Gin thẫn thờ một mình với bốn bức tường. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Nước mắt đã ngừng rơi. Chuyện gì vậy? Mọi thứ xung quanh trở nên trống rỗng dù trong phòng cô vẫn nghe được tiếng vang của âm nhạc của quán bar nhộn nhịp kia. Sao lại có sự trùng hợp đến rợn người thế. Tại sao, mọi thứ của cô đều bị người con gái Nigi kia cướp đi hết. Từ Fuu, và cả bây giờ, Joyce. Thì ra, Joyce là anh trai của Nigi à? Cô cười. Một sự thật quá ư là bất ngờ, quá ư là...ngoài sức tưởng tượng. Cô lại cười, cười lên thật to. Trái tim khó chịu khôn xiết, khó thở, dòng máu như không thể lưu thông được nữa. Mọi chuyện, cứ phũ phàng với cô thế này mãi ư?
“Rầm rầm” có tiếng động lớn bên ngoài. Rồi đột ngột, cánh cửa mở sầm ra.
Hôm nay, Shita lại thấy Gin và Joyce ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau. Cậu làm vẻ không quan tâm, vẫn vô tư với những cô nàng bao vây của mình dù nhức nhói. Lúc mà cậu thấy hai người dắt nhau vào phòng riêng, cậu đã dốc hết cả mười ly rượu. Lòng bỗng dưng tê tái. Cậu mơ hồ nhận ra, từ khi nào, mình đã thích chị ta mất rồi. Cậu cũng không biết, lí do là tại sao. Rồi, khi Shita thấy Joyce hậm hực bước ra về một mình, cảm giác chuyện không hay xảy ra, cậu liền chạy vào khu phòng riêng để tìm Gin.