Đồ Băng Tảng... Em Yêu Anh

Chương 8: Chương 8: Băng Tảng Gặp Nạn ....tình Yêu Chớm Nở




Trời tờ mờ sáng ,những ánh nắng đầu tiên của ngày mới nhấp nhô,tiếng chim hót líu lo làm rộn cả không khí phòng bệnh.Nó từ trong giấc mộng giật mình tỉnh giấc .Cô như vừa mơ một cơn mê dài có buồn có vui .Nhưng quay về hiện tại ,cô thấy hắn ,kẻ cứu tinh của cô ,mỗi khi cần hắn đều đến bên như một thói quen không thể nào chối bỏ.Hắn với vẻ đẹp lạnh lùng nhưng giờ đây nó chỉ thấy một Thanh Phong hiền hòa và bình lặng .Bàn tay ai đó luôn nắm chặt nó khi ngủ ,như sợ sẽ mất đi .Nó lặng người nhìn hắn một cảm giác khó tả .một cảm giác ngại ngùng và yêu mến .Có chăng ,nó đã..............

Muốn thoát mình khỏi suy nghĩ rối bời ,nó bước nhanh bên cửa sổ ngắm nhìn cây bằng lăng tím rộ .Màu tím thủy chung ,máu tím của sự ưu tư và của nổi niềm sâu thẳm .Cô không biết mình đang nghĩ gì ,cảm giác cứ đung đẩy cô về quá khứ có Anh .Một quá khứ cô đã từ bỏ khi hắn bước vào cuộc sống mình .Bao suy tư cứ ùa về .......nó thẫn thờ quên cả hắn đã dậy từ lúc nào ,len lẽn phía sau

- Cô dậy rồi à?

- À/.....ừ...

-Đang suy nghĩ gì sao?

Hắn như đoán được phần nào suy tư của nó qua nét mặt

- Không .Sao anh biết tôi ở Cám Dỗ....

-Cô còn dám nói ,cô đúng là heo lai gà ngốc sao lại đến mấy chỗ phức tạp đó.....Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao hả ??//

Nhìn hắn la mắng nhưng nó lại cảm giác như một lời trách yêu ,không tức giận ,hiện tại nó thật sự hạnh phúc vì sự quan tâm này ,bất giác chạy đến ôm hắn .Và một nụ hôn ,một nụ hôn hạnh phúc trên môi cả hai

- Cám ơn anh .....

Nụ hôn tuy không dài không lãng mạn nhưng cũng đủ khiến hắn ngơ người phút giây .Không khí trà ngập sự ngượng ngùng không lối thoát....Hắn lần đầu tiên cảm nhận tình cảm của nó hướng về mình.Minh chứng cho tình yêu đó là nụ hôn sao ? Nụ hôn ấy như một luồng ấm áp xua tan đi cái lạnh trong hắn và xua đi cả sự tỉnh táo của hắn .

Nó cũng ngượng ngùng không kém chỉ biết ấp úng đỏ mặt

- Tôi ....muốn....muốn ....ăn cháo.....

-Anh đi mua nhé

- ờ...- hắn giờ như hồn vía lên mây ,lơ lửng không trung chỉ còn ậm ừ trả lời

Nụ hôn ấy khiến hắn chưa thể quay về hiện tại bước đi như robot.cứ bước cứ bước không phương hướng va phải cạnh tường

-....áu.....

-Này anh không thấy đường hả?

-à ...à xin lỗi

Hắn chỉ biết bối rối xoa đầu cười trừ bước đi ,nhưng nào hay tác dụng nụ hôn chưa phai vừa đi vài bước đã đâm pải cạnh ghê té ngã nhào chụp ếch.

- áu/.....

Nó giờ chỉ biết cười sặc sụa không tin trước mắt mình là Hoàng Thanh Phong lạnh giá ngày nào ,hiện tại hắn như kẻ ngốc lạc đường đáng yêu vô cùng .Mọi sự ngại ngùng cũng dần tan biến .Nó bước đến bên kẻ ngốc kia ,nắm tay dẫn lối ra cửa.Kẻ ngốc ấy giờ lại như bị tiêm thêm thuốc ,lưng lưng nơi đâu bởi sự ấm áp của cái nắm tay .quanh họ là sự hạnh phúc .

- Anh phải cẩn thận chứ ..mau mua nhanh về nhé ,tôi đói bụng lắm rồi

- ừ ....đi đây

Câu nói của nó như kéo hắn về thực tại, chạy tất tốc ,nhưng vẫn không quên nắm lấy tay chặt như muốn giữ sự ấm áp lúc ban nãy.

Nó nở nụ cười thật tươi đã lâu chưa hé .Có lẽ nó đã xác định được tình cảm mình dành cho hắn .Một tình cảm nó nghĩ mình không dám bước vào đã lâu .Bao hạnh phúc bao trùm nơi nó đứng không hay có người bước vào ...Vòng tay ôm nó từ phía sau,bất chợt quay về thực tại .Nó như hốt hoảng ,bởi cái mùi hương ấy ,mùi bạc hà quen thuộc xông vào mũi , Mùi của quá khứ cô không muốn nhớ đến .Bất giác cô quay đầu nhìn kẻ đó

-Bảo Ngọc

Nó không nói lên lời được nữa ,một cảm giác bất ngờ ,nghẹn ở cổ ,trực giác của nó không sai ,anh đã về .... Và đang đứng trước mặt nó .Người nó từng yêu say đắm và cũng chính anh là người khiến cô đau dằn vặt bấy nay.

-Em có biết Anh tìm em bao lâu rồi không ? Sao em lại trốn Anh ?

- E...m..- Nó yếu ớt cất không thành tiếng

-Bảo Ngọc, Anh vẫn yêu em

Lời nói yêu thương này nó từng rất hạnh phúc nhưng hiện tại ,cảm giác nó chỉ là sự bất lực ,khó chịu và nghẹn ngào .Bất giác nó lại nghĩ đến hắn ,tại sao ? Tại sao nó nghĩ đến cảm giác hắn sẽ thế nào khi thấy Anh ? Và những lúc nguy hiểm người nó nghĩ đầu tiên là hắn ? Tại sao ? Chỉ là sự nhất thời hay là vì một thứ tình cảm mơ hồ trong nó .Bao suy nghĩ khiến nó đẩy Anh ra

- Em..... xin lỗi

Anh ngơ người trước hành động nó,nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại bình thản kéo nó về vòng tay mình

- Anh sẽ làm em yêu anh thêm lần nữa

Hiện tại khoảng cách anh và nó chỉ vài cen ti mét .Môi anh tìm môi nó đặt một nụ hôn sau bao ngày xa cách ,nhưng chất chứa một sự thù hận khiến nó bất an.Nhưng khi bên anh tay chân nó như không còn sức lực ,sự phản kháng cũng không thể ....Ở nó là sự bất lực

Phía hắn

Một Thanh Phong vui vẻ cầm trên tay bát cháo nóng ,lòng tràn đầy hạnh phúc .Cứ ngỡ niềm hạnh phúc ấy sẽ nhân đôi nào ngờ ...Cảnh tượng trước mắt ...Nó và Anh hôn nhau .....tim hắn như vỡ tung ,một sự tổn thương dâng trào trong mình ......Nỗi đau bất ngờ khiến hắn không thể nào chấp nhận chạy thật nhanh ra khỏi nơi đầy đau đớn này

Nó thấy hắn bỏ đi ,lòng càng quặn thắt ,vùng khỏi vòng tay Anh chạy tìm hắn

- Bảo Ngọc - tiếng anh vang cả phòng khiến nó bất động

-Có phải em yêu PHONG

- Phải .Từ lúc nào anh ấy không thể thiếu trong cuộc sống của em.ở bên anh ấy em thật sự an toàn và hạnh phúc .Đã từ lâu em không dám đối mặt với tình yêu ,nhưng nhờ có Phong em đã thật sụ tìm lại cảm giác yêu thương một người...Em thật sự ....... Yêu ....Hoàng Thanh Phong

-e.....m

Tiếng anh ngắt quãng khi nghe những lời nó nói .Anh muốn trả thù nhưng lại đau lòng khi nó bên người khác .Phải chăng anh còn yêu ? Đúng

- Hiện tại và có lẽ tương lai người em yêu nhất là Hoàng Thanh Phong.hừ....em thật có duyên với người tên Phong nhỉ?.....Anh hãy quên em đi ...

Bảo Ngọc buông lời từ chối chạy tìm Hắn .Nó muốn một lần nói lên tâm sự và tình cảm của mình .Bây giờ nó đã tìm được đáp án mình cần tìm.Nó muốn hắn nghe được lời này dù có từ chối nhưng nó vẫn muốn nói

- Tên băng tảng .....anh đang ở đâu?

Nó tìm hắn trên mọi nẻo đường ngôc ngách ,nhưng đáp trả tiếng gọi chỉ là sự im lặng của bầu không khí nhộn nhịp.Nó cứ chạy, chạy ,dù té ngã vẫn đứng lên, dù mồ hôi nhễ nhại nhưng không làm lui quyết tâm tìm hắn .......

Phòng bệnh

Anh lặng người nhìn không trung ,nhớ lại từng câu nói của nó “ Người em yêu nhất là Hoàng Thanh Phong“.Tim anh đau thắt ,nó như rỉ máu ,một cảm giác quen thuộc ngày nó phản bội anh bước bên người con trai khác .Sự thù hận trong anh làm mờ đi tình yêu vẫn còn lưu đọng .Anh vẫn yêu nó, không thay đổi ,không bớt đi.Nhưng giờ tim nó đã không còn bên anh ,nó đã yêu Phong.Bao suy nghĩ nội tâm ùa về ....

“ reng....reng.....reng...”

- Đại ca. Tên Vương Mạc kia đang chuẩn bị xử bang chủ phố Y .đại ca mau tới đi

- Ta không muốn .Mặc chúng nó ....

Anh trả lời bằng giọng lạnh sắc .

Hắn giờ chỉ biết giải cơn sầu qua men rượu ,uống liền mấy chai say bí tỉ .có lẽ say sẽ giúp hắn quên đi hình ảnh đau lòng ấy nhưng Càng say càng khiến hắn nhớ ,tim càng đau hơn

- Thật nực cười.....Vừa hôn mình xong đã hôn thằng khác...đúng là con gái thời nay....dối trá ....

- Cho thêm rượu đi

- thiếu gia, Anh đã uống quá nhiều rồi ,,hay thôi đi

- Đừng nhiều chuyện ...đem rượu ra đây....Mau lên

-dạ...rượu....đây ...

Hắn uống trong vô thức như muốn dùng rượu làm quên đi hình bóng nó .Thật sự yêu một người đau khổ vậy sao ? Cảm giác đắng trong tình yêu là vậy sao ? Còn cảm giác ngọt dường như hắn chưa nếm được .

'' RENG....RENG...RENG”

Tiếng chuông vang lên làm phá vỡ bầu không khí u ám

- cậu điện thật đúng lúc ...mau ra bar uống với tôi đi...

- P...hong... Mau tới.........hẻm X tớ bị .....

-Bị gì?

- HAHA ... Ngươi là đại ca hắn à ,,,mau đến nhanh nhận xác hắn đi ....nhớ đi một mình ...không thì tìm vài chục tên nhặt từng bộ phận của nó...

Hắn bỏ lại cơn say chạy ngay đến điểm hẹn .Dù là đàn em nhưng với hắn tất cả cũng đã cùng nhau trải qua vào sinh ra tử ,tình cảm như anh em không bao giờ hắn bỏ mặc ,ít khi bang chủ Y ra mặt,lần này cũng là lần tái xuất .

HẺM X

Nơi góc phố tối tăm bóng đen dày đặc của đám người đang tra tấn kẻ tội .Họ đánh đập không thương tiếc ,một mùi máu tanh ,sát khí lan tỏa khiến không khí càng gía lạnh .Người thanh niên ngả quỵ không còn sức lực mặc cho họ đánh chỉ còn nửa mạng.

Hắn giờ cũng đã đến

- Thả bạn tao ra....- lời nói đầy sắc bén làm nao núng mấy tên ấy

- Ồ ...thì ra bang chủ phố Y lại là Hoàng thiếu gia à ,ngạc nhiên thật.....

-Đừng sủa nữa .Mau thả bạn tao ra ....

- Mày....

- Để xem mày có bản lĩnh không ? Lên tụi bây

Cảnh tượng lúc này không khỏi làm người ta rùng mình ,bao trùm nơi đây chỉ là mùi sát khí và chết chóc.chục người đánh một người ,nơi đây như chiến tranh loạn lạc .Hắn trong cơn say đánh trả nhưng vẫn thất thế ,bởi đối phương quá mạnh.máu tươi từ miệng hắn phún ra .Bao cú đấm vào ngực ,bụng mặt khiến hắn ngã quỵ .Chưa bao giờ hắn thê thảm đế thế ,một cảm giác đau đớn ,chợt lòng lại nhớ đến nó, cảm giác bây giờ là yêu là nhớ không còn nỗi oán hận trong lòng.Hắn từ lâu đã biết tình cảm của mình nhưng chưa bao giờ thổ lộ ,để giờ đây có lẽ không kịp nữa .Sự tiếc nuối dâng trào hòa cùng nỗi đau xác thịt ......

Nó mệt lã người quay về nhà sao bao tiếng tìm hắn .Nó thật sự muốn thấy hắn ,muốn tỏ tình cùng hắn nhưng nó chỉ thấy sự trống vắng trong tim.Bảo Ngọc buồn bã về nhà ,tâm trạng cô lúc này mơ hồ ,thất thần .Kể cả nghe tiếng ẩu đả,tiếng đá ,đấm thụi thụi cũng không khiến nó bận tâm .Đến khi cái tên ấy ....vang...lên

-Hoàng Thanh Phong ...cậu thật thảm hại...

-Tụi mày...là ai - hắn dù trọng thương vẫn giữ vẻ lạnh lùng vốn có

Bảo Ngọc như không tin vào tai mình ,Tên của hắn, ,tiếng nói quen thuộc vang lên ,cô như vỡ òa cảm xúc chạy đến ....Cô lo sợ điều gì đó ...

- tên băng tảng ...anh đâu rồi

Mọi hoạt động dường như dừng lại tất cả con mắt nơi đây hướng về nó .Hắn nhìn nó to tròn mắt vói sự ngạc nhiên và lo sợ

-Con heo lai gà ngốc này làm gì ở đây ...mau chạy đi .....nhanh....lên

Tiếng hắn hét làm bao người hoảng sợ,riêng nó lại bình thường vẫn giữu vẻ lạnh lùng sắc bén

- Mau thả bạn tôi ra..

- Cô em muốn chết à ?

-Mau thả bạn tôi ra //..... - tiếng nó hét làm rung cả vùng trời nơi ấy khiến nhiều người hãi hùng

-Tụi bây lên đi

Lại một cuộc đánh nhau ,nhưng tình thế như lật ngược .Đám côn đồ ấy giờ như đối mặt với cơn thịnh nộ của nó.Từng thê võ được nó tung ra với sức mạnh kinh hoàng ,Nhiều tên ngã quỵ la ó vì đau đớn

Nào ngờ phía sau là sự nguy hiểm

-Bảo Ngọc

- THỤI,,.....

Tiếng côn va vào người nghe chói tai ,máu tươi từ đầu hắn chảy ướt cả áo nó .Nhuộm đỏ môt vùng .Hắn dùng sức lực cuối cùng ôm lấy nó ,vòng tay ấm áp ấy cứu Bảo Ngọc thoát khỏi nguy hiểm .Nhưng nó nức nghẹn cảnh trước mắt.Hắn nhã quỵ trên vai mình máu cứ chảy mặc cho sự rào thét của nó

-Thanh Phong....anh mau tỉnh lại đi ....mau tỉnh lại

- Mau ...mau ....gọi xe cấp cứu....

Nó khóc nức nở như sắp mất đi một thứ quý giá .Phải ,hắn rất quan trọng với nó ,thật sự rất quan trọng ......Nó chỉ còn biết ôm hắn không bao giờ từ bỏ .......lòng đau hơn cả ai xé ...nước mắt nó cứ lăn dài

- đồ băng tảng ....em yêu anh......anh có nghe không ....em yêu anh

- anh mau tỉnh lại cho em ...anh không thể chết

Bệnh viện Nhân Nghĩa

Tiếng còi xe cấp cứu ,tiếng gọi bác sĩ ,tiếng giường bệnh kéo rít hỗn loạn

- Thanh Phong anh phải cố lên...Thanh Phong anh nghe em nói gì không ....anh phải cố lên

- Cô đứng ngoài chờ ...đi....

Đèn phòng cấp cứu bật sáng cũng là lúc nó bất thần lo âu.Nó thật sự sợ hắn sẽ vĩnh viễn mất đi để lại nỗi đau này .....nước mắt cứ tuôn ,,chưa bao giờ cô yếu đuối như lúc này,một cảm giác cô đơn ,lo âu khiến nó như ngộp thở ....Cô ngồi bệt dựa vào tường khóc không thành tiếng .

-Thanh Phong ...Thanh Phong đâu....cháu tôi đâu ...- tiếng Hoàng Dung hốt hoảng

- Bà bình tĩnh...... Cậu ấy đang cấp cứu- tên đàn em

-Mẹ bình tĩnh đi Phong nó sẽ không sao đâu - Kim Ánh trấn an mẹ mình

Kim Ánh đỡ bà Dung đến ghế chờ ,tiến đến nơi nó ngồi ,sự lạnh lùng và sắc bén luôn thể hiện trên gương mặt ấy...

Bảo Ngọc thẩn thờ ,,,khóc .nức nở khi nhìn thấy bÀ

- Bác...

CHATTTTTTT

Tiếng tát như trời giáng vang dọi cả bệnh viện ,Mặt Kim Ánh đầy phẫn nộ tát Bảo Ngọc buông lời mắng nhiết

- Cô đúng là thứ xấu xa....dám hại con trai tôi ra nông nỗi này....Bẩn thỉu ...Mau cút ra khỏi đây đi....Mau cút đi

Bảo Ngọc đơ người khóc không ra nước mắt ,không thể nói lên lời ,mặc sự đánh đập của bà ....Cô chưa bao giờ khuất phục ai nhưng giờ đây cô không còn sức lực ,trong cô chỉ có hắn,chỉ có sự an nguy của Hắn .,,,nổi đau thể xác không còn là gì với cô ......

Anh từ khi biết tin đã chạy ngay vào bênh viện ,cũng đã tận mắt sự việc ban nãy .Anh đau đớn nhìn nó yếu ớt chịu trận ,chưa bao giờ Anh nhìn nó mỏng manh đến thế .Bảo Ngọc mạnh mẽ ,kiên cường ngày nào đâu rồi,trước mắt anh chỉ là cô gái yếu đuối,khóc nức nỡ.

Lòng càng muốn bảo vệ nó hơn

- Bác ......dừng lại đi ...chưa tường tận sự việc ,,không nên trách Bảo Ngọc thế....

- Hứ...

- Bảo Ngọc em nên về đi .ở đây không tiện đâu

- Không.....em muốn đợi anh ấy.....em không thể bỏ mặt anh ấy đang đối đầu với cái chết được...Không....

Tiếng Nó khóc nghẹn lòng đau đớn,.Cảm giác Anh bây giờ là sự bảo bọc ,che chở ,tuy đau trước người mình yêu không còn yêu mình ,anh vẫn che giấu ...

- Vậy..em lại đây ngồi đi ...không sẽ mệt đó

Anh dìu nó lại hàng ghế chờ .Anh cảm nhận được sự run rẫy của đôi vai nó ,sự lạnh giá của đôi tay .Điều này càng cho thấy rõ tình yêu nó dành cho Phong ,có lẽ nó đã quên đi Anh ,một tình yêu quá khứ ............Cả người anh như chết lặng .....

Không khí trước đèn cấp cứu như rơi vào vực thẳm .Họ mỗi người một cách quan tâm một cách biểu hiện ,nhưng tất cả luôn hướng về hắn ,người đang phải đương đầu với thần chết.Nó như chết lặng không còn biết xung quanh chỉ nhìn chầm chầm vào cửa phòng cấp cứu .Như vị cứu tinh của nhân loại ,bác sĩ bước ra đã bị tới tấp chất vấn

- Cháu tôi thế nà rồi bác sĩ?

- con tôi nó có bị làm sao không?

-Anh ấy có sao không ?

- Người nhà bình tĩnh .... Do mất quá nhiều máu chúng tôi cần truyền máu người nhà nào nhóm máu hãy theo tôi

- bác sĩ ,tôi cùng nhóm máu với anh ấy

Bảo Ngọc không đợi bác sĩ nói dứt đã lên tiếng hối thúc

- tôi đẫ truyền cho anh ấy một lần rồi , mau dẫn tôi đi đi bác sĩ ,nhanh đi

-ừ ,,,,cô theo tôi

Bảo Ngọc trong sự ngỡ ngàng của mọi người .Sự biết ơn ,sự cảm phục .và cả sự yêu thương dành cho cô.

- Thanh Phong được cứu rồi - Tiếng bà Hoàng Dung mừng rỡ

Phòng cấp cứu

Bảo Ngọc vừa được đưa vào phòng cấp cứu ,đập vào mắt nó là hình ảnh hắn với màu máu tanh .Cô nghẹn lòng chua xót

-Băng tảng...anh phải sống...

Nó nắm tay hắn thật chặt ,cho dù sự hi sinh này có lớn đến đâu nó đều chấp nhận ,chỉ cần hắn vẫn sống trên cõi đời này.

Hắn trong cơn mê vô thức có biết chăng sự hi sinh này???

Sau 6 giờ đồng hồ mỏi mòn .Bác sĩ mệt mỏi bước ra

- Bác sĩ ,cháu tôi ...

- Anh ấy đã qua cơn nguy kịch ....

- Thanh Phong không sao rồi mẹ ơi..

- nhưng...

- nhưng gì ,bÁC SĨ

-do não bị tổn thương nên ....anh ấy sẽ phải sống cuộc đời thực vật ...hôn mê trong thời gian dài .Chỉ tùy vào ý chí sẽ giúp anh ấy tỉnh lại .Người nhà hãy động viên tinh thần anh ấy .....

-Bà ...- tiếng Anh hốt hoảng khi bà ngất

Kim Ánh loạng choạng ngã nhào xuống ghế .sự thật như xé cả lòng mọi người ,đau đớn ,tuyệt vọng bao trùm nơi đây.

Nó mơ màng trong cơn mê ,mơ một giấc mơ về hắn .Từ trong làn sương mờ ảo ,hắn hiện ra huyền ảo ,với dáng người nhợt nhạt ,máu tươi lan từ đầu xuống chiếc áo trắng .Bảo Ngọc như tìm nguồn sáng chạy đến ôm Thanh Phong ,nó không muốn hắn biến mất trước mất mình

-Băng tảng

- Bảo Ngọc .......Anh yêu em

Tiếng gọi yêu thương vừa dứt cũng là lúc hắn biến mất với làn sương khói,cũng là lúc Bảo Ngọc tỉnh giấc với tiếng hét

- băng tảng

- Bảo Ngọc ....em không sao chứ - Anh thất thần gọi nó

- Thanh Phong sao rồi anh ? Anh ấy thế nào?

-Phong ...nó....

- Anh nói nhanh đi

- Bác sĩ nói nó phải sống cuộc sống thực vật .

Bảo Ngọc như vừa rơi xuống vực thắm ,tay cô nắm lấy anh giờ buông lỏng không một sức lực.Nó không còn sức để gào thét nữa rồi ,nó đã kiệt sức.Chẳng lẽ giấc mơ đó là điềm báo chăng?

- Bảo Ngọc ...em đừng đau buồn..Bác sĩ nói vẫn còn cơ hội

- Thật sao anh? - Bảo Ngọc như vừa tìm được nguồn sáng ,niềm vui nhỏ nhoi trong cô vừa thắp.

- Nhưng...sẽ thấp...chỉ 10%

- Dù 1% em cũng sẽ không để anh ấy ra đi ....

Sự quyết tâm của nó khiến anh càng khâm phục càng đau lòng hơn cho bản thân .Anh đã không còn hiện diện trong tim nó .Thật xót xa.....

- Anh em muốn đến thăm Phong.....

- ừ ....Anh...đưa em đi - Anh nghẹn ngào dẫn nó đến phòng hắn

Tiếng khóc nức nở của Hoàng Dung khiến căn phòng đau đớn hơn.Bao bọc căn phòng là không khí u ám hòa cùng tiếng nhịp tim máy móc ,duy nơi hắn là sự bình thản trong giấc ngủ. Giọt nước mắt mặn rơi nhẹ trên khuôn mặt nhợt nhạt,yếu ớt của Bảo Ngọc,nhìn hắn chìm trong giấc ngủ dài trước bao sự đau khổ từ người thân và cả nó.Thật sự nó muốn thời gian quay trở lại ,để người đỡ cú đánh đó là nó ,là người sẽ cho hắn sự bình yên.Nhìn hàng mi khép chặt ấy nó muốn hét thật to cho kẻ ngốc kia tỉnh lại ,tỉnh lại la nó như mọi ngày .

- Cô còn dám đến đây...cô cút đi - tiếng Kim Ánh giận dữ

- Kim Ánh con bình tĩnh đi ,Bảo Ngọc không có lỗi

- Mọi người ra ngoài đi ,Bảo Ngọc con cứ ở lại ....

Bà Dung buồn bã bảo mọi người .........

Không gian yên tĩnh bao trùm lên Bảo Ngọc và Thanh Phong.Cô lặng lẽ ngồi bên ngắm nhìn hàng mi ấy,khuôn mặt nhợt nhạt ấy ,lòng chợt nhói từng cơn .Bàn tay nó đan lấy tóc hắn ,một cảm giác yêu thương tràn đầy.

- Băng tảng ...Anh không được ngủ lâu đâu đó.....Em còn phải hành hạ anh nữa -Nó nói trong cơn đau nước mắt lăn dài khóe mi .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.