Đồ Chơi Của Đôi Song Sinh

Chương 14: Chương 14








Người đàn ông quay đầu, nhìn qua khoảng hai mươi mấy tuổi, mặt mày cũng không đặc biệt nổi bật, nhưng cảm giác rất thoải mái, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, thoạt nhìn thật tráng kiện. Người thanh niên nhìn thấy Tuyết Nhi rõ ràng lắp bắp kinh hãi, lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tựa như con búp bê tinh xảo như vậy, chẳng lẽ là yêu tinh từ nơi nào đến? Không, chính là tiểu tiên nữ không thuộc về nhân gian này mới đúng. Nhưng ý nghĩ của anh ta khi nhìn đến những dấu hồng trên chiếc cổ trần trụi liền biến mất, hóa ra là phụ nữ do các thiếu gia mang về, những cô gái lấy lòng thiếu gia anh ta gặp nhiều rồi, bề ngoài thì ngây thơ chân thật, về bản chất chẳng qua chỉ là vì theo đuổi hư vinh vật chất.

“Anh trai ơi, hoàn hồn đi. Em đang hỏi tên anh đấy?” Thấy anh ta không nói chuyện, Tuyết Nhi cúi người đưa tay quơ quơ trước mắt người thanh niên.

“Tôi tên A Sinh.” Người thanh niên tên A Sinh chuyển cách xa ra một khoảng, anh ta không muốn quá thân cận với phụ nữ của các thiếu gia, cũng từng có người phụ nữ tiếp cận anh ta, thậm chí muốn quyến rũ anh ta, kỳ thực mục đích chẳng qua là muốn từ trong miệng anh ta điều tra linh tinh các thiếu gia thích dạng phụ nữ gì hoặc là thích đến nơi nào, sau khi từng trải qua như vậy, A Sinh đối với những cô gái đến nơi này luôn tránh được thì tránh, anh cầm bánh mì thừa bỏ vào trong bọc to, đứng lên.

“Anh A Sinh, anh phải đi sao?” Tuyết Nhi không hề nghĩ ngợi liền kéo tay A Sinh lại, cô với anh trai này cảm thấy rất có cảm tình, sao chưa nói hai câu anh ấy đã muốn đi rồi.

“Ừ, tôi còn có việc đi làm, không thể ở nơi này quá lâu.” A Sinh duy trì khách khí, kiếm cớ bỏ đi.

A Sinh là lái xe ở đây, phụ trách đưa đón Sở Dương và Sở Dạ, nhưng rất nhiều lúc, bọn họ đều thích tự mình lái xe, trong gara có ba chiếc xe, đủ để bọn họ tùy ý sử dụng. Sở Dạ và Sở Dương nếu cần anh ta lái xe đón đưa sẽ báo trước cho anh ta biết, anh ta chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đợi lệnh là xong. Cho nên A Sinh đại đa số thời gian có thể tự mình sắp xếp, khi rảnh rỗi anh ta thích đến chăm sóc khu vườn này, bất luận là thực vật hay động vật anh ta đều nhẫn nại chăm sóc. So với lái xe, anh ta càng giống như người làm vườn nơi này.

“À.” Tuyết Nhi lộ ra vẻ mặt thất vọng, nới tay A Sinh ra, chỉ chỉ hồ nước, “Vậy… anh A Sinh, anh có thể cho em bánh mì hay không, cá vàng nhỏ hình như chưa ăn no, em giúp anh cho chúng ăn.”

A Sinh quay đầu nhìn nhìn, quả nhiên thấy mấy con cá vàng vẫn nổi lên mặt nước, mắt to miệng rộng chờ đồ ăn rơi xuống, anh ta đưa bánh mì thừa cho Tuyết Nhi, “Cũng không cần cho nhiều lắm, cá sẽ cố ăn đến trướng bụng.”

“Cám ơn anh A Sinh!” Tuyết Nhi hưng phấn nhận bánh mì, đặt mông ngồi trên tảng đá, bắt đầu xé bánh mì ném vào trong nước, bọn cá vàng vây quanh lại, tranh đến, tranh đi, Tuyết Nhi quay đầu nhìn A Sinh cười, “Mau nhìn xem! Bọn cá nhỏ rất vui vẻ a!”

Kia trong nháy mắt, A Sinh chợt ngẩn ra, nụ cười tươi tắn kia thật sạch sẽ thật thuần túy, một chút cũng không giống giả vờ, chẳng lẽ cô gái này không phải đang diễn trò sao? A Sinh lắc lắc đầu, ngăn cho bản thân suy nghĩ miên man, xoay người rời khỏi chỗ này. Mặc kệ thế nào, phụ nữ các thiếu gia mang về, ngày mai hẳn là sẽ không gặp lại nữa.



Tâm tình Sở Dương không tốt lắm, theo lý thuyết đêm qua dáng vẻ của cô gái kia rất khá, ở trên giường còn tận lực lấy lòng cậu, hẳn là cậu phải có tính thú lắm mới đúng, nhưng mà cậu chỉ mới phát tiết qua một lần liền không làm nổi nữa. Sở Dương tức giận mắng một tiếng, nhớ lại không biết có ai từng nói tuổi trẻ làm chuyện nam nữ quá thường xuyên rất dễ dàng bất lực, cả ngày nay bảo bối của cậu luôn luôn không có động tĩnh gì, hay là dạo gần đây cậu làm quá nhiều nên thật sự xảy ra vấn đề?

Sở Dương sắc mặt xanh mét, sau khi tan học cũng không đi tìm phụ nữ, cậu không muốn để người khác phát hiện cậu bất thường, sau đó cậu nhớ tới trong nhà còn có Tuyết Nhi, suy nghĩ của Tuyết Nhi đơn thuần, không hiểu rõ mấy thứ này, cho dù ngay ở trước mặt cô ấy mà không ‘cứng’ được cũng sẽ không bị xấu hổ, nghĩ như thế, lớp học buổi chiều Sở Dương cũng không đi liền chạy vội trở về, cậu nhất định phải mau chóng xác nhận một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.