Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Chương 122: Chương 122




Đầu óc nóng lên, Hạ Cảnh Điềm bối rối đẩy ra Đỗ Thiên Trạch, cả người lui về phía sau mấy bước, bất chấp khóe môi còn lưu lại nhiệt độ, nàng quay đầu ra, thở dốc không thôi, không khống chế được khẽ gào nói!”Anh đi đi. . .”

Đỗ Thiên Trạch nhíu lại mắt, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chútt bị tổn thương, hắn chau lên lông mày, ở sau người thấp giọng nói, “Anh biết rõ đã mạo muội, nhưng là, anh đối với em cảm tình là chân thật, em chẳng lẽ một chút cũng không cảm giác được sao?”

Hít sâu mấy ngụm, Hạ Cảnh Điềm lý trí dần dần trở về, nàng một tay vuốt ngực đang nhảy loạn, giọng điệu có chút hấp tấp nói, “Đừng nói nữa. . . Tôi không muốn nghe, cũng không còn hứng thú nghe.” Nói đến câu này, tâm nàng cũng đau đớn, nhưng trong lòng lại điên cuồng hét lên, Đỗ Thiên Trạch, cầu anh không nên nói nữa, không nên nói nữa, nếu không, nàng không cách nào cam đoan chính mình có thể hay không nói ra những lời càng đả thương hắn.

Đỗ Thiên Trạch khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, Hạ Cảnh Điềm trong lời nói đả kích trầm trọng hắn, lời hắn thổ lộ, nàng lại không có hứng thú nghe? Đỗ Thiên Trạch không dám tin nhìn cô gái trước mắt, đây là Hạ Cảnh Điềm dịu dàng hắn quen biết sao? Hắn chưa từng có thấy nàng có bộ mặt như vậy sắc bén lạnh nhạt, hắn không khỏi có chút cứng ngắc lại.

Sau lưng đã không có thanh âm, nhưng không khí lại làm cho người ta nặng nề hít thở không thông, lại làm cho nàng hô hấp thêm gấp gáp, nàng không dám quay đầu lại, cũng không muốn quay đầu lại, nàng sợ nhìn thấy thần sắc không nên trông thấy, nàng càng không muốn bọc lộ tâm tư của mình, chỉ muốn chuyện gì cũng chưa từng phát sinh. Đỗ Thiên Trạch cũng không nói qua những lời này, mà nàng cũng không có nghe thấy, bọn họ vẫn duy trì quan hệ như trước kia, ai cũng không có đổi.

Nhưng là, sau lưng trầm mặc đối với nàng mà nói lại là nổi đau trí mạng , vì cái gì hắn không nói lời nào? Vì cái gì hắn không lên tiếng? Hạ Cảnh Điềm rất muốn xoay người sang chỗ khác, nhưng nàng thật sự không có dũng khí, trước tình cảm nàng thừa nhận chính mình nhu nhược, muốn chạy trốn, nhưng vẫn muốn giữ vững tình bạn cùng Đỗ Thiên Trạch mà thôi, nàng không nghĩ bọn họ từ nay về sau cơ hội làm bạn cũng không có.

Sau lưng vẫn không có thanh âm, Đỗ Thiên Trạch cứ như vậy kinh ngạc nhìn Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt, tâm bắt đầu từng chút từng chút tan rã, chính là bởi vì yêu mến người trước mắt, hắn mới sẽ tự hỏi, hắn mới lấy lý trí khống chế tâm tình của mình, không nghĩ trong kích động đả kích nàng thêm nữa, nhưng vì cái gì? Nàng tại sao phải cự tuyệt? Là hắn thực sự chưa đủ tốt? Hay là chính hắn đánh giá cao phân lượng của mình trong lòng của nàng?

Hạ Cảnh Điềm thật sự chịu đựng không nổi loại trầm mặc muốn chết này, nàng trước tiên mở miệng, nhưng lại bình tĩnh lên tiếng, “Anh chẳng lẽ một chút cũng không thèm để ý tôi từng làm tình nhân của người khác sao?”

“Là anh để ý? Hay là chính em để ý?” Sau lưng Đỗ Thiên Trạch lại nhịn không được trào phúng lên tiếng, giọng điệu trở nên nghe không ra tâm tình, cô gái này chẳng lẽ là vì nguyên nhân đó mà cự tuyệt mình?

Đỗ Thiên Trạch trong lời nói thật ra khiến Hạ Cảnh Điềm chấn động, nàng chưa từng có lo lắng qua vấn đề này, mình đang lo lắng sao? Đúng vậy, nàng để ý, bởi vì chuyện này đối với nàng mà nói, là một vết thương tạm thời không cách nào xóa đi, đã làm tình nhân của người khác, mọi cô gái đều nên để ý! Chẳng lẽ nàng có thể không hề cố kỵ đảo mắt đã nhào vào lòng người khác? Người khác có thể làm được hay không nàng không biết, nhưng là, nàng không thể.

Lại nghe sau lưng Đỗ Thiên Trạch bình tĩnh lên tiếng, “Đây chỉ là một đoạn quá khứ, em nên quên, là người ai chưa từng có quá khứ? Một mực để ý chỉ là em, nếu như anh để ý…, anh còn đứng ở chỗ này cùng em nói những lời này sao?”

Hạ Cảnh Điềm đột nhiên cảm thấy gánh nặng trong lòng đã được giải khai, có chút buồn cười nghĩ, chính mình cho rằng là nó là một ngọn núi áp lực, mà hắn lại chỉ dùng hai chữ “Quá khứ” đã nhấc lên được, xác thực đây chẳng qua là một đoạn quá khứ, hẳn là nên quên, nhưng vấn đề là, nàng quên không được, quên không được Kỷ Vĩ Thần người đàn ông này, bất luận có quan trọng hay không, chút ký ức chôn sâu ở đáy lòng kia xóa không mất, tựa như những đêm nữa khuya tỉnh mộng cảm giác như đang nằm trong lòng hắn.

Hạ Cảnh Điềm buồn rầu thở dài, xoay người lại, trong đôi mắt hiện lên vẻ xa xăm, chạm đến ánh mắt sáng chói của Đỗ Thiên Trạch, nàng cắn cắn môi dưới, khó xử lên tiếng nói, “Anh nên lo lắng đến cảm giác của tôi.”

Hạ Cảnh Điềm những lời này, nghe vào Đỗ Thiên Trạch lại làm lòng hắn rung động, đôi mắt hắn lập tức nổi lên mỉm cười, “Cô gái ngốc, là anh bức em.”

Đỗ Thiên Trạch những lời này lại tự dưng làm không khí nặng nề buông lỏng, Hạ Cảnh Điềm mím môi nhướng mi, không khỏi trừng hắn, “Ừm, anh không nên bức tôi, đến khi gặp trở ngại anh có vui đâu?”

Đỗ Thiên Trạch cũng phát hiện, cảm tình không nên cưỡng cầu được, tuy nhiên, hắn nóng lòng muốn Hạ Cảnh Điềm chấp nhận mình, nhưng là, nhưng nếu gấp gáp sẽ chỉ làm nàng căng thẳng, trời biết, hắn cỡ nào hận chính mình vừa rồi không khống chế được lời nói, đã thấy trong mắt nàng hiện lên vẻ bối rối, lòng của hắn cũng đau nhức không thôi.

“Anh không yêu cầu em lập tức cho anh đáp án, nhưng là, không được trốn anh, không được chán ghét anh.” Đỗ Thiên Trạch có chút bá đạo tuyên bố, hắn sợ nhất chính là nàng rời đi không thấy nữa.

Hạ Cảnh Điềm tâm đông cứng lại bởi vì Đỗ Thiên Trạch câu nói này hơi tính trẻ con, hắn ngẫu nhiên và tùy hứng, thật là làm cho người không thể chán ghét, nàng mím môi hung dữ trừng hắn, “Bị anh thích, tôi cũng không phải là nên cảm thấy vinh hạnh chứ?”

Đỗ Thiên Trạch cười nhẹ, lông mày đột nhiên xiết chặt, hắn có chút nhanh khó dằn hỏi, “Em phải thành thật trả lời anh một vấn đề.”

“Cái gì?” Hạ Cảnh Điềm nhíu mày theo, trong lòng cũng cầu xin hắn không cần phải nói những chuyện kia thì tốt rồi.

“Em thực sự không thích anh sao?” Đỗ Thiên Trạch thật nghiêm túc hỏi, Hạ Cảnh Điềm không có đáp án chính xác, điều này làm cho hắn gần đây chán ghét loại cảm giác không xác định được này.

Hạ Cảnh Điềm hừ nhẹ một tiếng nói, “Tôi làm gì phải thích anh? Anh có điểm nào đáng giá để tôi thích?”

Lời của nàng vừa nói xong, đã thấy một bên Đỗ Thiên Trạch đột nhiên chau nhanh lông mày, khuôn mặt tuấn tú lập tức trở nên tái nhợt khó coi, mà thân hình cao thẳng cũng có chút dấu hiệu lung lay, Hạ Cảnh Điềm liếc thấy Đỗ Thiên Trạch đang có dấu hiệu phát bệnh, lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, nàng lập tức nhào tới, vịn lấy Đỗ Thiên Trạch đang thở gấp gáp, lo lắng dò hỏi!”Đỗ Thiên Trạch. . . Thuốc của anh để đâu?”

Đỗ Thiên Trạch nhếch môi không nói gì, nhưng là, lông mày lại càng nhăn chặt hơn, cơ hồ nhăn đến giao nhau, Hạ Cảnh Điềm vội vàng đem hắn đỡ lên giường, bởi vì nhất thời không xong, hai người đồng thời ngã xuống giường nhỏ, mà Đỗ Thiên Trạch thân thể thì thật vừa đúng lúc đỡ nàng với tư thế đặt nàng ở thân dưới, Hạ Cảnh Điềm trong lòng quýnh lên, đang muốn giãy dụa đứng dậy, đã thấy Đỗ Thiên Trạch nguyên lai khuôn mặt thống khổ đã buông lỏng, khóe môi lộ ra một vòng cười tà, môi mỏng không chút do dự chụp lên đôi môi mềm mại, Hạ Cảnh Điềm cả kinh mở to mắt, mới hậu tri hậu giác phát hiện chính mình bị gạt, vung bàn tay nhỏ bé tát hắn một cái, mà vừa vặn trúng má trái anh tuấn của Đỗ Thiên Trạch, lập tức, hai người đều đứng hình, Hạ Cảnh Điềm càng không dám tin nhìn tay mình chằm chằm, còn chưa kịp phản ứng, trên môi đã truyền đến một loạt nụ hôn trừng phạt.

“Ưm. . .” Hạ Cảnh Điềm vừa vội vừa tức, bàn tay nhỏ bé không chút khách khí muốn lại lần nữa tát đi qua, lại bị Đỗ Thiên Trạch nhanh tay ngăn lại, hắn buông ra hương vị ngọt ngào của cái miệng nhỏ nhắn, không vui nói!”Em muốn mưu sát chồng nha!”

Hạ Cảnh Điềm một tay lấy hắn đẩy ra, hỏa đại đạo nói, “Anh thật sự là đáng giận.” Dám lừa gạt nàng.

“Nếu như không như vậy, anh như thế nào mới có thể xác định là em quan tâm anh?” Đỗ Thiên Trạch ngược lại nói được rất hùng hồn, nhưng không biết, vừa rồi Hạ Cảnh Điềm quả thực đã hù chết hắn.

“Anh. . .” Hạ Cảnh Điềm thật sự là không nói gì được, cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nếu như hắn thật sự phát bệnh, Hạ Cảnh Điềm thật đúng là không biết nên làm sao bây giờ.

“Lần sau không cho phép dọa tôi nữa, có nghe hay không?” Hạ Cảnh Điềm căm tức gầm nhẹ, người này chẳng lẽ cũng không nghĩ đến cảm nhận của người khác sao?

“Tuân mệnh, Cảnh Điềm của anh.” Đỗ Thiên Trạch trên mặt cười đến vô cùng nhộn nhạo, nhưng là má trái anh tuấn lại rõ ràng in dấu năm ngón tay.

Hạ Cảnh Điềm nhíu mày, ngăn không được lấy tay chỉ chỉ gò má của hắn, giọng điệu cứng ngắc hỏi, “Còn đau không?”

“Em thử nói xem?” Đỗ Thiên Trạch tức giận giương giọng nói, trời ạ! Hắn là lần đầu tiên biết đến mùi vị bị phụ nữ tát a.

“Ai kêu anh giả dối, đáng đời.” Hạ Cảnh Điềm vừa nói, nhưng lại đi đến trong toilet, lấy khăn thấm nước lạnh đi tới, đắp lên cho hắn, Đỗ Thiên Trạch cực kỳ hưởng thụ lấy Hạ Cảnh Điềm dịu dàng săn sóc, khóe miệng vui vẻ giương càng lớn.

Hạ Cảnh Điềm cố ý hung hăng chà xát mạnh xuống, làm hại hắn khuôn mặt tuấn tú đều biến hình rồi, chỉ phải ủy khuất kêu lên, “Em nhẹ tay chút, muốn hủy dung anh à!”

Không thể tưởng được sau khi ngoài ý muốn thổ lộ, cuối cùng lại phát triển trở thành như vậy, đối với hai người mà nói, đều là chuyện tốt, ít nhất là minh bạch tâm trạng của hai người rồi vẫn còn có thể duy trì vui vẻ thật là không dễ dàng. Lúc này hai người đã đem phần tình ý giấu ở đáy lòng, ai cũng không hề nhắc tới, lại đều tự mình biết.

Đêm nay, Đỗ Thiên Trạch ở lại phòng Hạ Cảnh Điềm đến khuya mới đi, nếu như không phải Hạ Cảnh Điềm uy hiếp của hắn, hắn thật đúng là sẽ không chịu đi ! Đỗ Thiên Trạch đến đây, Hạ Cảnh Điềm cả người cũng giống như đánh xong một hồi trận chiến, mệt mỏi, yên tĩnh trong phòng nàng rõ ràng nghe được tiếng tim mình mất trật tự, hôm nay Đỗ Thiên Trạch trong lời nói đã kích động long nàng, làm cho nàng không biết nên như thế nào cho phải, chỉ vẹn vẹn có một chút kinh nghiệm tình trường, nên không cách nào nàng có thể làm khác được, Đỗ Thiên Trạch thổ lộ cũng có chút cường ngạnh bức người, làm cho nàng thiếu chút nữa muốn chạy trốn, đến bây giờ, nàng y nguyên không cách nào nói ra cảm giác đối với Đỗ Thiên Trạch, có phải là yêu? Hay là thích? Thương cảm và đồng tình? Chỉ biết là cùng hắn cùng một chỗ thời gian rất vui vẻ, bởi vì tranh cãi, đấu võ mồm, luôn làm cho nàng cảm giác thoải mái, mà ở lúc hắn bệnh tình phát tác tâm nàng lại như vậy đau nhức, chỉ biết là rất gấp vội vàng, nhìn thấy hắn bộ dáng thống khổ , đáy lòng nàng cũng ức chế không nổi co rút đau đớn, muốn xóa đi sự đau khổ cho hắn.

Cái này có tính là yêu không? Có tính là thích không? Hạ Cảnh Điềm bắt đầu đối với cảm giác này sinh ra hoài nghi, có chút buồn cười, nàng thậm chí ngay cả thích cùng yêu đều phân biệt không được.

Đêm nay, Hạ Cảnh Điềm lại một lần nữa quang vinh gia nhập đội ngũ mất ngủ, bởi vì Đỗ Thiên Trạch và cảm giác chưa xác định được này.

Ngày hôm sau, thứ Hai, Hạ Cảnh Điềm đúng giờ đi làm, hai ngày này phát sinh quá nhiều chuyện, làm cho nàng ngày đầu tiên đi làm cảm giác đầu óc đã choáng váng, mãi cho đến khi vào văn phòng, nàng cũng có chút không tập trung, cuối cùng, pha ly cà phê làm cho mình định thần.

Thứ Hai có mấy cái hội nghị, muốn chuẩn bị tư liệu rất nhiều, Hạ Cảnh Điềm chạy lên chạy xuống nhiều lần, cũng lúc đang đi ngang qua tầng mười bảy tầng, một căn phòng hội nghị không đóng, nàng không cẩn thận liếc nhìn phòng họp nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần, hắn đưa lưng về phía cửa, vẫn thấy bóng dáng cao ngất âu phục chỉnh tề, đáng tiếc nhìn không tới nét mặt của hắn, chỉ biết là hắn tựa lên ghế, ánh mắt dường như chằm chằm vào phía trước, mà vài quản lý ngồi ở trong phòng họp thì vẻ mặt nơm nớp lo sợ.

Hạ Cảnh Điềm lẳng lặng nhìn trong năm giây, liền đi rồi, nói không ra vì cái gì, đáy lòng có chút nho nhỏ thất lạc, nàng về tới văn phòng, đang muốn ngồi xuống, chỉ thấy ngoài cửa có người gõ cửa, Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút, còn tưởng rằng là có người tìm tổng giám, đã thấy ngoài cửa đứng là một cô gái trẻ, trong tay của cô cầm một bó hoa xinh đẹp, đi đến trước mặt Hạ Cảnh Điềm, cười nói, “Xin chào, xin hỏi cô là Hạ Cảnh Điềm Hạ tiểu thư?”

Hạ Cảnh Điềm ngạc nhiên, nhìn gì đó một cái, mới lên tiếng nói, “Vâng, tôi chính là Hạ Cảnh Điềm.”

Cô gái thấy tìm đúng người rồi, liền đem bó hoa trong tay phóng tới bàn của Hạ Cảnh Điềm nói, “A! Đây là Đỗ Thiên Trạch tiên sinh tặng cho cô, xin cô ký tên.” Nói xong, đưa cho Hạ Cảnh Điềm một ký biên nhận.

Đỗ Thiên Trạch tặng? Hạ Cảnh Điềm ngơ ngác một chút, lại cảm thấy đau đầu, trời ạ! Nàng đây là đang đi làm ! Nhưng là, nhìn cô gái đang chờ, chỉ phải dương tay ký nhanh, cô gái nở nụ cười, “Cám ơn.” Xoay người rời đi .

Hạ Cảnh Điềm cầm lấy bó hoa, mùi thơm ngát bốn phía lan tỏa, cả người có chút ngây người, chỉ thấy nhiều loại hoa, nhưng nhiều nhất là hoa hồng, hoa thật to cơ hồ chiếm nàng nửa bàn công tác, Hạ Cảnh Điềm khó xử, một bó hoa lớn như vậy, nàng muốn để ở đâu? Nếu như bị Ngô Kiệt thấy, nhất định ảnh hưởng không tốt.

Hạ Cảnh Điềm đang suy tư muốn đặt ở đâu, đã thấy cửa phòng làm việc, một đạo bóng người cao to bước đi qua, Hạ Cảnh Điềm giương mắt nhìn, ngực thùng thùng từng cái nhảy, trời ạ, chỉ thấy cửa phòng làm việc, thình lình đứng Kỷ Vĩ Thần cùng Ngô Kiệt, nàng không kịp thấy rõ biểu lộ hai người, một tay lấy hoa giấu dưới bàn công tác, có chút không có ý tứ đem ánh mắt chuyển tới cửa phòng làm việc.

Ngô Kiệt ngược lại cảm thấy có chút buồn cười, nhưng là, một bên Kỷ Vĩ Thần lại mặt không biểu tình, Hạ Cảnh Điềm vừa rồi vẻ mặt bối rối trực tiếp khiến hắn nhíu mày, nhìn bó hoa, người bình thường cũng biết là có ý tứ gì, Kỷ Vĩ Thần đương nhiên cũng cảm thấy hiểu rõ, lông mày nhảy lên, ánh mắt sắc bén quét Hạ Cảnh Điềm, trong ánh mắt tràn ngập không vui cùng cảnh cáo, cái này nhìn như là một thủ trưởng đối với cấp dưới bất mãn toan tính, nhưng là, trong mơ hồ, lại tựa hồ như cất dấu ý tứ gì khác.

Hạ Cảnh Điềm nhận được ánh mắt đó của Kỷ Vĩ Thần lập tức rũ đầu xuống, trong lòng không khỏi phàn nàn Đỗ Thiên Trạch, hay rồi, vì cái gì đột nhiên tặng hoa tới? Thực nên nói cho hắn biết, giờ làm việc không cần phải tùy tiện xằng bậy.

Đợi Hạ Cảnh Điềm ngẩng đầu, cửa phòng làm việc đã không có bóng dáng Kỷ Vĩ Thần, chỉ có Ngô Kiệt đẩy cửa tiến vào, đi đến trước mặt Hạ Cảnh Điềm, cười nói, “Chỗ anh có bình hoa em cần lấy không?”

Hạ Cảnh Điềm mím môi cười, dưới ánh mắt Ngô Kiệt dò xét, khuôn mặt đỏ lên, tranh thủ thời gian đáp, “Được nha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.