Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Chương 113: Chương 113




Sáng sớm hôm sau, Kỷ Dịch Hạo đưa mẹ ra sân bay, Hạ Cảnh Điềm cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Kỷ phu nhân chân trước vừa đi, thấy Kỷ Dịch Hạo cũng xách theo túi du lịch đi ra, tuấn mỹ bề ngoài tràn đầy tiêu sái, đến trước mặt Hạ Cảnh Điềm, hướng nàng lộ một cái vui vẻ thần bí khó lường, cuối cùng để sát vào tai của nàng, thấp giọng nói: “Anh của tôi rất tốt, cô nên quý trọng a!”

Hạ Cảnh Điềm trừng lớn mắt, có chút không dám tin lời nghe được bên tai, giật mình sững sờ hết sức, mím môi cười nhạt trả lời một câu: “Đi thong thả.”

Nhìn xe Kỷ Dịch Hạo như gió đi xa, Hạ Cảnh Điềm trên mặt biểu lộ có chút chìm xuống, nàng đang trầm tư nghĩ về câu nói kia, đồng thời, dưới đáy lòng tự giễu cười, nhân sinh của nàng có nên không cùng Kỷ Vĩ Thần sánh vai a! Giương mắt nhìn, cách đó không xa, bóng dáng Kỷ Vĩ Thần cao thẳng nhàn nhạt đứng tại đó, cặp mắt âm u đọc không ra tâm tình , ánh mắt có khắc một tia lạnh nhạt. Hạ Cảnh Điềm không khỏi nhíu mày, đàn ông như vậy có mấy người phụ nữ dám ở bên cạnh?

Đi làm, một ngày bận rộn đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói, coi như là cởi bỏ được gông xiềng. Nàng nghĩ thông suốt, và quyết định ở lại công ty Kỷ Vĩ Thần, những người có năng lực thường sẽ làm những công việc đầy thử thách đấy thôi.

Tại cao ốc Đỗ thị lầu 32, Đỗ Thiên Trạch đang từ trong phòng họp ra, nghiêng mắt nhìn đến cô gái mặt mày hớn hở ngồi ở trên ghế sôpha. Lâm Tiểu Dạ trong tay cầm một cái hộp tinh sảo, đang chuẩn bị mở ra, Đỗ Thiên Trạch đã trong lòng bực bội, lập tức lên tiếng ngăn cản nói: “Em đang ở đây làm gì?”

Lâm Tiểu Dạ hướng hắn quơ quơ cái hộp trong tay, cười nói: ” Anh Thiên Trạch, cám ơn a!”

Đỗ Thiên Trạch nhịn không được ảo não, rất không muốn mở miệng giải thích, lễ vật này căn bản không phải đưa cho nàng. Đây là hắn ngày hôm qua vì Hạ Cảnh Điềm tỉ mỉ chọn lựa một vòng cổ, chuẩn bị buổi trưa hôm nay hẹn nàng ăn cơm đưa cho nàng, ai ngờ, đặt ở ngăn kéo lại bị Lâm Tiểu Dạ tìm được, hắn bất đắc dĩ giang tay: “Em muốn thì lấy đi a!”

Những lời này khiến Lâm Tiểu dạ đang thưởng thức vòng cổ trong tay ngơ ngẩn, nàng khuôn mặt nhỏ nhắn vội hiện kinh ngạc: “Cái gì? Quà này không phải chuẩn bị đưa cho em sao?”

Đỗ Thiên Trạch không để lại dấu vết đánh trống lãng, lên tiếng nói: “Em không có việc gì chạy tới nơi này làm gì?”

“Bác trai chưa nói cùng anh sao? Từ giờ trở đi, em chính là thư ký của anh .” Lâm Tiểu Dạ thoáng đắc ý cười, đứng người lên làm cho Đỗ Thiên Trạch thưởng thức chính mình một thân đồ công sở, hí mắt cười nói: “Như thế nào? Rất có phong cách nghiệp vụ nha!”

Đỗ Thiên Trạch không khỏi cắn răng, dưới đáy lòng thầm mắng cha nhiều chuyện, chẳng lẻ còn sợ hắn tìm không thấy bạn gái phù hợp sao? Không nên đẩy một người phiền phức cho mình, cái gì thư ký, hoàn toàn chính là một gánh nặng. Đỗ Thiên Trạch không kiên nhẫn nhíu mày, đem tư liệu trong tay ném tới trên bàn, lên tiếng nói: “Vậy em hãy cố gắng biểu hiện tốt! Để anh thất vọng…, anh sẽ không chú ý em nữa.”

Lâm Tiểu Dạ lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn chân thành nói: “Yên tâm đi! Em tuyệt đối sẽ không cho anh thất vọng.” Nàng lần này tới, chính là muốn thông qua biểu hiện của mình làm cho hắn yêu mến mình, hơn nữa nàng cũng có tin tưởng trở thành trợ thủ đắc lực của hắn.

Đỗ Thiên Trạch hếch lên môi, nhìn đồng hồ trên tay, nhướng mày, lên tiếng nói;”Em trước làm quen một chút quá trình công việc, anh có việc muốn đi ra ngoài.”

Lâm Tiểu Dạ xiết chặt, đứng dậy vội la lên: “Đã đến giờ ăn cơm trưa, anh muốn đi đâu?”

“Đi gặp một người bạn.” Đỗ Thiên Trạch không đếm xỉa tới lên tiếng.

“Cái gì bạn? Nữ hay nam ?” Lâm Tiểu Dạ mẫn cảm hỏi ra, hơn nữa, vừa rồi Đỗ Thiên Trạch tránh đi vấn đề kia nàng vẫn còn nhớ, nàng cẩn thận phát giác trong tay mình chiếc vòng cổ thực sự không phải là đưa cho mình.

Đỗ Thiên Trạch có chút bất đắc dĩ thở dài, cau mày nói: “Vấn đề riêng, không tiện trả lời.”

“Chính là em mới tới còn chưa quen nơi đây, anh nhẫn tâm bỏ lại em một mình sao? Vì đang vội tới gặp anh, em ngay cả bữa sáng cũng không ăn !” Lâm Tiểu Dạ ủy khuất, khuôn mặt nhỏ nhắn làm động lòng người thái độ.

Đỗ Thiên Trạch thở ra một hơi, thổi bay trên trán một vài cọng tóc đen, có chút buồn rầu, suy nghĩ một chút, dù sao vòng cổ cũng đã đưa cho cô, chỉ phải để hôm nào chọn quà tặng khác rồi mới hẹn Hạ Cảnh Điềm, nhìn một cái Lâm Tiểu Dạ biểu lộ dí dỏm, hắn mím môi: “Cách đây không xa, có một nhà hàng Tây.”

Lâm Tiểu Dạ um tùm không vui lập tức như tắm gió xuân, cả người đều sinh động, nàng mím môi cười: “Em biết là anh Thiên Trạch sẽ không bỏ lại em một mình .” Nói xong, cầm lấy vòng cổ đưa cho hắn: “Giúp em mang lên được không?”

Đỗ Thiên Trạch cực không tình nguyện thật vất vả đeo cái vòng lên chiếc cổ trắng như tuyết cho Tiểu Dạ.

Tới gần giữa trưa, Hạ Cảnh Điềm hết bận tài liệu trong tay, nhìn đồng hồ, đã là thời gian ăn cơm rồi, nghiêng mắt nhìn đến chỗ Ngô Kiệt trống trơn, Hạ Cảnh Điềm thở dài, gần đây không biết vì cái gì, Ngô Kiệt luôn thời điểm dùng cơm không có ở đây, có lẽ là Hạ Cảnh Điềm đa nghi a! Như thế nào có loại cảm giác, Ngô Kiệt như là đang tránh mặt mình, Hạ Cảnh Điềm rất hi vọng đây chỉ là chính mình đa nghi suy đoán.

Hẹn Tiểu Ngữ cùng A Nhã đi ăn, cùng tuổi nhau, Hạ Cảnh Điềm rất hâm mộ hai người này trẻ trung hoạt bát, họ không có lo phiền, khuôn mặt thanh xuân tràn đầy sức sống cùng tinh thần phấn chấn. Sự khác biệt là, Hạ Cảnh Điềm luôn có vẻ tâm sự nặng nề, có lẽ có quá nhiều chuyện làm nàng thay đổi tính cách trước đây. Bất quá, khi ở cùng nhau, nàng luôn không mang theo tâm tình, đem tâm sự che dấu.

Trong nhà ăn, tuôn ra tiếng cười ha hả, A Nhã đang cực lực nói về anh chàng đẹp trai nào đó, hơn nữa nói rất sinh động, không biết mệt. Hạ Cảnh Điềm thỉnh thoảng bị họ trêu chọc cười ra tiếng, nàng phát hiện, có bạn bè như thế này thật tốt, bởi vì ở cùng họ sẽ làm cho người ta quên đi phiền muộn.

Sau khi ăn xong ba người trở lại công ty, trước cửa thang máy, đâm đầu đi tới một bóng dáng làm cho Hạ Cảnh Điềm thần kinh xiết chặt, Trình Thủy Tâm một thân thướt tha váy dài khêu gợi đập vào mi mắt, chỉ thấy cô ta mang kính râm che đi hơn phân nửa mặt, mũi cao, đôi môi căn mọng, cùng làn da trắng nõn mịn màng, lộ ra phong tình vạn chủng, sự xuất hiện của cô tựa như một cảnh quan, rước lấy người chung quanh chú ý.

Trình Thủy Tâm tựa hồ không có nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm, dáng đẹp cùng nàng gặp thoáng qua, cao nhã dường như không đếm xỉa đến bất cứ người nào trong đại sảnh, tuy che kính mắt, cũng có thể tưởng tượng được ra ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện ra ý khinh thường, cô rời đi, trong không khí phiêu đãng mùi thơm nhẹ của nước hoa, đem mấy người ở đại sảnh mê hoặc.

“Oa, rất gợi cảm a!” Bên người, A Nhã tán thưởng lên tiếng, ánh mắt cứ dõi theo bóng dáng đi xa, tràn đầy ngưỡng mộ.

Hạ Cảnh Điềm nhìn người, trong lòng có chút không vui, không thể phủ nhận, Trình Thủy Tâm thật là một đại mỹ nhân, nhưng là, có được bề ngoài đẹp đẽ, cũng không thấy tâm cao thượng, một cái tát kia, Hạ Cảnh Điềm đời này cũng quên không được.

Trở lại văn phòng, đúng là thời gian nghỉ ngơi, Hạ Cảnh Điềm không khỏi hồi tưởng lại vừa rồi gặp Trình Thủy Tâm, nghĩ tới đây, chắc là tìm Kỷ Vĩ Thần, tuy nàng không quá cảm thấy hứng thú chuyện của bọn họ, nhưng sự thật lại không thể không làm cho Hạ Cảnh Điềm suy nghĩ đến, đáy lòng của nàng như trước lưu lại khí tức đặc biệt của Kỷ Vĩ Thần tối hôm qua, thân là phụ nữ, nhiều ít cũng có chút không cam lòng!

Đã nửa tháng trôi qua, đối Hạ Cảnh Điềm mà nói rất nhiều chuyện đã thuận buồm xuôi gió, cảm giác phong phú thường thường làm cho người ta quên thời gian đang chuyển động, thời gian đi làm trong nháy mắt qua bốn năm ngày.

Trong bốn năm ngày này, Hạ Cảnh Điềm rất tuân thủ ước định, chiều nào ngoại trừ ở bên ngoài dùng cơm, nàng đều ngoan ngoãn đợi Kỷ Vĩ Thần trong biệt thự, trong tay cầm lấy một quyển sách, lẳng lặng đọc lấy, đọc sách chỗ tốt nhất là đạt được nhiều kiến thức, tiếp nhận kinh nghiệm cùng giáo huấn của người khác, đề cao tu dưỡng cá nhân.

Gorky từng nói qua: “Sách là cầu thang tiến bộ của nhân loại.” Không làm mình lạc hậu với thời đại.

Năm ngày nay, Kỷ Vĩ Thần rất ít khi về sớm. Hắn trên cơ bản đều là buổi tối mười giờ hơn mới về nhà, mỗi lần trở về, đều bảo Hạ Cảnh Điềm làm một ly cà phê cho hắn, giống như đã thành một tập quán. Mà Hạ Cảnh Điềm nấu xong cà phê, chỉ cần Kỷ Vĩ Thần không đề cập tới chuyện ở cùng phòng, nàng sẽ rất đúng giờ trở lại gian phòng của mình, vô luận trong phòng đọc sách cũng tốt, nghe ca nhạc cũng tốt, nàng nguyện ý ở trong phòng của mình.

Khi Hạ Cảnh Điềm cầm lấy lịch vẽ ghi chú mới phát hiện, mười ngày sau, chính là ngày giải trừ giao ước của nàng cùng Kỷ Vĩ Thần, hưng phấn, kích động, làm cho nàng ước gì thời gian nhanh lên nữa. Đang nghĩ đến tương lai, điện thoại vang lên đưa tới sự chú ý của nàng, có chút chờ mong cầm lấy, Đỗ Thiên Trạch ba chữ xuất hiện ở trong mắt, Hạ Cảnh Điềm ngây ra một lúc, người này biến mất hơn mười ngày, cũng không biết hắn lần này gọi điện thoại tới sẽ có chuyện gì.

“Này.” Hạ Cảnh Điềm dùng giọng bình tĩnh lên tiếng.

“Mười phút sau, gặp ở quán cà phê dưới lầu.” Đỗ Thiên Trạch thanh âm trước sau như một phách đạo, mỗi lần hắn đều đem thời gian uy hiếp, giống như hắn bề bộn nhiều việc a.

Mười phút? Đúng là giờ tan sở, nàng sững sờ, không hiểu nói: “Anh là tới tìm tôi ăn cơm ?”

“Cô đến rồi sẽ biết.” Đỗ Thiên Trạch chủ động cúp điện thoại, không nghĩ cho Hạ Cảnh Điềm bất luận cái gì cự tuyệt.

Mười phút sau, Hạ Cảnh Điềm xuất hiện ở trước cửa quán cà phê, nàng cũng không phải bởi vì muốn gặp Đỗ Thiên Trạch mà tới nơi này, dù gì cũng là chỗ bạn bè, nàng cũng có thể xuống gặp. Đứng ở cửa Hạ Cảnh Điềm không khỏi bị người ở cửa sổ hấp dẫn, Đỗ Thiên Trạch nhẹ nhàng khoan khoái, ưu nhã tuấn mỹ ngũ quan, sau giờ trưa ánh nắng lặng lẽ chiết xạ, làm cho bóng dáng của hắn thoáng như một bức tượng điêu khắc, trong quán yên tĩnh cũng bởi vì hắn tồn tại, tự dưng có vẻ thư thái hơn.

Cảm giác sau lưng tiếng bước chân, Đỗ Thiên Trạch tư trong suy tư thức tỉnh, quay đầu lại, không ngoài dự liệu nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm một thân đồ công sở, nụ cười tươi mát tinh khiết, hướng hắn đi tới.

“Sao đột nhiên có thời gian chạy đến đây?” Hạ Cảnh Điềm cho là hắn bề bộn nhiều việc, cho nên hỏi.

Đỗ Thiên Trạch mím môi khiêu mi, biểu lộ thần thái vui vẻ: “Không chào đón tôi à?”

“Đương nhiên hoan nghênh, Đỗ tổng giá lâm thật sự là tiểu nữ thụ sủng nhược kinh a! Muốn hay không mở tiệc hoan nghênh?” Hạ Cảnh Điềm ha ha cười, gọi phục vụ muốn một ly cà phê.

“Cô nếu là thật cảm thấy như vậy, sẽ không phải cô.” Đỗ Thiên Trạch không khách khí đáp trả, nhưng nhìn Hạ Cảnh Điềm cười, tâm tình của hắn tự dưng trở nên tốt .

Hạ Cảnh Điềm tươi cười rạng rỡ: “Anh làm sao biết tôi thật ra như thế nào?”

Đỗ Thiên Trạch mím môi cười cười, tay đưa ra trên bàn một hộp giấy đẹp chuyển đến trước mặt Hạ Cảnh Điềm: “Tặng cho cô.”

Hạ Cảnh Điềm rất ít nhận lễ vật, thần sắc không khỏi quái lạ, nhìn Đỗ Thiên Trạch cười tươi, không khỏi kinh ngạc nói: “Tặng tôi lễ vật làm gì?”

“Cô không biết là trên người của cô thiếu khuyết một loại hương vị sao?” Đỗ Thiên Trạch ánh mắt nhìn lướt nàng, đây chính là nước hoa hắn tỉ mỉ chọn lựa, tươi mát thanh nhã, khi hắn ngửi qua ý nghĩ đầu tiên là cùng Hạ Cảnh Điềm rất hợp.

Hạ Cảnh Điềm mở ra, chứng kiến một chiếc lọ màu xanh nhạt thì đáy lòng lại một lần nữa kinh ngạc, không thể tưởng được Đỗ Thiên Trạch tặng là nước hoa. Nàng vô thức cầm lên ngửi, nước hoa mùi hoa cúc, làm cho người ta thư thái thật, càng có loại như tia nắng ban mai, thiên nhiên thức tỉnh trong chớp mắt. Rất thích hợp với yêu thích của Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm không cần nhìn nhãn hiệu cũng biết đây là một bình giá trị xa xỉ gì đó, không khỏi cau mày nói: “Cái này quá quý trọng rồi, tôi sợ không dám nhận.”

Đỗ Thiên Trạch nhướng mày, mím môi nói: “Tôi thích phụ nữ có mùi thơm.”

“Cái đó và tôi có cái gì quan hệ sao?” Hạ Cảnh Điềm ha ha cười, nói thật ra, nàng rất ít dùng nước hoa nếu như không phải trường hợp đặc biệt, nàng thích sự tự nhiên.

“Cô cùng tôi cùng một chỗ, đương nhiên muốn theo ý thích của tôi, không phải sao?” Đỗ Thiên Trạch tà khí cười, vô lý nói.

Biết rõ Đỗ Thiên Trạch cao ngạo tính nết, Hạ Cảnh Điềm cố ý thoái thác nói: “Tôi không phải loại phụ nữ chiều theo đàn ông các anh, hay là đưa cho cô gái khác!” “Này , lần đầu tiên tặng quà cho cô, cô không thể cho chút mặt mũi, tôn trọng tôi một chút à?” Đỗ Thiên Trạch sợ đến chính là Hạ Cảnh Điềm cự tuyệt, phải biết rằng, tặng quà mà bị cự tuyệt với hắn mà nói thật là thật mất mặt.

Hạ Cảnh Điềm trong lòng cũng không phải không rõ ràng lắm tâm ý Đỗ Thiên Trạch, chỉ là loại tâm ý này cũng không phải nàng muốn, hơn nữa vô cùng rõ ràng mình bây giờ không có thời gian, cũng không có tinh lực đi tiếp nhận một người tỏ tình. Huống chi, nàng còn không rõ tâm tư Đỗ Thiên Trạch, hắn đối với mình là thật hay đùa bỡn hay do hiếu thắng? Hạ Cảnh Đềm không có chính thức hiểu được mục đích của hắn, nghĩ hết nàng cười cười: “Nếu như anh cố tình muốn đưa lễ, ý tứ biểu đạt tôi nhận, về phần chai nước hoa này, tôi thật sự không thể nhận, anh biết tôi không quá yêu thích nước hoa , nếu quả thật muốn tặng, vậy một con búp bê, tôi sẽ thích.”

Đỗ Thiên Trạch híp mắt, hắn làm sao có thể nghe không ra ý Hạ Cảnh Điềm. Nhưng là, nàng nói nước hoa tỉ mỉ chọn lựa lại không bằng một con búp bê, điều này làm cho hắn không vui : “Cô biết thưởng thức của tôi không cho phép chọn một vật không có giá trị.”

Hạ Cảnh Điềm thấy không thể từ chối được, chỉ phải mấp máy môi, cười nói: “Được rồi, tôi nhận, nhưng là có qua có lại, cái này ly cà phê tôi mời.”

Thấy Hạ Cảnh Điềm nhận lấy, Đỗ Thiên Trạch trên mặt mới như có một tia ánh mặt trời, lập tức lên tiếng nói: “Nếu như như vậy có thể làm cho cô an tâm, tùy cô.”

Hạ Cảnh Điềm thấy bị hắn nhìn ra tâm tư, lộ ra một vòng kiều mỵ cười, Đỗ Thiên Trạch người này, nói hắn bất cần đời, kỳ thật tâm tư của hắn so với ai cũng lợi hại. Khi hai người đối mặt mà cười vui vẻ, bọn họ không có chú ý tới, ngoài cửa sổ một cỗ xe màu đen lẳng lặng dừng, trong xe Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú không chút biểu tình, trong ánh mắt bốc lên cảm giác không vui ngay cả chính hắn cũng không biết.

Trời biết, hắn vừa mới cố ý đi vào phòng làm việc của Hạ Cảnh Điềm, hơn nữa cố ý tại cửa ra vào Kỷ thị dừng chờ, nhưng không ngờ nhìn thấy dĩ nhiên là hình ảnh hai người trước mắt ngọt ngào nhìn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.