Gin ngồi đó, cạnh Joyce, trò chuyện. Trông họ chẳng khác gì một cặp tình nhân cả.
“Sao em lại khóc?” “Chuyện này...chính em còn không rõ nữa?” “Về tình yêu?” Gin chợt im lặng một hồi. Chẳng lẽ là do, cô vẫn còn yêu Fuu, hay đã lỡ chót nhớ nhung Shita? Lắc đầu, Gin tìm cách giấu “Em không biết”. Joyce thở dài, anh khẽ vuốt tóc cô. Nếu không tâm sự được, thì anh đành an ủi cô giúp vậy. Sự ân cần, dịu dàng, ga lăng và đôi lúc pha chút hài hước của anh khiến Gin cảm thấy vui vẻ hơn. Đôi môi ấy mỉm cười thật tươi nhưng vẫn không thể che đi hết đôi mắt đỏ hoe đau đớn ấy. “Haha, anh cũng hài hước thật đấy!” “Không có đâu, là vì có em bên cạnh nên anh mới tươi tắn được như thế này đấy!” Ây chà, dẻo miệng hết biết. Cô nàng chỉ biết mỉm cười mà thôi.
“Nigi nè” Fuu gọi khi cùng Nigi nắm tay dung dăng đi về. “Vâng?” Nigi hồn nhiên đáp như mọi ngày. “Em vẫn còn nhớ, chuyện anh kể về gia đình anh chứ?” Đột nhiên anh lại nhắc lại về quá khứ đau buồn ấy, Nigi giọng nghiêm túc hơn “Nhớ chứ! Sao ạ?”. Nắm chặt tay Nigi hơn, anh bắt đầu kể “Trước khi bi kịch đó xảy ra, đó là một gia đình khá giả công tác tại một công ty tập đoàn lớn. Người cha và mẹ đều là quản lý ở đấy, việc làm ổn định, gia đình sum túc, hòa thuận vui vẻ, con cái cũng ngoan hiền giỏi giang. Thế mà không biết từ đâu, giông tố đột ngột ập xuống căn nhà ấm êm ấy. Đêm ấy, bọn cướp, bọn xã hội đen vì ham muốn cá nhân mà cướp đi sinh mạng của ba thành viên lớn nhất trong gia đình. Lúc đó, cậu con trai nhỏ nhất trong nhà may mắn trốn thoát được lưỡi dao của bọn chúng. Gia đình, tài sản, nhà cửa, mất hết, cậu lẻ loi một mình, trở thành một đứa trẻ mồ côi, lang thang...”