Fuu không kìm chế được bản thân, bế Gin lên chiếc nệm ấm êm của mình, đè cô xuống. Gin đắc ý, ôm chầm Fuu hôn anh thật sâu. Tay cô tinh nghịch lướt trên vùng ngực anh, rồi vén áo anh lên dần, để lộ cơ thể trần săn chắc mạnh mẽ. Để thêm quyến rũ Fuu, Gin tỏ vẻ mặt ngây ngô, đôi mắt ánh lên long lanh. Cô cởi thêm cúc áo thứ hai và thứ ba, khoe rõ từng đường cong quyến rũ của mình. Fuu đưa lưỡi chạm vào bờ vai cô, rồi lướt dần xuống vùng ngực. Chợt, anh thấy có gì lạ lạ, rồi Fuu giật phắt mình dậy khi phát hiện ra, không mãi là hương thơm của Nigi. Anh lấy lại bình tĩnh khi nhận thức ra được rằng, người trước mắt anh hiện giờ, là Gin, là người bạn thân của anh, không phải là Nigi, không phải là người anh yêu. Anh chặn những hành động sờ soạng của Gin lại, bảo cô mặc đồ vào cho đàng hoàng đi, rồi bước sang góc khác ngồi. Gin hậm hực tức, cô tưởng mình đang trên đà thành công rồi, tự dưng Fuu lại... Hai người trong cùng một căn phòng, nhưng, mỗi người một góc, lặng thinh.
Trong lúc đó, Nigi đang được băng lại vết chó cắn vừa nãy. Cô ríu rít cảm ơn Ayman. “À hôm nay, em có bận việc gì không?”, Ayman hỏi. “À Dạ không! Sao ạ?” “Thế thì bữa nay ở lại chơi với anh đi!” “Nhưng mà... thế thì phiền anh lắm!” “Phiền gì em gái à. Anh ở nhà có một mình, chán chết, em ở lại cùng anh nấu ăn! Rồi tối anh dẫn em đi Bar!” “Cảm ơn anh! Nhưng mà đi Bar thì...” “Hay em có việc làm chưa? Vào đó làm với anh đi!” “Đi làm ah...Em vẫn chưa đủ...” Hiểu được ý của Nigi, anh liền cười “Em lo gì, anh bảo kê cho! Làm đi, chứ ở nhà ngồi không rồi lại thêm buồn.” Nigi cảm thấy, Ayman quả là một người tốt mà, may là cô gặp được người anh tốt như vậy, nếu không, bây giờ chắc cô đã nằm thui thủi một góc u tối rồi. Ayman nhiệt tình như thế, cô đành nhận lời thôi. Cả buổi sáng hôm ấy, hai người vui vẻ cùng nhau nấu bữa trưa rồi thưởng thức cùng nhau.