu vào trong động nữa. Bốc Thiên Lãng được dịp bật ra tiếng cười châm chọc :

- Quý Nhai chủ còn dám tiến vào nữa không?

Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” cười lớn :

- Có gì mà không dám chứ?

- Thế thì xin mời!

Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” đã lỡ ở thế cưỡi cọp, nếu không vào động thì còn mặt mũi nào nữa mà nếu vào sâu lại lo có thể võ công không bằng đối phương. Nhất thời, hắn cứ đứng ngây ra một chỗ lâu lắm, hắn mới quát lớn vào trong lòng động :

- Ở trong động thực sự có bằng hữu nào đó vậy?

Đột nhiên... trong lòng động vọng ra một âm thanh lạnh lùng mỏng manh sắc nhọn :

- Dừng cố giả ngây giả độn, ai là bằng hữu của ngươi?

Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” quát hỏi :

- Thế ngươi là ai?

- Ngươi muốn ta là ai?

Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” biến sắc gầm lên :

- Sao không ra đây cho gặp mặt?

- Ngươi không xứng đáng.

- Người nào mới xứng đáng?

- Người nào có võ công cao hơn ta.

- Nói thế các hạ tự nhân võ công không ai cao hơn chứ gì?

- Đúng vậy, ngươi dám vào đây ta sẽ cho tan xác như mấy tên vừa rồi!

Khẩu khí thật lớn lối!

Trọng động vọng ra tiếng cười sắc ngọt :

- Không tin cứ vào thử coi!

Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” bật ra tiếng cười lớn :

- Các hạ cho rằng ta không dám tiến vào ư?

Đối phương không đáp. Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” không thể nhẫn nại được nữa, hắn vận công lên song chưởng, thủ thế cẩn mật rồi phi thân vào trong động. Soạt soạt soạt... tiếng bước chân của hắn như tiếng tử thần mời gọi... Đột nhiên tiếng quát tháo gầm rú bật vang lên... tiếp đó bật ra tiếng quát tháo của Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” :

- Xem chưởng đây!

Tiếng lanh lảnh :

- Cút ra mau!

Ầm một tiếng lớn rồi lại khôi phục tĩnh mịch. Thình lình một bóng nhân ảnh lảo đảo loạng choạng lùi ra ngoài cửa động. Trịnh Tây Bắc và Bốc Thiên Lãng cơ hồ đồng thời suýt kêu lên vì thấy sắc mặt Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” trắng dã, tay trái ôm chặt lấy bụng lùi ra, thương thế hắn xem ra không nhẹ. Bốc Thiên Lãng vội vàng thất sắc quát hỏi :

- Quý Nhai chủ nhìn thấy cái gì?

Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” lạnh lùng đáp :

- Ngươi cứ vào mà nhìn ắt biết!

Dứt lời, hắn vội bước mau ra ngoài. Bốc Thiên Lãng quát :

- Đứng lại!

Bị tiếng quát ấy, Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” không tự chủ dừng cước bộ, bấy giờ Bốc Thiên Lãng đã kịp tung thân chận ngay lối đi. Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” quát hỏi :

- Không biết Môn chủ muốn chỉ giáo điều gì đây?

- Vừa rồi quý Môn chủ chẳng có hỏi rằng võ công Trịnh Tây Bắc là do ai truyền dạy đó sao?

- Đúng vậy.

- Có cần ta nói cho quý Môn chủ nghe nữa không?

- Xin mời nói!

Bốc Thiên Lang bật ra tiếng cười âm hiểm :

- Là do Lã Phương Phương đó...

- Cái gì?

Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” đại biến sắc, ánh mắt hoảng hốt trừng lên nhìn Trịnh Tây Bắc, quát hỏi :

- Lời ấy có thật chăng?

Trịnh Tây Bắc đáp :

- Đúng là thật.

- Nàng ở đâu?

- Chết rồi!

- Chết ư? Sao lại chết?

Trịnh Tây Bắc đang định đáp. Bốc Thiên Lãng đã cướp lời :

- Chính ta hại chết nàng đó!

- Ngươi hại chết nàng ấy ư?

- Đúng, ta hại chết nàng, ngươi muốn báo thù cho nàng chăng?

- Báo thù ư? Ngươi biết ta là ai?

Bốc Thiên Lãng cười nhạt :

- Khi ngươi hỏi câu người nào truyền thụ võ công cho Trịnh Tây Bắc, ta đã biết ngươi là ai rồi!

Đột nhiên Trịnh Tây Bắc nhớ đến một người, chàng đang định hỏi thì Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” đã hỏi ngược lại Bốc Thiên Lãng :

- Ngươi biết ta là ai?

- Sư huynh Trương Đại Quân của Lã Phương Phương!

- Không sai...

Trịnh Tây Bắc buột miệng kêu rú lên, chàng quát hỏi :

- Ngươi... ngươi là Trương Đại Quân đấy sao?

- Đúng.

Trịnh Tây Bắc cực kỳ bất ngờ, chàng không thể tưởng tượng lại gặp gỡ người sư huynh Trương Đại Quân của Lã Phương Phương trong hoàn cảnh này.

Trong tâm niệm chàng vẫn nhớ như in lời tran trối của Lã Phương Phương, chàng buột miệng nói :

- Khi bà ấy chết...

(Mất một dòng)

Dứt lời, Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” buông ra tiếng cười lớn. Tiếng cười ấy nghe rất chói tai, Trịnh Tây Bắc lấy làm bất bình không biết tại sao nghe dến cái chết của sư muội mà hắn lại cười khó nghe đến thế, đột nhiên, chàng nhớ lại một việc... Lã Phương Phương vì yêu Bốc Thiên Lãng nên đã chỉ vào mũi Trương Đại Quân mà nói: “Sư huynh không xứng đáng được muội yêu...” Bây giờ nàng đã chết, chết vì tay người yêu nàng để lại sự hối hận cho Trương Đại Quân... Trịnh Tây Bắc ấy nhớ đến nữ sư phụ ấy dặn bèn nói :

- Khi Lã Phương Phương chết có yêu cầu ta nói lại với Nhai chủ...

- Nàng nói cái gì?

- Mong rằng kiếp sau sẽ đền bồi lỗi lầm kiếp này đối với người!...

Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” cười gằn :

- Nàng thật là một người có lòng với ta nhưng chết cũng là tốt vì nếu không ta tất phải tìm nàng cắt nàng ra từng mảnh...

Trịnh Tây Bắc giật mình :

- Sao? Ngươi... cắt nàng ra từng mảnh ư?

- Đúng.

Trịnh Tây Bắc biến sắc :

- Lẽ nào ngươi không vì nàng mà báo thù cho nàng?

- Báo thù? Vì sao ta phải báo thù cho nàng?

Trịnh Tây Bắc quát to :

- Vì nàng là sư muội của ngươi!

Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” bật cười lớn :

- Nàng đùa giỡn với tình ta, rồi cũng bị người khác đùa giỡn lại, nhân quả tuần hoàn, đó chính là mong muốn của ta!

- Ngươi...

Trịnh Tây Bắc nổi giận toàn thân run lên, chàng nói không ra lời.

- Ta làm sao chứ?

- Ngươi đúng không còn là người nữa!

- Đúng vậy. Ta không còn là người, nàng buộc ta hận. Ta chỉ còn thù, như vậy có gì là không đúng?

- Có một ngày nào đó ta sẽ giết chết ngươi!

- Ha ha ha...

Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” Trương Đại Quân cười như điên một hồi rồi phóng thân định bỏ đi. Môn chủ “Kim Chủy môn” vội gọi theo :

- Khoan đã.

- Còn gì nữa?

- Các hạ không muốn báo thù sao?

- Đúng.

- Các hạ tuy không muốn báo thù nhưng ta không thể để Trương nhai chủ dễ dàng đi như thế được!

Trương Đại Quân gầm lên :

- Ngươi muốn làm gì?

- Muốn thỉnh giáo mấy chiêu tuyệt học của Trương nhai chủ xem sao!

Trương Đại Quân biến sắc, hắn không ngờ Bốc Thiên Lãng đang tâm muốn động thủ khi hắn bị trong thương, đúng là họ Bốc cố tình đẩy hắn vào tử địa. Trịnh Tây Bắc cũng không ngờ Bốc Thiên Lãng lại nói ra câu ấy, rõ ràng dụng tâm rất độc muốn nhân cơ hội Trương Đại Quân đang mang trọng thương loại bỏ hắn luôn. Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” cả cười :

- Bốc môn chủ, hiện tại ngươi muốn khử ta, mục đích là muốn loại bỏ một cường địch chứ gì?

- Đúng.

- Vậy thì động thủ thử xem!

Bấy giờ Bốc Thiên Lãng đã cố ý nhân cơ hội trừ khử đối phương bất kể hành động của hắn đúng hay sai miễn là loại bỏ được cường địch là điều hết sức lợi ích đối với hắn. Hắn phóng thân đến gần Nhai chủ “Khấp Huyết nhai”, thủ đoạn của Môn chủ “Kim Chủy môn” quả là ác độc, trong nhất thời Trịnh Tây Bắc cảm thấy bất bình cho Nhai chủ “Khấp Huyết nhai”, chàng lạnh lẽo kêu lên :

- Bốc môn chủ, chẳng lẽ Môn chủ không biết võ lâm có quy củ không được giết người bị trọng thương hay sao?

- Quy củ mặc quy củ, ta chỉ biết làm theo quy củ của riêng ta. Trương nhai chủ, ngươi nạp mạng đi!

Hắn gầm lên một tiếng búng sát thân tới bên Trương Đại Quân, tay hữu vung lên chưởng phát cực mau. Trịnh Tây Bắc biến sắc. Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” cả cười :

- Hiện giờ tuy ta đang thụ thương nhưng nếu tiếp ngươi mười chiêu thì cũng chẳng thành vấn đề gì!

Vừa nói hắn cũng vừa xuất chưởng. Võ công của Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” có hơn Môn chủ “Kim Chủy môn” chút ít, bây giò tuy thân mang trọng thương nhưng thế xuất thủ vẫn mười phần mau lẹ. Chưởng vừa đánh ra, họ Trương liền lùi lại một trượng, Bốc Thiên Lãng cười lớn :

- Võ công Trương nhai chủ quả nhiên đáng nể phục, hãy tiếp thêm mấy chiêu nữa coi chơi!

Chưởng thế lập tức phiên đảo tấn công ba chưởng. Xuất thủ rất độc cộng thêm ba chưởng lực mãnh liệt vì quyết tâm muốn trừ khử Nhai chủ “Khấp Huyết nhai”, dù có ngu ngốc đến đâu, Trương Đại Quân đánh liền một chưởng hư chiêu, thừa cơ hội búng thân vọt ngược ra ngoài Thập Chỉ cốc phi hành đi mất. Bốc Thiên Lãng rống lớn :

- Trương nhai chủ, ngươi chạy sao được?

Thân hình như một ánh sao băng, hắn đuổi theo Trương Đại Quân liền... Khi Môn chủ “Kim Chủy môn” vừa định bắn ra xa, Trịnh Tây Bắc đã kịp gọi :

- Bốc Thiên Lãng, ngươi hãy tiếp ta một chưởng nữa đây!

Vừa gọi tay hữu chàng vừa phát chưởng buộc Bốc Thiên Lãng quay về chỗ cũ. Bốc Thiên Lãng lạnh lẽo rống lên :

- Trịnh Tây Bắc, ngươi muốn chết ư?

Chưởng thế như song gào đánh ngược lại Trịnh Tây Bắc. Bấy giờ nhân lúc Trịnh Tây Bắc ngăn cản Bốc Thiên Lãng, Trương Đại Quân thừa cơ hội búng thân ra mấy chục trượng. Nếu không có Trịnh Tây Bắc hắn e khó thoát khỏi tay Bốc Thiên Lãng.

Đột nhiên... trong động sâu vọng ra tiếng nói sắc như dao :

- Dừng tay!

Âm thanh như tiếng dao cắt và đầy uy lực, Môn chủ “Kim Chủy môn” Bốc Thiên Lãng và Trịnh Tây Bắc bất giác đều dừng tay. Âm thanh sắc nhọn ấy vẫn vọng ra :

- Các ngươi đến đây không phải vì báu vật hay sao? Chẳng lẽ không cần tranh đoạt báu vật nữa?

Trịnh Tây Bắc rờn rợn người, lạnh lùng nói :

- Bốc Thiên Lãng, lẽ nào ngươi không dám tiến vào trong động?

- Chẳng lẽ ngươi lại dám không mà thách thức?

- Có thể như thế lắm!

- Thế thì xin mời!

Trịnh Tây Bắc cười gằn :

- Chỉ cần ngươi dám vào Trịnh Tây Bắc ta sẽ theo sát sau ngươi liền!

Bốc Thiên Lãng buông tiếng cười gượng :

- Hãy nhìn ta đây!

Dứt lời, quả thật hắn chuẩn bị phi thân vào động. Đột nhiên đứng bên cạnh hắn là “Vô Thường Khách” vội kêu to :

- Khoan đã Môn chủ.

CHương 63: Gặp nhau như mộng

Bốc Thiên Lãng dừng chân ngay lập tức hỏi lại :

- Có chuyện gì?

- Môn chủ là bậc quý trọng của một môn phái, cần gì phải vào trong ấy, xin nhường cho đệ tử vào trong ấy cho!

Tất nhiên ý đỡ đòn của “Vô Thường Khách”, Bốc Thiên Lãng hiểu ra ngay, nhưng hắn vì giữ thể diện nên có hơi ngần ngại, Trịnh Tây Bắc khích tướng :

- Với võ công của Bốc môn chủ, ta cho rằng đâu đến nỗi táng mạng!

Bốc Thiên Lãng cười gằn cất bước vào... Âm thanh sác như dao lại lạnh lùng vọng ra :

- Các hạ thực đi tìm cái chết sao?

- Chưa chắc...

Bốc Thiên Lãng quát lên một tiếng lạnh, thân hình như điện, bắn vọt vào trong động... Tiếp đó là mấy tiếng quát tháo dội ra, “Ầm” một tiếng lớn đã thấy Bốc Thiên Lãng lảo đảo thối lui. Thần sắc của hắn giống hệt như thần sắc của Trương Đại Quân khi bị văng ra khỏi động, tay phải hắn cũng ôm chặt lấy bụng, sắc mặt mười phần trắng dã. Hiển nhiên hắn đã thụ thương. Bốc Thiên Lãng liếc mắt Trịnh Tây Bắc :

- Xin mời các hạ vào!

Trịnh Tây Bắc giật mình :

- Bốc môn chủ nhìn thấy gì trong ấy?

- Ngươi cứ vào ắt biết, hà tất hỏi nhiều!

Dứt lời hắn quay sang “Vô Thường Khách” lạnh lẽo ra lệnh :

- Chúng ta đi!

- Còn Phó môn chủ sao?

- Y thị chết chưa?

- Vẫn chưa!

- Mang y về!

- Vâng!

Liền đó “Vô Thường Khách” vác diễm phụ áo lụa sắp sửa bỏ đi, Bốc Thiên Lãng nói với Trịnh Tây Bắc :

- Trịnh Tây Bắc, bảo vật trong động bản Môn chủ tự nhận vô duyên không tranh đoạt nữa!

Dứt lời đưa mắt ra hiệu cho “Vô Thường Khách” phi thân song song ra khỏi “Thập Chỉ cốc”, chớp nhoáng đã mất dạng. Cảnh vật lại khôi phục vẻ tĩnh mịch. Bấy giờ ngoài Trịnh Tây Bắc ra chỉ còn hai xác chết của hai lão nhân hộ pháp “Khấp Huyết nhai” chứ không còn ai nữa cả.

Trịnh Tây Bắc cảm thấy rờn rợn, nhất thời chàng chưa biết nên làm gì, cứ ngẩn người đứng tại chỗ bất động. Một luồng gió đêm thổi qua mặt chàng khiến chàng rợn da gà, một cảm giác vô cùng sợ hãi vô hình chạy dọc suốt sương sống chàng. Tiến vào trong động ư? Hoặc là bỏ đi? Giữa tiến và thoái chàng khó quyết định, đương nhiên chàng tự lượng võ công chàng chưa chắc đã là đối thủ của người trong động, vả chăng chàng đâu có ý tranh đoạt và “Thiên Địa huyết bài” cũng không hề có ở trong động ấy? Tự nghĩ giống Bốc môn chủ là người không có duyên, ngần ngại một lúc chàng quyết định bỏ đi là hay hơn cả. Tâm niệm đã định, chàng nhìn vào trong động lần cuối, xoay thân bỏ đi... Đột nhiên trong động lại vọng ra thanh âm sắc nhọn :

- Dừng lại!

Trịnh Tây Bắc chấn động, chàng dừng châna cố trấn định nỗi sợ hãi, hỏi lại :

- Có chuyện gì?

- Sao ngươi lại định bỏ đi?

- Trịnh Tây Bắc tự nhận không có duyên phận.

- Do đó bèn bỏ đi ư?

- Đúng vậy.

- Sao ngươi biết là vô duyên?

- Nếu như Trịnh Tây Bắc có duyên đâu để bọn tà ma đến đây quấy phá.

- Ngươi thất vọng lắm ư?

- Không, từ xưa có câu nói: “Kẻ có duyên tất sẽ đạt được tuyệt học”, tại hạ lý nào thất vọng. Nếu không có gì nói nữa, tại hạ xin đi!

- Phiền ngươi chôn cất hai cái xác chết ngoài ấy dùm ta!

- Cái ấy...

- Một chút việc cỏn con, ngươi không giúp ta được sao?

- Thôi cũng được!

Trịnh Tây Bắc dùng chưởng lực đào lỗ dưới đất ngoài cửa động đẩy hai xác chết xuống đó xong nhìn vào động hỏi :

- Còn việc gì cần đến tại hạ nữa không?

- Không.

- Vậy tại hạ có thể đi được rồi chứ?

- Không.

Trịnh Tây Bắc kinh ngạc :

- Vì sao vậy?

- Vào đây, vào trong động đây.

Trịnh Tây Bắc run bắn lên, người trong động gọi chàng vào làm gì? Giết chàng chăng? Chàng nhận rằng chỉ có như vậy, nếu không gọi chàng vào làm chi? Chàng lạnh lùng nói :

- Đa tạ, tại hạ còn nhiều việc, không muốn vào trong ấy.

- Sao? Ngươi cũng sợ chết nữa ư?

- Sợ chết? Lẽ nào các hạ muốn giết tại hạ?

- Nếu không thế, sao ngươi không dám tiến vào đây?

Trịnh Tây Bắc nổi máu ngạo mạn, chàng đáp liền :

- Muốn vào thì vào!

Dứt lời chàng bước vào thẳng trong động. Trịnh Tây Bắc là một người cực cao ngạo, bất luận đối phương là ai, có ý giết chàng hay không, chàng cứ vào thử xem xảy ra chuyện gì.

Vào sâu độ một trượng, Trịnh Tây Bắc chợt nhân trong bóng tối đen như mực, lật bà tay không nhìn rõ năm ngón, bất giác chàng cũng có phần kinh hoảng. Vào sâu thêm ba trượng nữa, vẫn chưa thấy đâu là tận cùng, Trịnh Tây Bắc không biết cái động này sâu đến đâu, chàng lại tiến vào thêm hai trượng, vẫn không thấy bóng nhân ảnh nào.

Chàng hết sức kinh ngạc, bất giác dừng lại, thanh âm sắc nhọn lại vang lên :

- Tiến vào nữa đi!

Thanh âm từ trong vọng ra tất lòng động còn sâu. Trịnh Tây Bắc thu hết can đảm ngẩng đầu bước tiếp vào, sâu thêm có lẽ mười trượng nữa, thấp thoáng chàng nhìn thấy bên trong có chút ánh sáng le lói.

Chàng tiến sâu vào... đến trước một phiến đá thạch môn, thạch môn mở rộng, chàng tiến luôn vào, phát giác ra đó là một gian thạch thất nhỏ. Trên vách thạch thất khảm vô số ngọc dạ minh châu khiến gian thạch thất rất sáng. Trịnh Tây Bắc quét mắt ngầm kinh hãi thầm.

Chỉ thấy cách chàng độ năm thước có một cái giường đá rũ màn kín mít.

Trịnh Tây Bắc thấy lờ mờ trong màn có người nằm... hình như lại là nữ nhân.

Hình như nữ nhân ấy khỏa thân nhưng vì màn che nên Trịnh Tây Bắc không thể nào nhìn rõ. Thanh âm sắc nhọn nói :

- Đến đây!

Trịnh Tây Bắc run rẩy hỏi :

- Cô nương... cô nương... là ai?

- Đến đây nhìn ắt biết ngay chứ gì!

- Không.

- Tại sao không?

Đúng vậy, tại sao không? Trịnh Tây Bắc sợ nàng ta ư? Nhưng nàng ta là ai mà chàng sợ mới được chứ? Vừa lúc đối phương lại nói :

- Ngươi đang suy nghĩ gì đó?

- Nghĩ... nghĩ...

- Nghĩ ta là ai phải không?

- Đúng vậy, thực sự cô nương là ai? Gọi tại hạ vào đây làm gì?

- Ngươi đến đây ta nói cho biết.

Trịnh Tây Bắc thay đổi nét mặt, quát lớn :

- Cô nương không nói tại hạ bỏ ra liền.

- Sao? Đến vén màn lên ngươi cũng không đủ can đảm vén nữa cơ?

Trịnh Tây Bắc nghiến răng, tự nghĩ, dù là phúc hay họa cũng mặc vì là họa muốn tránh cũng chẳng được nào. Chàng bước tới bên giường, vén màn lên.

Ánh mắt Trịnh Tây Bắc vừa nhìn vào vội hoảng hốt lùi lại một bước. Đúng là một thiếu nữ đang nằm trên giường trừ một mảnh vải nhỏ che hạ thân ngoài ra không còn gì nữa, da thit trắng như tuyết lồ lộ hiện ra trước mắt Trịnh Tây Bắc.

Chàng hoảng sợ buông màn rũ xuống lạnh lùng nói :

- Cô nương thực sự muốn tại hạ làm gì?

- Ngươi thấy rõ ta là ai chưa?

- Chưa!

Thanh âm đối phương hình như biến đổi, rất uyển chuyển dịu dàng :

- Không nhận ra âm thanh nữa sao?

Trịnh Tây Bắc nghe âm thanh ấy liền kéo mạnh tấm màn xuống bật kêu lên :

- Đinh Hương, là cô nương đấy ư?

- Đúng vậy.

Trịnh Tây Bắc cơ hồ muốn kêu bật lên, trước mặt chàng không phải Đinh Hương thì còn là ai nữa? Chuyện bất ngờ ấy khiến chàng ngẩn người hồi lâu không nói nên lời. Đinh Hương mỉm cười :

- Sao? Ca ca không nhận ra ta ư?

Trịnh Tây Bắc nuốt nước bọt :

- Làm sao ngờ được?

Đinh Hương vẫn dịu dàng :

- Làm sao lại không ngờ? Lẽ nào ca ca không thích gặp ta?

- Làm sao ta không thích gặp cô nương? Chỉ là quá ư bất ngờ...

Ngoài miệng Trịnh Tây Bắc tuy vẫn nói nhưng trong lòng chàng bây giờ mới hiểu ra tại sao võ công Đinh Hương lại tiến bộ khác thường như thế, thì ra nàng gặp kỳ duyên trong động núi này, Định Hương cười hỏi :

- Không ngờ là ta ở nơi đây?

- Đúng.

- Khi trước ta rời bỏ “Võ lâm Đổ thành” vô tình đi vào trong động này và phát hiện ra võ học di bút của “Huyết nương tử”, nếu không làm sao ta có được võ công tuyệt học?

Trịnh Tây Bắc gật đầu :

- Thì ra là thế!

Đinh Hương mỉm cười :

- Trịnh ca ca, có phải ca ca đọc chữ ghi trong “Thiên Địa huyết bài” nên tìm tới đây không?

Chàng chưa đọc “Thiên Địa huyết bài” nhưng cũng cứ trả lời cho vừa lòng nàng :

- Đúng đó.

- Tối nay ca ca ở lại đây với muội được không?

Nàng cười e lệ nhìn Trịnh Tây Bắc, ánh mắt nàng long lanh mê đắm, bất giác khiến Trịnh Tây Bắc không tự chủ ngồi xuống đầu giường, chàng cúi xuống hôn nàng... Rồi đó, giữa hai người trẻ tuổi xuân xanh được bóng tối vây quanh...

Họ qua một đêm ân ái với nhau, ngày thứ hai Trịnh Tây Bắc lưu luyến chia tay Đinh Hương, lúc từ giã Đinh Hương ảm đạm nói :

- Trịnh ca ca, chỉ mong ca ca đừng quên tình của muội đêm qua...

- Không bao giờ, đợi ca ca tìm được võ học di bút của “Thiên Nhai Du Thần” rồi ca ca sẽ về tìm muội muội.

- Muội muội sẽ đợi, ca ca đi đi!

- Hương muội, hãy bảo trọng.

Họ chia tay. Trịnh Tây Bắc lìa bỏ nơi đã được một thiếu nữ trao gởi tiết trinh cho chàng, búng thân vượt khỏi “Thập Chỉ cốc”, đương nhiên, chàng sẽ không quên được nàng.

Trịnh Tây Bắc rời “Thập Chỉ cốc” về hướng “Bạch Vân nhai” không lâu sau chàng đã đến dưới chân “Bạch Vân nhai”. Búng thân mạnh lên một cái chàng vượt lên trên huyền nhai, trên nhai mây trắng mù tỏa. Trịnh Tây Bắc đưa mắt nhìn lên chợt thấy trong đám mây trắng hiện ra một gian thạch thất nhỏ bé.

Trước cửa thạch thất mọc một hang dương liễu, Trịnh Tây Bắc rút “Thiên Địa huyết bài” ra xem đồ họa trong ấy, chàng tìm đến cây liễu thứ năm chẳng nhận ra dưới gốc cây có gì khả nghi cả. Cứ theo “Thiên Địa huyết bài” ghi lại cho biết, võ lâm kỳ học giấu tại dưới gốc cây liễu thứ năm này.

Trịnh Tây Bắc quan sát hết sức cẩn thận lâu lắm, chàng mới phát hiện dưới gốc cây có tảng đá lớn, chàng lấy tay di động tảng đá ấy nhìn thấy dưới đó có một động nhỏ. Chàng thò tay vào kiếm quả đụng vào một vật cứng tựa như hộp sắt. Tim chàng đập loạn, căng thẳng như chưa từng có.

Chàng rút vật ấy ra, quả nhiên là một cái hộp sắt. Căng thẳng hết sức, Trịnh Tây Bắc run run mở nắp hộp ra thấy trong đó có một cuốn sách nhỏ và một phong thư. Thư viết:

“Gửi lại cho người hữu duyên: Thiên Nhai Du Thần”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.