12 h đêm rồi mà Thiên Hàn vẫn chưa ngủ được. Hắn xoay ngang xoay dọc rồi lại ngoắn ngó nhìn tên đang ngủ say bên dưới. Cái lí do cậu ta đưa ra là không hề hợp lí. Cậu ta bảo hai người ABC { tui ghi ABC không biết các vị có hiểu không. Vị nào không hiểu thì chờ đến đoạn sau nhất định sẽ hiểu thôi ????} mà cô ta thì đang trong kì. Đang trong kì làm sao mà ABC được chứ? Này, cái này tôi rất rành nha. Cậu nghĩ cậu là ai mà dám lừa tôi chứ? Vậy sao lại có cái vỏ đó chứ? Hay là .... cậu ta ... cậu ta .... biến thái { hẳn là biến thái ????} Tự mua về dùng thử. Chắc cậu ta tò mò không biết con gái dùng như thế nào nên đã định làm thử. Tên này thật là nguy hiểm, tốt nhất mình nên tránh xa. Mình rất bình thường, không muốn làm thụ đâu T.T { Trí tưởng tượng Hàn Ca hơn tui rồi ????}
Sáng hôm sau, Lục Nhi dậy sớm đi dạo. Vì hắn còn chưa dậy nên cô phải rón rén mới ra khỏi phòng được. Xuống vườn trường cũng có rất nhiều người đang tập thể dục. Sáng sớm được hít thở không khí trong lành thật là tuyệt. Lục Nhi dạo quanh trường vài vòng, đang mơ màng ngắm trời đất thì thấy mái tóc màu vàng quen thuộc. Cô vẫy tay, hét lớn:
- Anh Tử Danh.
Tử Danh đang chạy bộ, nghe tiếng gọi thì ngơ ngác, đáo mắt nhìn quanh một lượt, phát hiện ra Lục Nhi, liền không ngần ngại chạy đến, cười sảng khoái, đuôi mắt ánh lên vẻ ôn nhu, ấm áp:
- Lục Quân, em cũng dậy sớm à?
- Dạ - Lục Nhi cười tươi, hai má ửng hồng.
- Hôm nay anh cũng dậy sớm để đi lâu hơn. Mà em đã quen nơi này chưa?
- Em quen rồi. Ở đây mọi thứ đều ổn cả. Tuy nhiên Lục Nhi lại nghĩ lại” Ngoại trừ Đường Thiên Hàn”
Tử Danh cười lớn, khoác vai Lục Nhi. Tuy nhiên ngay sau đó anh rụt tay lại làm Lục Nhi có chút bất ngờ. Đi được vài vòng, hít thở cái hương thơm nhẹ nhàng của nắng sớm, bỗng Tử Danh quay sang hỏi:
- Quân, anh hỏi em một điều đuọc chứ?
Lục Nhi đang để ý con bướm bên cạnh nên từ nghe đuọc từ không, liền gật đầu lấy lệ. Tử Danh thấy cô đồng ý thì liền làm mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào mặt Lục Nhi lúc này đang mải mê bắt bướm:
- Em ... Anh nghĩ ... Em là con gái đúng không?
- Dạ - Lục Nhi đang mải mê, nghe thấy câu nói của Tử Danh thì liền bỏ dở việc bắt bướm, quay sang liếc trộm Tử Danh, nụ cười gượng gạo xuất hiện - Anh nói gì kì vậy? Em... em thực sự không hiểu anh đang nói gì nữa.
- Nói thật với anh đi. Anh biết hết rồi. Nhưng anh không nói với ai đâu. Anh nói thật đấy.
- Ý anh là sao?
- Anh thề sẽ giữ bí mật. Em chưa thể tin anh sao?
- Em ... Giọng Lục Nhi nhỏ dần, hô hấp trở nên khó khăn, ngập ngừng.Nhưng nhìn ánh mắt kiên định đáng tin phía trước, cô liền mạnh dạn - Phải, em là con gái. Đúng như anh phát hiện.
- Thật ư? Anh thật đoán không sai mà.Nhưng... trường này có khu nữa sinh, sao em không học? Có khi nào em đến vì một anh chàng nào đó không? - Mắt Tử Danh thoáng lên tia trêu chọc.
Đến lúc này, Lục Nhi mới bộc bạch hết tâm tình của mình ra. Cả câu chuyện ngày xưa, cả mấy việc bây giờ khi cô phải tìm anh trai trong biển người này, thật là khó khăn, cô không ngần ngại kể sạch với Tử Danh. Tử Danh chăm chú nghe cô kể chuyện, trầm ngâm một lúc rồi tiếp lời:
- Anh hiểu rồi. Anh sẽ giúp em tìm anh trai. Cùng khối 12 nhất định sẽ dễ hơn mà. Nói thật nhé, anh thực ra cũng bị lạc cha mẹ từ bé đấy.
- Thật sao? Em không ngờ ...
- Ừ, nhưng cũng may bố mẹ nuôi rất tốt, rất yêu thương anh.
- Vậy ạ? À mà làm sao anh biết em là con gái?
- Tại sao ư? Dễ thôi, thứ nhất con trai lứa tuổi này rất hạn chế xưng hô “ anh- tôi” cho lần gặp đầu tiên. Thứ hai anh thấy e có vẻ rất để ý nhan sắc trời phú của anh nhé. Thứ 3, dáng chạy của em nhất định là của con gái rồi vì con trai chạy không bao giờ nâng chân quá cao như thế. Con gái chạy có sự khác biệt với con trai mà. Và cuối cùng, em rất giữ khoảng cách khi đứng gần nam sinh. Anh nói có đúng không nào?
- Anh quan sát tỉ mỉ mấy cái đó và rồi rút ra kết luận em là con gái sao?
- Phải. Lúc đầu anh không tính nói cho em biết anh đã phát hiện ra đâu, là do sau khi tiếp xúc với em, anh thấy em rất thú vị. Mà anh còn lo khi em ở cùng phòng với Đường Thiên Hàn nên anh phải nói với em, buộc phải cẩn thận với hắn.
- Vâng, em biết rồi. Anh thật là thông minh. Ơ mà khoan, em đâu đã nói với anh là em ở cùng Thiên Hàn chứ? Chẳng lẽ anh lại tự đoán ra được ư? - Mặt Lục Nhi thoáng chốc dấy lên nghi vấn
- À, thật ra cũng không khó lắm. Anh rất thích đọc truyện trinh thám nên co lẽ đã nhiễm thói soi mói của thám tử rồi.
- Anh cũng thích truyện trinh thám ạ? Vậy anh có đọc Thám tử lừng danh Conan không? Em cực thích bộ truyện này luôn nhá.
- Anh cũng rất thích. Nhưng mấy vụ án trong đó có phần lặp lại, anh thích đọc Sherlock Holmes hơn.
- Anh thật thần bí, giống hệt tên Shinichi kiêu ngạo kia. - Lục Nhi vừa cười vừa không ngừng ca ngợi Tử Danh, quả thật đối với Tử Danh cô cảm thấy rất yêu quý ????
- Không có chi, Lâm tiểu thư đã quá khen, Hạ mỗ thật không dám nhận
Câu nói của Tử Danh mang theo chút đùa nghịch làm Lục Nhi không khỏi bật cười, liền quên béng tên biến thái kia, trong lòng tràn đầy sự ấm áp.
< To be continued>