Trong lớp thì im ru thế thôi chứ giờ ra về là chuyện đấu bóng rổ lúc nãy bàn tán xôm xao cả lên. Lớp Fuu thì “Trời ơi Fuu ới!!! Em gái đó tên gì thế!!???” “Đáng yêu quá! Mày có thấy em ấy mã số mấy không?” “Eiiii mày cùng tao qua lớp ẻm làm quen đi!!!”. Còn cả dãy hành lang khối 10 thì “Trời ơi Nigi ơi mày sướng quá!!!” “Mày học bóng rổ ở đâu vậy? Chỉ tao với!!!” “Đúng nha! Để tao còn đấu rồi thả thính chàng ấy nữa!” Tuy thế cũng có vài lời chẳng tích cực gì cả như “Con nhỏ đó là ai vậy?” “Nó tính bám theo để được nổi tiếng à?” “Hay nó cố tình để gây chú ý với anh chàng của tụi mình.” Nigi chẳng thèm để ý đến những lời nói đó, vì thực tế, cô chả cần làm thế chi cả, anh ấy là người yêu cô mà. Cơ mà chuyện này bại lộ ra lời ra tiếng vào không ngớt đây. Nigi chen chúc ra khỏi đám đông thì bắt gặp Shita đang đứng ở đầu cầu thang. Anh chàng này cũng thuộc dạng công tử nhà giàu đây mà, nhìn tụi con gái vây xung quanh kìa cũng đông phết nhỉ. Giờ cô mới để ý, mấy chàng mà cô quen biết, đều là những hoàng tử lọt top của trường. Cô chả muốn để ý, nhưng bọn họ chắn đường thế kia thì sao đến được chỗ Fuu giờ. “Cô ta có phải bạn gái cũ của Shita không?” “Ừa đúng rồi, nghe bảo xấu quá nên bị bỏ nhỉ?” Tiếng nói thầm thầm ấy theo làn sóng âm thanh đến tai Nigi. Hừ, nếu họ đẹp thế thì có ngon mà cua được cậu ta xem sao. Chưa kịp bỏ đi thì tiếng Shita kêu lên “Ý, Nigi!!” Các cô gái đều ngỡ ngàng, Nigi cũng hơi bất ngờ tí, tự dưng lại kêu cô làm chi. Quay đầu, Nigi đáp cụt ngủn “Gì?” “Lại đây nào!” “Không!” “Đi…..” “Bận rồi!” Quay phắt người, Nigi giơ tay phải lên vẫy vẫy ra hiệu tạm biệt. Chợt Shita kêu lên “Ý Khoan đã!” “Sao nữa?” Nigi mặt khó chịu đáp. “Cái vòng của em…à không, cái vòng đó, đâu rồi?” Lúc này Nigi mới để ý. Chết thiệt, chiếc vòng mà cô vẫn luôn đeo trên cổ tay trái bỗng dung rơi đâu mất tiêu rồi. Không suy nghĩ, Nigi chạy một mạch về lớp để kiểm tra.
Hộc bàn, không có, ghế ngồi, không có, đường đi, bục giảng, không có. Cô lần theo dãy hành lang mà cô nhớ là hôm nay mình đã đi. Cô thật sự quá rối trí, chiếc vòng ấy đặc biệt biết bao. Cũng may nhờ có Shita nhắc, nếu không cô đã mất nó thật luôn rồi. Cũng là người yêu cũ của nhau, nên những gì đặc trưng của cô, hẳn anh còn nhớ, sau khi tìm xong cô sẽ nhắn tin cảm ơn cậu vậy. Cô mải tìm kiếm mà quên mất rằng, bên đầu cầu thang kia, Fuu đang đứng đợi cô nãy giờ. Anh dựa người vào tường, liên tục dò xem đồng hồ. Rốt cuộc cô ấy làm gì mà lâu thế nhỉ. Vừa tính lấy điện thoại ra gọi thì đúng lúc Shita đang bước xuống. Họ chạm mặt nhau, vẫn không dành cho nhau chút tình cảm nào. Shita mở lời trước “Đợi cô ấy à?” Fuu im lặng, khuôn mặt anh lạnh lung vô cùng, không trả lời vì anh nghĩ hẳn cậu ta biết câu trả lời. Thấy mình bị bơ, Shita tiếp tục lời “Cô ấy, hình như chạy đi tìm cái vòng rồi.” Nghe tới tin tức Nigi là Fuu chộp liền, anh quay mặt chau mày ý muốn hỏi rõ hơn. Hiểu ý, Shita buông lời “Thì Nigi làm rơi mất cai vòng quý của mình. Ngay sau đó chạy đi tìm rồi! Chẳng biết giờ đang đâu!” Lập tức, Fuu bấm gọi đến Nigi, chân chạy đi nhưng không quên nói hai từ “Cảm ơn” đến Shita. Cậu một mình đứng đó, mắt dõi theo dáng Fuu hớt hải chạy, tuy ôm cả một bao quà mà lòng sao thấy trống trải quá.