Nigi cầm trên tay ba chiếc bánh loại mới trông có vẻ cực kì hấp dẫn, mặt mày tươi rói “Xong rồi nè!” “Ừ, về thôi!” Joyce liền đứng dậy, bước ra ngoài trước. Nigi cùng Fuu từ từ đi theo phía sau. Chợt, cô chị tính tiền ở quầy ngoắc Fuu lại “Nè nè, cái cậu đó đó, là ai vậy?” “À, cái ông già đó á hả, là anh trai của nhỏ này nè”, vừa nói, Fuu vừa xoa đầu Nigi. Cô nàng hậm hực “Ai cho anh gọi ổng là ông già?” “Không phải là em gọi vậy trước à?” “Chỉ em mới có quyền đó thôi!” “Rồi rồi”. Nhìn hai người cãi yêu mà người chị vừa không nhịn được cười, vừa cảm thấy hơi tủi lòng “Anh ấy đẹp trai quá nhỉ?” Nigi liền tỏ vẻ tinh nghịch “Chị đừng để bị lừa, anh ta là một tên biến thái đó!” “NÀY! LÀM GÌ BÊN TRONG ĐÓ LÂU VẬY?” Vừa nhắc tào tháo là tào tháo lên tiếng. Joyce hình như cảm nhận được trò trêu chọc sau lưng của em gái mình, liền lên tiếng kêu sau khi bị bỏ đứng ngoài tiệm bánh một hồi lâu. “Hì hì” Chị thu ngân cười “Thôi, bye hai đứa. Buổi tối vui vẻ” “Cảm ơn chị!” Nói rồi, hai người nhanh chân bước ra ngoài kẻo ông anh Joyce lại nổi cơn thịnh nộ thì khổ nữa.
Đi được nửa đường, “Về trước đi, đi đây cái”, Joyce nói, rồi rẽ sang con đường khác. “Anh đi đâu đấy?” Nigi hỏi. Vẫy vẫy tay, Joyce đáp vỏn vẹn một chữ “Chơi”. Vừa đi, anh vừa bấm gửi vài dòng tin nhắn [Cậu ta đúng là Onigiwa] Đầu dây bên kia phản hồi lại [Vậy là ta không lầm rồi] Gương mặt Joyce có vẻ nghiêm trọng hơn [Thật là cậu ta ư?] Bên kia khẳng định [Ừ, năm nay cậu ta 12 rồi đúng không?] [Ừm, đừng nói là...] [Chuẩn bị cho cậu ta đi] Joyce không trả lời, lẳng lặng đồng ý. Thở dài, anh ngước lên bầu trời, tự nhủ “Liệu con bé có chịu được không?
Anh lại bước vào quán Bar cũ lần trước. Vẫn như bao ngày, anh gọi một ly Rum yêu thích của mình, mắt không ngừng nhìn xung quanh để tìm ai đó. Ah, tìm thấy rồi, cô ấy đang nói chuyện với phục vụ, nhưng có vẻ không vui lắm.