Sau ngày đó, Nigi luôn tránh mặt Shita và cả Fuu. Trong cô bây giờ, chỉ có đau và căm giận. Đau vì bị người yêu cắm sừng mà ngu ngốc mãi không biết, căm giận vì tên Fuu kia đã lấy hết mọi thứ của cô. Fuu đừng từ xa, nhìn gương mặt tươi cười của Nigi với những người khác. Chỉ có anh mới biết, đó chỉ là một chiếc mặt nạ hề mà thôi, và chỉ có anh là người được thấy khuôn mặt yếu đuối sâu trong tâm hồn cô. Đằng sau một cô gái mạnh mẽ là cả một nỗi khốn khổ. Anh có phần khâm phục cô. Nhiều lúc, cả hai vô tình chạm mặt nhau, thì họ chỉ cúi đầu bước lướt qua nhau.
Nigi chỉ bộc lộ vẻ buồn rầu khi cô ở một mình, khi không ai để ý cô mà thôi. Nói là không ai để ý cô thì không đúng lắm, vì Fuu, từ xa, luôn âm thầm theo gót chân cô. Không hiểu sao anh lại cứ lo lắng rằng cô ấy sẽ làm gì đó bậy bạ. Trên chuyến tàu điện về nhà, Nigi đứng một mình, đôi mắt vô hồn nhìn ra phía ngoài cửa kính. Có một cánh tay to tướng chạm chạm vào cơ thể cô. Cô não nề, quay lại “Lại là anh nữa à tên biến thái kia, anh không tha cho tôi được...” Nigi chợt phải ngắt lời mình vì người đằng sau cô không còn là bóng dáng quen thuộc kia nữa, mà là một tên thân hình vạm vỡ lạ mặt đang nở một nụ cười nham hiểm với cô.