Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Chương 54: Chương 54




Từ sự kiện tờ báo nay đã qua gần hai tuần lễ, Đỗ Thiên Trạch cũng không có bất kỳ cuộc gọi nào tới mà Hạ Cảnh Điềm cũng bình thản như thường, dường như thế giới hai người không có người kia xuất hiện bao giờ, Hạ Cảnh Điềm mặc dù có chút hối hận lần trước đã nói quá lời, nhưng nàng cũng không có nghĩ sẽ đi tìm Đỗ Thiên Trạch nói một tiếng xin lỗi, đối với nàng mà nói, hắn không đến dây dưa là chuyện tốt.

Nhưng trời không chiều lòng người, tai bay họa gửi lại tới, bảy tám ngày nay Hạ cha đột nhiên cảm thấy thân thể không khỏe liền đi bệnh viện kiểm tra, nhưng kết quả lại ra ngoài dự liệu, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, tin này đối với Hạ gia mà nói, không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang, Hạ mẹ càng không cách nào thừa nhận sự đả kích này, sau khi nghe kết quả liền khóc thảm thiết, mà Hạ Cảnh Điềm đang đi làm sau khi nhận được điện thoại báo cũng khiếp sợ không nói nên lời.

Trong nháy mắt, hạnh phúc gia đình bao phủ một mảnh điều hiu, lời của bác sĩ càng làm người nghe thêm kinh ngạc, nếu như Hạ cha không nhanh chóng tiếp nhận trị liệu sẽ sống không quá nửa năm, nhưng nếu được trị liệu chi phí tổn tính ít nhất phải tốn 30 vạn đến năm mươi vạn, số này đối với gia đình bình thường như Hạ gia không thể nghi ngờ là con số trên trời, Hạ cha là giao sư, lúc tuổi già về hưu chỉ có chút ít tiền dưỡng lão gửi ngân hàng, nhưng vì học phí của Hạ Cảnh Điềm mà xài hết rồi, hôm nay, ba mươi mấy vạn lớn như vậy, bọn họ như thế nào có trong tay?

Sau khi nghe tin, người nhà Hạ gia liền cau mày tính toán nhanh, vừa muốn vội vàng lo chuyện Hạ cha nằm viện, vừa tính đến tất cả các biện pháp để có tiền, cho dù mượn của tất cả người thân thích cũng chỉ có đến mười vạn, cộng với tiền Hạ mẹ gửi ngân hàng bảy vạn cũng còn thiếu một khoản lớn.

Bởi vì cha Hạ Cảnh Điềm trong lòng nóng như lửa đốt, mỗi ngày đều sống trong dày vò, phần tiền đó đã chuẩn bị cho Hạ cha trị liệu giai đoạn đầu, nhưng kế tiếp nàng nên hướng ai mượn? Bạn học của nàng đều còn trẻ mới ra làm, cho dù có tiền cũng chỉ là mấy ngàn, cách con số cha cần rất xa.

Một tháng sau, Hạ Cảnh Điềm cả người cũng gầy đi, bởi vì chuyện tiền bạc nàng đã nhanh không chịu nổi rồi, nhưng nàng là con gái Hạ gia cho dù trời sập xuống cũng muốn chống đỡ, mỗi lần đi bệnh viện, nhìn gương mặt cha bị bệnh giày vò đến già nua hơn trước, tâm nàng như nhỏ máu, cha đã khổ cả đời chỉ vì nuôi nấng nàng thành tài, nhưng hôm nay, nàng cũng đã ra xã hội rồi, có năng lực hiếu thuận với cha mẹ rồi, nhưng cha lại măc bệnh nan y, Hạ mẹ cũng tiều tụy dường như thoáng cái đã già hơn rất nhiều, tuy nhiên cha vẫn y nguyên mỉm cười nhắc nhở Hạ Cảnh Điềm không cần phải quá mệt nhọc, phải chú ý thân thể, không cần phải vì ông mà lo lắng, mỗi lúc như vậy Hạ Cảnh Điềm đều cảm thấy mình rất vô dụng, tại phòng bệnh nàng cười cổ vũ cha phải kiên trì chiến thắng bệnh tật, nhưng mà, sau khi ra cửa nước mắt nàng rơi như mưa, lòng đau như cắt.

Hôm nay, khi Hạ Cảnh Điềm từ bệnh viện đi ra, đi ngang qua sân bệnh viện thì một cô gái phát tờ rơi đưa đến trên tay nàng, Hạ Cảnh Điềm lễ phép tiếp nhận, nàng hiện tại cơ hồ không có tâm tư nhìn đó là cái gì, trong đầu chỉ nghĩ như thế nào cứu cha.

Ngồi taxi trên đường trở về công ty, Hạ Cảnh Điềm mới lấy tờ rơi xem, phút chốc, một tiêu đề hấp dẫn tầm mắt của nàng, “Trên con đường tử thần cũng sẽ có cây cỏ cứu mạng.” Nàng trong lòng chấn động, lập tức lật ra trang này xem, bên trong nói về nhân vật chính vì cứu em trai bị bệnh nặng đã xin công ty ứng trước đến mười năm tiền lương, nội dung rất cảm động, tình tiết sâu sắc không khỏi làm cho người ta phải đồng tình rơi lệ.

Xem xong câu chuyện này, Hạ Cảnh Điềm trong đầu đột nhiên lóe sáng, người khác có thể làm được vì cái gì nàng không thể làm? Lương hiện tại một năm của nàng là năm vạn, nàng chỉ cần hướng công ty ứng năm năm tiền lương là có thể chịu được tất cả chi phí chữa bệnh cho cha, cái này so với đi vay mượn khắp nơi tốt hơn nhiều, dù gì thân thích mượn tiền cũng chưa chắc có.

Có ý nghĩ này, Hạ Cảnh Điềm lập tức giải phóng mình khỏi rầu rĩ, nàng kích động cơ hồ muốn rơi lệ, chỉ cần mượn đủ tiền, cha còn có hy vọng .

Trở lại văn phòng, Hạ Cảnh Điềm có chút khẩn trương, càng làm cho nàng dồn dập bất an chính là, Kỷ Dịch Hạo tựa hồ như đã biến mất khỏi nhân gian, nhiều tháng qua Kỷ Vĩ Thần mới là cấp trên chính thức của nàng, tuy nàng không gặp được Kỷ Dịch Hạo nhưng về tư liệu đều là mỗi ngày có người cố định đi tới lấy đi, nàng chỉ cần làm một ít chuyện cơ bản là được rồi.

Hạ Cảnh Điềm ngồi ở trong phòng làm việc do dự đã lâu, nàng đang luyện tập phải như thế nào hướng Kỷ Vĩ Thần mở miệng vay tiền, chỉ cần vừa nghĩ tới cái khuôn mặt đạm mạc kia, nàng đáy lòng đã bất ổn, phải biết rằng không phải tổng giám đốc của công ty nào cũng như lão tổng trong câu chuyện nàng đã đọc tâm địa thiện lương, hơn nữa, Hạ Cảnh Điềm rõ ràng biết Kỷ Vĩ Thần hoàn toàn cũng không phải thiện lương.

Nhìn điện thoại, Hạ Cảnh Điềm càng không yên, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, cũng bị rất nhiều giả thiết đánh lùi bước, nàng từ nhỏ không biết đến cầu người là gì, nhưng chỉ cần nghĩ tới cha đang trên giường bệnh, đó là dũng khí cuối cùng trong lòng, nàng kiên quyết cầm lên điện thoại, vừa run vừa gọi đến số máy của người đó.

Cầu cho anh ta nghe, hãy làm cho anh ta nghe, Hạ Cảnh Điềm trong lòng khấn vái, vì vậy điện thoại thực sự không phải ở chỗ Kỷ Vĩ Thần, nhiều khi là trợ lý của anh ta tiếp, Hạ Cảnh Điềm đang cầu khẩn thì điện thoại đã nối như ý nguyện, đầu dây bên kia truyền đến tiếng của trợ lý hắn, “Alô, xin chào.”

“Xin chào, tôi là trợ lý Hạ Cảnh Điềm của công ty chi nhánh Kỷ thị, xin hỏi Kỷ tổng có ở đó không?” Hạ Cảnh Điềm trấn định tâm tình bình tĩnh nói!

“Kỷ tổng tối hôm qua đã xuất cảnh, Hạ tiểu thư có việc gì gấp sao?”

Cái gì? Anh ta không ở đây? Hạ Cảnh Điềm trong lòng đột ngột cảm thấy thất vọng, nàng miễn cưỡng cười trả lời, “Không có. . . Không có việc gì, cám ơn Lâm trợ lý.”

“Hạ tiểu thư, thực sự không có việc gì?” Lâm trợ lý Lâm Đào nghi hoặc hỏi, bởi vì hắn nghe ra giọng nói lạ của Hạ Cảnh Điềm.

“Không có gì gấp gáp.” Hạ Cảnh Điềm thở dài nói!

Cúp điện thoại, Hạ Cảnh Điềm càng thở dài một hơi, vì cái gì hết lần này tới lần khác lúc này hắn lại đi nước ngoài? Gần đây rất chán ghét hắn, nhưng đang lúc này Hạ Cảnh Điềm thập phần bức thiết muốn gặp hắn. . .

Vừa xong cuộc điện thoại với Hạ Cảnh Điềm, Lâm Đào liền có chút ít không hiểu, tuy mỗi ngày phụ nữ gọi điện tìm Kỷ tổng rất nhiều, nhưng đại đa số đều là hướng hắn hỏi chỗ Kỷ tổng đến, hắn tổng cảm giác Hạ Cảnh Điềm có việc gì không tiện nói, nói đến Hạ Cảnh Điềm, hắn cũng đã gặp qua, lần trước chính là hắn đem quần áo đến nhà Kỷ Vĩ Thần đưa cho cô ấy, cô bé xinh xắn, bất quá, quan hệ của nàng cùng Kỷ tổng càng làm cho hắn nghi hoặc khó hiểu, phụ nữ bên cạnh Kỷ tổng hắn phần lớn đã gặp, hơn nữa, trên cơ bản đều là cùng một loại hình, cao gầy gợi cảm, vũ mị phong tình, đẹp và thanh nhã cùng tồn tại, nhưng Hạ Cảnh Điềm lại là một loại hình khác hẳn, chẳng lẽ Kỷ tổng đã sửa đổi chuyển sang ăn chay rồi?

Đang lúc âm thầm suy đoán, điện thoại trong tay lần nữa vang lên, hắn cầm lên xem xét, là Kỷ Vĩ Thần thì ngực xiết chặt, lập tức dùng giọng điệu nghiêm túc tiếp, “Kỷ tổng.”

“Tôi bốn giờ chiều về công ty, sửa sang lại các tư liệu của đại cổ đông, năm giờ họp.” âm thanh trầm thấp không chậm không vội phát ra mệnh lệnh.

“Vâng, Kỷ tổng.” Lâm Đào lập tức lên tiếng, trong đầu thật nhanh suy nghĩ, có nên đem chuyện Hạ Cảnh Điềm gọi đến nói cho ngài ấy biết, bởi vì dùng cách hiểu của hắn, Hạ Cảnh Điềm cùng Kỷ tổng luôn có mối quan hệ không rõ ràng ám muội, thoáng qua hắn mở miệng, “Kỷ tổng, vừa rồi Hạ Cảnh Điềm tiểu thư có điện thoại tới tìm ngài.”

“Có nói việc gì không?” phương thấp hỏi.

“Cô ấy chưa nói cùng tôi, bất quá nghe giọng thì giống như có cái gì quan trọng cần nói với ngài.”

“Ừ, tôi trở về nói sau.”

Vĩ Thần bóng dáng ưu nhã đứng cạnh cửa sổ sát đất trong một khách sạn quốc tế, cút áo của chiếc sơ mi trắng bán mở lộ rõ ra lồng ngực cường tráng, tóc đen mất trật tự, ánh mắt thâm thúy nhìn rất xa từ trên nơi cao nhất của thành thị, dưới lông mi, con ngươi đen như có điều suy nghĩ, ngón tay thon dài đùa bỡn điện thoại, mà sau lưng, một đôi tay mềm mại trắng nõn như rắn quấn lên thắt lưng hắn, mảnh khảnh ngón tay mang theo trêu chọc chơi đừa vùng ngực hắn, tràn đầy khiêu khích ý tứ hàm xúc nhỏ giọng lẩm bẩm vang lên, “Thần. . . cho em. . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.