Gin ngồi trên chiếc ghế sofa đỏ sang trọng, chân bắt chéo. Cô im lặng không trả lời câu hỏi của Shita. Lết từng bước, Shita ngồi trên chiếc ghế gỗ đối diện. Trên bàn, một chai rượu Rum đỏ đặt cùng với hai chiếc ly hai bên. Chau mày, Shita nói với vẻ cau có “Này, chị đang bơ tôi đấy à?” Gin vẫn lầm lì, không trả lời. Thở dài, Shita tự rót cho mình một ly rượu. Dựa lưng vào ghế, cậu nâng ly rượu lên môi. “Tại sao cậu không nói tôi là cậu đã thất bại?” Sau một hồi im lặng thì cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi à. Mà câu hỏi ấy khiến Shita chẳng thấy vui vẻ gì cả. “Rồi tôi cũng sẽ nói cho chị biết thôi, cần gì cho gấp” Shita bảo khi nhấp môi ly rượu thơm ấy. Sự thản nhiên của cậu khiến Gin dường như tức giận lên “LẼ RA CẬU PHẢI NÓI TÔI NGAY LÚC ĐÓ CHỨ!” “Tại sao chứ?” “KHÔNG PHẢI ĐÃ HỢP TÁC CÙNG NHAU RỒI À?” Mạnh tay đặt ly rượu xuống bàn, Shita chồm người lên đối diện phía Gin “PHẢI NÓI LÀ TÔI QUÁ SAI LẦM KHI HỢP TÁC CÙNG CHỊ! KẾ HOẠCH THẤT BẠI, TÔI KHÔNG NHỮNG BỊ ĐÁNH BẦM DẬP MÀ CÒN BỊ MẤT CẢ MẶT! CÒN CHỊ THÌ BỊ GÌ CƠ CHỨ!?” Cơn tức giận trong Shita bùng lên. “Ah...” Rồi chợt, vết đau ở bụng nhói lên khiến cậu phải rút người lại, tay ôm bụng ngồi nhăn nhó trên ghế.
Gin nhìn cậu, ánh mắt lo lắng, rồi cô di chuyển ngồi kế bên Shita. Bàn tay mềm mại nhẹ chạm vào vết thương ấy “Đau lắm à?” Lúc này Gin mới để ý, không chỉ bị đấm mạnh vào bụng, mà còn có nhiều vết xước, vết bầm ở khắp tay chân. Nhìn đôi mắt u buồn của Gin, Shita cắn răng “Chị đang tỏ ra thương hại tôi ấy à, tôi không cần” “Họ đánh cậu ra nông nỗi này à?...” “Do cái kế hoạch hoành tráng của chị ấy” “Tôi xin lỗi...” Ba từ ấy của Gin khiến Shita khá là bất ngờ. Cô ấy đang xin lỗi cậu à? Khẽ quay mặt sang, Shita hoàn toàn giật mình khi thấy những giọt nước mắt của Gin đang dần rơi xuống. “Chị...chị này...” “Tôi...cũng đâu có muốn...làm cậu đau...” Rồi đột ngột, cô hai tay nắm lấy cổ áo Shita, kéo xuống “TÔI CŨNG CHỈ MUỐN ĐƯỢC Ở BÊN NGƯỜI MÌNH YÊU THÔI MÀ! TẠI SAO CẬU TA LẠI ĐỐI XỬ VỚI TÔI PHŨ PHÀNG NHƯ THẾ CHỨ!...” Những lời nói cay đắng hòa vào làn nước mắt trong suốt “RỐT CUỘC CON NHỎ ĐÓ CÓ GÌ HƠN TÔI CHỨ! KHOẢNG THỜI GIAN QUA TÔI Ở BÊN CẬU TA VẪN KHÔNG ĐỦ LÀM TRÁI TIM CẬU TA LUNG LAY HAY SAO! TẠI SAO...TẠI SAO...TỪ KHI NÓ XUẤT HIỆN... “ Shita nhìn những giọt nước mắt xót xa ấy mà lòng như thắt lại. Cậu cũng hiểu được một phần tâm trạng ấy. Đúng là, đau thật. Nhẹ vuốt lấy mái tóc Gin, cậu dịu dàng ôm người con gái trước mắt vào lòng “Tôi, cũng từ khi Fuu xuất hiện, thì mọi thứ... Lỗi do tôi cũng có, nhưng tôi cũng không hiểu được bản thân mình...” Dù rất muốn nói ra, muốn bộc lộ cảm xúc của mình, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng khóc tha thiết của Gin, cậu lại không thể nói nên lời. Gạt chuyện của bản thân sang một bên, cậu siết chặt Gin “Khóc đi, rồi chị sẽ thấy ổn hơn”