Mọi thứ quay trở về với quy củ, Nigi, Fuu trở về với cuộc sống bình yên thường ngày của họ. Nhưng, bên cạnh sự hạnh phúc của cặp đôi ấy, tồn tại những nỗi đau không nói nên lời. Ayman dù tự dặn lòng chỉ được xem Nigi là một người bạn, một người em gái mà thôi. Nhưng, mỗi lần thấy cô cười, thấy cô chào anh, thấy cô vui vẻ bên Fuu, anh lại không kìm được cơn nhói lên ở trong tim. Thật khó mà dứt quá. Nhiều khi anh nghĩ đến việc đi tìm một người con gái khác thì có thể, anh sẽ quên đi tình cảm của mình cho Nigi. Nhưng lại chính cái suy nghĩ ấy lại làm anh ray rứt đến khó chịu.
Còn Gin và Shita, sau lần đó, hai người chưa gặp lại nhau lần nào. Một người chị khối mười hai và một người em trai khối 10, mối quan hệ giữa hai người mà bị lộ ra, sẽ rầm rộ thế nào. May mà, Fuu, Nigi và cả Ayman dường như đều bỏ qua và chẳng hề muốn nhắc đến lần nào nữa. Gin trông vẫn đẹp đẽ bên ngoài, nhưng bên trong hầu như đã tan vỡ. Vẻ hoạt bát và tự tin của cô thường ngày cũng dần dần ít lại. Chính bản thân cô cũng không rõ, tại sao mình lại thấy không còn đau như đứt ruột trong tim nữa. Nước mắt rơi xuống trên gối cũng dần ít đi. Đêm dài hơn ngày. Nhưng, cái âm ỉ tê tái bên trong cô vẫn còn. Làm sao có thể quên được, cái ngày đầu tiên của mình được chứ. Về phần Shita, những vết thương trên thân thể không quá nặng đang lành dần. Dù ai ai cũng lo lắng hỏi han lí do nhưng cậu chỉ cười trừ và bảo do bất cẩn mà ra thôi. Đúng vậy, làm sao mà có thể nói ra được cái lí do thật sự đó chứ. Tâm đau, có, thân đau, có. Cậu vẫn chưa thể dứt được cái ngày mà cậu bị đại bại thảm hại đó. Thật khó mà đối mặt với bọn họ lần nữa. Và, càng khó hơn nữa, khi phải đối mặt với Gin. Dù lo lắng, nhưng cậu không dám tìm tới để quan tâm hỏi han. Hy vọng là vỉ thuốc cậu để lại lúc đó có tác dụng. Lâu lâu vô tình thấy được cô nàng tiền bối ở phía xa, vẫn sinh hoạt học tập như bình thường, cậu cảm thấy lòng có chút an tâm hơn.
“Thi xong rồi! Con về nước một chuyến đây!” “Ba mẹ còn có công việc nên không về cùng con được” “Hai người cứ việc ở lại đi! Con lớn rồi!” “Con tính đi bao lâu?” “Một tháng chứ lâu vội gì” “Nhớ cẩn thận” “Vâng vâng biết mà” “And... Đừng làm phiền tụi nhỏ đấy” “I know!” . Chiếc máy bay ngoại quốc đáp xuống ga sân bay quốc tế. “I’m coming!”