“Nigiiiiiii!!!” Tiếng của cô bạn cùng bạn Nigi kêu lên thất thanh. “Sao?” Cô vẫn thản nhiên bước vào chỗ ngồi. “Bộ mày với anh Fuu quen nhau hả?” Nigi khựng lại khi nghe cô bạn hỏi thế, không lẽ, bị mọi người để ý rồi sao. Nhưng mà, chuyện này, cô vẫn thấy ngại lắm. Anh đường đường nổi tiếng với các cô gái thế kia, nếu chuyện này là lộ ra, hẳn sẽ là chủ đề nóng hổi ở trường, rồi cô sẽ bị các bạn nữ tẩy chay chẳng hạn. Nigi tìm cách chối “Hồi nào cơ chứ?” “Chứ sao lúc nào cũng thấy hai người đi học chung, rồi về với nhau nữa.” “Không có đâu! Tại cùng đường thôi!” “Ra về nào anh ấy chả đợi mày cùng về. Không thể hiện thôi chứ tao thấy người ta nhìn mày suốt thôi, rồi khi tao đi rồi thì ngay lập tức hai người nói chuyện thân mật với nhau liền.” “Chuyện này...” “Không giấu nổi tao đâu!” “Đừng...nói ai nha...” “Biết rồi! Mà không ngờ nha! Sao sao sao thế!” “Thì...lại đây tao kể nhỏ cho!” Hai cô nàng ngồi tâm sự chuyện yêu đương của bản thân cho nhau. “Ấy thế mày có dự định gì cho Valentine không? Ba ngày nữa ấy!” “Tao...cũng chưa biết!” “Tao mới tìm được chỗ này nhận dạy làm Socola nè! Đi chung không?” “Được ấy! Vậy khi nào mày rãnh?” Thế là, họ hẹn nhau bí mật làm quà tình yêu cho chàng trai của mình.
Tối hôm đó, nhân lúc Fuu cất bước đi làm thêm, Nigi cũng tranh thủ chạy đến chỗ học làm Socola. Bước vào lớp học, cô nàng chăm chú làm theo hướng dẫn của giáo viên. Do từ nhỏ đã được dạy nấu ăn nên đối với Nigi chuyện này cũng khá dễ dàng.Nguyên liệu đã có sẵn ở tiệm, cô chỉ việc bỏ tiền ra mua, cũng không đắt lắm.Cắt socola thành từng lát mỏng thật mỏng, rồi đun cho đến khi chảy ra, sau đó thêm tí sữa cùng kem vào khuấy đều. Cô đổ socola lỏng đã trộn với đậu phồng cùng hạt cốm vào từng khuôn trái tim nhỏ nhỏ, thêm vào đó hạt hạnh nhân vào bên trong, rồi để vào tủ lạnh. Thế là xong. “Mày giỏi thật nha!” “Mày cũng giỏi mà” “Chắc anh Fuu của mày sẽ hạnh phúc lắm đây!” Nigi cười, quả thật, cô cảm thấy rất hồi hộp, chả biết liệu nó có ngon như cô nghĩ không, và, điều quan trọng là không biết anh có thích hay không. Buổi đầu chỉ thế này thôi, giờ chỉ còn chờ đến mai, socola đông lại là được. Hai cô nàng dọn dẹp thu dọn đồ đạc, ra về. Nigi hì hộc chạy về nhanh kẻo Fuu về trước thì khó giữ bí mật chuyện này lắm. “Ah!” Cô va vào một người đi đường trong khi chăm chú chạy mà không để ý. May mắn người đó kịp kéo tay cô đỡ dậy. “Tôi xin lỗi!” “Em gái không sao chứ?” Ơ, Nigi ngước đầu lên nhìn, là Ayman đây mà. “Ý chào anh!” “Chào em gái, lâu rồi không gặp nhớ em quá!!!!” Tỏ ra mừng rỡ, Ayman dang rộng vòng tay ôm lấy Nigi vào khiến cô khó xử đỏ mặt. “Nah... gặp anh trùng hợp quá...mà anh...” Ayman như nhận thức ra được sự thân mật hơi lố của mình, liền bối rối xin lỗi “Ây da sorry em nhiều nha! ... Hehe Fuu mà nhìn thấy chắc anh chết mất!” Anh gãi gãi đầu chẳng biết nên giải thích thế nào. Không hiểu sao lần nào thấy Nigi anh cũng muốn được chạm vào cô, nhưng mà bản thân hôm nay bỗng dưng thiếu kiểm soát quá. Đang tự trách bản thân thì Nigi đã hối hả kết thúc cuộc tình cờ này “Xin lỗi anh em đang gấp! Gặp lại anh sau nhé!” Nối rồi, Nigi chạy đi về nhà nhanh để lại Ayman vẫn còn chưa kịp vẫy tay chào cô.