Nắm tay cô chưa kịp chạm vào mặt tên mà cô muốn giết kia thì đã bị làm cho khựng lại bởi một tiếng nói. “Shita à, đây là thư viện đấy! Anh đừng làm vậy!” “Có sao đâu em à, chỗ này không có ai qua lại đâu!” “Kẻo nhỏ Nigi thấy thì mình chết ấy!” “Em lo gì nhỏ đó! Nó bỏ anh theo thằng khác rồi! Anh vừa mới chia tay nó rồi!” “Ôi nhỏ mất nết! Vậy mình tiến triển luôn anh nhỉ!” Nigi nghe rõ mồn một từng chữ từng chữ. Làm sao cô có thể quên được giọng nói của người mà cô rất yêu cơ chứ. Khuôn mặt cô từ tức giận, bất ngờ chuyển sang thất thần như một người sắp chết. Người cô mềm nhũn cả ra. Fuu cũng nghe, anh đắt ý nói “Thấy chưa, tôi đã nói rồi, tên đó...” nhưng, anh chợt khựng lại khi thấy cảnh một cô gái yếu đuối trước mặt mình. “Tại sao...mọi người lại đối xử như thế với tôi chứ...Tôi đã làm gì sai...” tiếng than hòa với những giọt nước mắt chảy dài nghe thật xót xa. Fuu chẳng biết nên làm gì, cảm thấy bản thân mình cũng có lỗi phần nào. Anh cũng muốn nói xin lỗi, nhưng buông lời xin lỗi không phải tính cách của anh. Chẳng biết làm gì, anh đành ôm cô vào lòng, tay vuốt nhẹ mái tóc của cô, an ủi. Trái tim đóng băng của cô bị vỡ tan tành không còn lại một mảnh vỡ. Cô cứ thế mà nắm chặt lấy áo anh, lộ rõ vẻ yếu đuối của mình. Fuu vỗ về cô gái bé nhỏ đang năm gọn trong người anh, thật dịu dàng, thật im lặng.