“Cậu có tính nói cho Nigi?” Trong căn bếp, chỉ có Fuu và Joyce cùng nhau nấu bữa tối vì tới phiên của hai người trong khi Nigi đang thả mình dưới làn nước ấm trong phòng tắm. Fuu im lặng một lát rồi mới lạnh nhạt trả lời “Chưa phải lúc” . Bầu không khí trong nghiêm trọng hẳn. “Tôi vẫn mong cậu chấp thuận” Joyce nói, một cách nghiêm túc. “Nếu tôi không?” “Thì cậu tự biết đi”
Với vài người thì, rượu bia là hình thức, là một liều thuốc giúp họ giải tỏa căng thẳng. Họ có thể thoải mái buông xõa cảm xúc của mình vào vị nồng của ly rượu ấy. Gin nhâm nhi ly rượu, vừa choáng váng. Cô đã uống quá nhiều rồi. Sự tình cờ gặp gỡ ấy khiến cô chẳng thể nào tập trung yên ổn học tập được. “Hôm nay, anh chàng Joyce kia không tới à? Chán nhỉ, đúng lúc cần anh ta để giải tỏa.” Đôi mắt Gin dần trở nên mơ hồ.
“Lại uống quá tửu lượng nhỉ?” Giọng nói một người con trai vang lên gần cô. Gin nheo đôi mắt cho nhìn rõ, là ai vậy? Khuôn mặt này, trông quen quen, giọng nói này, cũng quen lắm. Là một thanh niên khá điển trai. “Hì”, Gin cười, xung quanh cô biết bao nhiêu là chàng trai muốn có được mong muốn được nắm tay cô, vậy thì tại sao cô lại chỉ nghĩ đến Fuu? Joyce ư? Cái anh chàng vừa mới quen được mấy ngày? Anh ta cũng được ấy chứ! Trông có vẻ là con nhà giàu, có học thức, còn đẹp trai nữa chứ! Có vẻ còn đầy đủ điện nước hơn Fuu nữa ấy chứ!
“Say quá rồi đấy, vào phòng nằm nghỉ đi!” Gin vẫn trong trạng thái mơ màng trong khi người con trai đó dìu cô vào trong phòng nghỉ của quán Bar. Cái gì chứ, cậu ta là ai mà lại có thể tự tiện dìu mình đi như thế chứ! Được bế đặt lên giường, Gin lên tiếng “Tôi...không say...” “Ồn ào quá đó!” Cậu con trai đó đáp. Cậu ta là ai mà lại dám lớn tiếng với Gin chứ? Cô nàng tức tối, bật dậy túm lấy cổ áo cậu ta “Cậu...” Bỗng dưng, hình ảnh Shita hiện ra, mờ mờ ảo ảo trước mắt cô “Shi...ta...?” “Vậy là nãy giờ không nhận ra tôi luôn?” “Tại...tại sao...cậu lại ở đây?” Gin đẩy cậu ta ra. “Chị nên nằm yên và ngủ đi” Cậu ta đẩy cô nằm xuống giường.