Nigi khuôn mặt đầy lo lắng ngồi cạnh anh hai mình. Joyce khuôn mặt đỏ ửng, người nóng hổi. Lâu lắm rồi mới thấy anh ta bệnh nặng như vậy, Nigi lo lắm. Lại còn có mùi rượu nữa, chắc là say lắm rồi sinh bệnh đây mà. “Khụ khụ...” Joyce ho lên. “Nè!” Nigi liền đỡ anh “Không sao chứ?” Joyce gượng ngồi dậy, trông anh có vẻ tốt hơn sau khi húp hết tô cháo nóng “Ừm, đỡ hơn rồi”. Nigi nhẹ nhõm hơn được tí “Anh, rốt cuộc là tại sao lại uống nhiều như vậy?” . Đôi mày Nigi chau lại, vẻ giận dữ. Joyce nhìn cô, cười “Thôi đi học đi, sắp thi rồi” “Đừng có mà tránh né!” Nigi lớn giọng.
Joyce thở dài. Sẽ không hay nếu anh nói ra sự thật, nên đành phải đóng kịch trước mặt em gái thôi “Tại anh đi cá độ với người ta, xem ai uống được nhiều hơn ấy mà” Sự dịu dàng của Joyce khiến Nigi đành nhẹ giọng “Sao anh trẻ trâu quá vậy?” Joyce lại cười, một nụ cười ân cần “Anh sai, được chưa? Anh xin lỗi, lần sau sẽ không dám nữa.” “Hừ” Nigi chống nạnh “Nhớ đó!”. Joyce xoa đầu em gái mình “Rồi biết rồi. Đi học đi cô nương, anh nghỉ chút” “Vâng! Bye!”
Nigi bước ra khỏi cửa. Trước mặt anh, cô đành ra vẻ tin, nhưng thật ra, cô cảm nhận được, Joyce có gì đó giấu cô. Giác quan thứ sáu của người phụ nữ mách bảo cô như thế. Mà, chịu thôi, để cho anh ấy nghỉ ngơi, khi nào có dịp rồi cô hỏi ra rõ cũng được.