Nghe tới đây, Fuu như thấy bị tổn thương. Nigi rõ là không biết rằng, anh đã từ chối Gin rồi, trong lòng Fuu hoàn toàn không xem Gin là gì hơn mức bạn bè. Vả lại, anh cũng chẳng có cảm hứng gì với cô gái nóng bỏng ấy. Fuu liếc mắt lườm Nigi, khiến cô buộc miệng hỏi thêm “Ủa, không phải vậy à?” Fuu lập tức đè Nigi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt bối rối chưa biết phản ứng ra sao ấy, cất giọng lạnh lùng “Tôi sẽ cho cô biết thế nào là yếu sinh lý.” Anh không ngần ngại luồng tay vào cơ thể Nigi, bắt đầu từ vùng ngực, rồi xuống dần vùng nhạy cảm dù cô nàng liên tục lắc đầu chống cự. “Cũng lâu rồi nhỉ, chắc cô bé nhỏ nhớ tôi lắm!” vừa nói, anh vừa chạm nhẹ vào. “Đó là chuyện không bao giờ! Dừng lại đi đồ biến thái!”, Nigi đỏ bừng mặt khi Fuu cứ tiếp tục chạm vào cô. “Nằm im để tôi chăm sóc cô bé của tôi nào!” “Cái gì là của anh chứ!” Fuu ngừng lại, chồm lên phía trước đối diện Nigi, rắn rỏi đáp “Cô là của tôi!” Câu nói ấy làm tim cô như loạn nhịp. Cũng đã lâu rồi, cả hai không cảm nhận được cảm giác nóng ran cả người này. Fuu nhẹ nhàng âu yếm Nigi từng chút một, chút một, dần rồi, cô chẳng thể phản kháng lại được. Cô ôm lấy cơ thể hừng hực của Fuu, cùng hòa vào làm một. “Chịu thuần phục rồi à?” Anh lên giọng như chế giễu trong khi Nigi đang cắn răng siết lấy người anh “Đồ biến thái! Ngừng chọc tôi đi!” Lúc này, gương mặt của Nigi nhìn thu hút và đáng yêu biết dường nào. Anh ngắm khuôn mặt đó, đưa cô vào một cảm giác lâng lâng bất tận, rồi kết thúc cùng một nụ hôn sâu thật sâu.