Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Chương 87: Chương 87




Hạ Cảnh Điềm ngồi ở trên giường ôm chăn mền một hồi lâu, bộ não dường như đã bị đóng băng, đầu óc trống rỗng, nàng không lý giải được việc gì, cứ như vậy ngồi ngẩn ngơ trên giường. Những chuyện xảy ra tối hôm qua dường như tái hiện lại, nàng không dám tin, nhưng lại không thể không tin tưởng chuyện ấy là sự thật, có thể coi như không có sao? Không phải nói không đụng nàng sao? Vì cái gì tối hôm qua hắn muốn như vậy đối với nàng? Vì cái gì. . . ?

Nàng chỉ biết vấn đề, nhưng không ai sẽ cho nàng đáp án, bên cạnh hắn đã đi từ rất sớm, chỉ còn lại một chút mùi hương của hắn, nàng bất giác chạm đến nơi hắn nằm, trong lòng chợt nhói đau, không hiểu vì sao, đau lại càng đau….

Xuống giường đi vào phòng tắm, xả nước đầy bồn, nàng ngâm mình trong dòng nước ấm, muốn rửa đi hết những hình ảnh tối hôm qua, nhưng vẫn không thể rửa hết những dấu vết mà hắn để lại trên người nàng, nhắm mắt lại, tựa người vào thành bồn nghỉ ngơi.

Tại văn phòng tập đoàn Kỷ thị, Kỷ Vỹ Thần bước nhanh trên hành lang, tất cả công nhân viên đều hướng hắn chào hỏi, khuôn mặt tuấn tú vẫn cười nhạt trước sau như một, khi bước vào phòng to rộng lớn của mình, sắc mặt trầm xuống, đem tư liệu ném về phía bàn công tác, tay hắn nâng trán, lộ ra thái độ buồn rầu, chuyện tối ngày hôm qua hắn canh cánh trong lòng đến bây giờ, tại sao phải như vậy đối đãi nàng?

Càng làm cho hắn ảo não không thôi chính là, nàng nhận tiền của hắn, thân thể của nàng thuộc về hắn thì cũng là tất nhiên, chính là, đối với chuyện xảy ra tối hôm qua làm cho hắn đau lòng. Vì buổi sáng hôm nay khi thức dậy nhìn cơ thể mảnh mai của nàng, hay bản thân hắn đã có sự yêu thích nàng. Tối hôm qua, tác dụng của cà phê làm tâm tình hắn thêm bực bội không có chỗ phát tiết, mới có thể như vậy đi gõ cửa phòng của nàng.

Trong đầu hắn có chút áy náy, nếu như đổi lại là những phụ nữ khác, hắn chưa từng có sinh ra qua ý nghĩ như vậy, hắn cho phụ nữ đời sống vật chất, và họ trả giá thân thể của mình cho hắn cũng là lẽ đương nhiên, không gì đáng trách. Nhưng cô gái này lại khác họ hết lần này tới lần khác, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề, rõ ràng hắn có thể làm như không thấy, hắn là chủ hắn có quyền đòi quyền lợi, nhưng vì cái gì lại có ý nghĩ mình đã phạm sai lầm?

“Đáng chết. . .” Tức giận gầm nhẹ, hắn ngồi vào bàn làm việc, nhìn xem tài liệu chồng chất trên bàn, hắn cố gắng làm mình tập trung vào công việc.

Nước lạnh ngấm vào cơ thể, Hạ Cảnh Điềm thình lình rùng mình một cái, thân thể rời khỏi mặt nước, nàng mới từ trong mộng tỉnh lại, mở to mắt mới phát hiện mình còn nằm trong bồn tắm, nước ấm đã trở lạnh từ lúc nào, nàng lắp bắp kinh hãi, nàng ngồi dậy, nhưng cơ thể dường như đã cảm lạnh không còn sức lực nữa, nàng mắng thầm mình gặp xui xẻo, tại sao lại ngủ quên trong bồn tắm.

Sau khi mặc quần áo, nàng đi xuống phòng khách, vì đầu có chút đau nhức, nàng nấu cho mình một ly nhỏ cà phê để nâng cao tinh thần, nhưng cơ thể vẫn mệt mỏi, hay là đi bệnh viện khám bệnh, nghĩ xong, nàng đóng cửa kỹ càng, lập tức đón xe đến bệnh viện, mà thật đúng lúc, hôm nay Doãn Lê Hàn cũng đến bệnh viện, lúc này cũng gần mười hai giờ, rất nhiều bác sĩ đều tan tầm ăn cơm trưa, Hạ Cảnh Điềm cẩm phiếu hẹn ngồi trong sảnh chờ đến lượt mình, ngồi trên ghế mà đầu óc nàng như cứ mơ mơ màng màng muốn ngủ gật.

Doãn Lê Hàn cùng một nhóm bác sĩ đi ăn trưa trở về, thấy nàng lập tức các bác sĩ khác trêu ghẹo “Có mỹ nữ đến đây.” Nói xong, khiến mọi người nhìn đến chỗ Hạ Cảnh Điềm đang ngồi.

Hôm nay Hạ Cảnh Điềm mặc bộ đồ trắng thanh khiết, làm cho người ta có cảm giác tươi mát và tranh nhã, khuôn mặt mảnh mai xinh đẹp của nàng tăng thêm phần tái nhợt, rất khó làm cho người ta không chú ý, Doãn Lê Hàn đang nghĩ ngợi buổi trưa hôm nay làm gì, bị đồng sự vừa nói như vậy, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua, lại ngoài ý muốn nhìn thấy mỹ nữ trong miệng đồng sự dĩ nhiên là Hạ Cảnh Điềm, ngăn không được đáy lòng vui vẻ, hắn lập tức tiến lên.

“Hạ Cảnh Điềm, em đi khám bệnh?”

Nghe được có người gọi, Hạ Cảnh Điềm ngồi thẳng dậy, giương mắt lên nhìn thấy Doãn Lê Hàn, khuôn mặt nhợt nhạt cuối cùng có một điểm vui mừng, “Là anh.”

Theo bản năng của bác sĩ, Doãn Lê Hàn liếc mắt đã đoán được phần nào bệnh tình của Hạ Cảnh Điềm, hắn đưa tay lên sờ trán nàng, Hạ Cảnh Điền cũng ngồi yên, có chút kinh ngạc hết sức, lại cảm nhận được tay Doãn Lê Hàb lạnh buốt đang che trên trán nóng hỏi của mình.

“Em sốt cao lắm, từ lúc nào?” Doãn Lê Hàn nhíu mày hỏi.

“Mới bị từ tối hôm qua .” Hạ Cảnh Điềm không muốn nói do nàng ngủ trong bồn tắm, đành phải lén gạt đi.

“Đi, anh dẫn em tới phòng khám.” Doãn Lê Hàn tranh thủ thời gian lên tiếng nói.

“Bác sĩ hôm nay không làm việc sao?” Hạ Cảnh Điềm nhíu nhíu mày

“Em quên anh cũng là bác sĩ sao?” Doãn Lê Hàn cười rất vui vẻ.

Hạ Cảnh Điềm mím môi cười, đứng dậy đi theo hắn, vừa cho Hạ Cảnh Điềm đo nhiệt độ cơ thể, và lấy ra một ít thuốc, Doãn Lê Hàn dẫn nàng đến phòng tiêm thuốc, các y tá thấy Doãn Lê Hàn trực tiếp tiêm thuốc cho Hạ Cảnh Điềm đều lắp bắp kinh hãi, ai cũng biết rằng, con trai viện trưởng là người trong mộng của đa số nhân viên nữ ở đây, chẳng những lớn lên đẹp trai, tính tình cũng tốt không có gì để nói, chỉ cần là cô gái trong bệnh viện chưa có kết hôn đều ôm ảo tưởng đối với hắn……

Hạ Cảnh Điềm sợ nhất bị chích thuốc, khi Doãn Lê Hàn cầm kim tiêm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã nhăn thành một đoàn, cắn môi dưới, trên mặt lộ ra khiếp đảm, Doãn Lê Hàn cười nhìn nàng một cái, thấp giọng dụ dỗ”Đừng sợ, sẽ không đau nhiều.”

Chích làm sao có thể không đau? Lại kim tiêm đâm vào da thịt một cái chớp mắt, Hạ Cảnh Điềm cả người thần kinh đều quất một cái, bất quá, nàng đơn giản chỉ cần cắn răng nhịn được, Doãn Lê Hàn nhìn nàng nhíu mày, đáy lòng vẫn còn có chút đau lòng, vì nàng chuẩn bị truyền dịch, hắn bên cạnh ngồi ở bên giường cùng Hạ Cảnh Điềm.

“Anh không cần đi làm việc sao?” Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại nhìn hắn.

“Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, còn có nửa giờ mới lên ban.” Doãn Lê Hàn nói ra, hơn nữa, mục đích của hắn chỉ là muốn cùng cùng nàng ở lại, từ lần trước từ biệt, hắn mấy ngày nay bất chợt cứ nhớ đến nàng ! Nhưng nói không được vì cái gì, trong lúc lơ đãng trong đầu sẽ hiện lên nụ cười của nàng, cũng có muốn gọi điện thoại tìm nàng, nhưng chính là sợ nàng cự tuyệt, liền dừng lại ý nghĩ, hiện tại thật vất vả gặp được nàng, hắn sao có thể buông tha cơ hội này?

Gặp Hạ Cảnh Điềm thần sắc có chút hoảng hốt, Doãn Lê Hàn ân cần hỏi han.”Làm sao vậy, có tâm sự sao?”

“Không có” Hạ Cảnh Điềm lắc đầu phủ nhận.

“Tối hôm qua ngủ không ngon! sắc mặt kém như vậy, nên nghỉ ngơi nhiều.”

Hạ Cảnh Điềm thầm than một tiếng, tối hôm qua xác thực ngủ không ngon, khi rạng sáng mới ngủ được, nàng cảm kích hướng Doãn Lê Hàn cười cười”Em biết rồi.”

“Dưỡng tốt tinh thần, lần sau anh dạy em cưỡi ngựa.” Doãn Lê Hàn mục đích đúng là muốn Hạ Cảnh Điềm vận động nhiều.

“Tốt! Có thời gian phải đi.” Hạ Cảnh Điềm cười nhạt trả lời.

Doãn Lê Hàn nhíu mày, không hiểu nói, “Như thế nào? Em bận nhiều việc sao?”

“Gần đây rất bận.”

“Anh rất có hứng thú muốn biết em là làm cái gì.” Doãn Lê Hàn đối với Hạ Cảnh Điềm tràn ngập tò mò, bởi vì mỗi lần nhìn thấy, lại cho hắn một kết quả không thể tưởng tượng.

“Em. . . là viên chức công ty.” Hạ Cảnh Điềm nghĩ nghĩ trả lời, cũng không thể nói mình là người hầu a!

“A! Nguyên lai là như vậy.” Cũng may Doãn Lê Hàn không tìm hỏi thêm, trò chuyện cũng rất nhanh đã nửa giờ trôi qua, Doãn Lê Hàn dặn dò Hạ Cảnh Điềm nhất định phải ghé lần nữa, hắn phải rời khỏi đó đi làm việc.

Hạ Cảnh Điềm ở bệnh viện hơn hai giờ, lúc rời đi vốn nghĩ nói cho Doãn Lê Hàn một tiếng, lại phát hiện không biết hắn ở nơi nào, chỉ phải nhắn tin cho hắn.

Trở lại biệt thự, lại chỉ có một mình, từ tối hôm qua nàng có chút không dám đối mặt Kỷ Vĩ Thần, nàng sợ hãi hắn nói ra cái gì làm cho nàng thương tâm…, hơn nữa, đối với chuyện tối ngày hôm qua hắn sẽ thấy thế nào? Có thể có giải thích gì không? Tuy nhiên, trên người của hắn có rượu, hắn có thể lấy lý do say rượu mất lý trí? Nếu như là như vậy, Hạ Cảnh Điềm thật muốn nghe hắn giải thích sao?

Ngày này Hạ Cảnh Điềm trôi qua rất bất ổn, đến buổi tối, càng thêm cảm thấy không yên, ngồi ở trong phòng khách, lâu lâu lại chú ý đến hoa viên, chỉ sợ Kỷ Vĩ Thần lại đột nhiên trở về. Nhưng mà, không muốn đối mặt cũng không được.

Gần hơn chín giờ, Kỷ Vĩ Thần trở về, ngồi ở trên ghế Hạ Cảnh Điềm có loại cảm giác chờ đợi hình phạt, giương mắt nhìn phát hiện hắn mặt không biểu tình, cũng không có một chút nào muốn giải thích như trong tưởng tượng của nàng, nửa ngày, mới thấy hắn lên tiếng, “Chuyện ngày hôm qua, cô sẽ không để tâm chứ?”

Cỡ nào bình tĩnh một câu a! Muốn thân thể của nàng xong còn hỏi nàng có thể không chú ý không, Hạ Cảnh Điềm trong lòng tự giễu, nàng còn chờ đợi hắn nói cái gì tốt hơn đây, lại hoàn toàn thật không ngờ hắn có thể hỏi như vậy, mình có thể chú ý cái gì? Có tư cách gì chú ý? Nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm ra vẻ thoải mái mà cười cười, lại cười vô cùng cứng ngắc”Tôi không có gì.”

Nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Kỷ Vĩ Thần ánh mắt trầm xuống, trầm giọng nói, “sắc mặt cô không tốt, rất khó coi, đêm nay nghỉ sớm một chút đi.” Nói xong, hắn đi trước trở về phòng, lưu lại Hạ Cảnh Điềm một mình ở phòng khách ngồi yên lặng.

Hạ Cảnh Điềm ngây người, sửng sốt, choáng váng, mình lo lắng cả một ngày thì kết quả cũng chỉ là như vậy, xin lỗi đều không có, một câu giải thích đều không có, tối hôm qua hoang đường một đêm đã bị hắn một câu cho bay qua đi, thậm chí liền dấu vết cũng không có, có chăng chỉ là ở lại Hạ Cảnh Điềm thêm một phần lạc hồn, cố nén nước mắt, mím môi cười, đúng a! Có gì đặc biệt đâu, có cái gì phải đau lòng, chuyện ngày hôm qua cũng chẳng làm nàng mất miếng da thịt nào, mình cần gì để ý như vậy ? trên thế giới nếu như người cần phải nói xin lỗi phải giải thích, cũng sẽ không có hắn Kỷ Vĩ Thần! Nghĩ xong, nàng cười tự giễu, giơ chân lên bước từng bước về hướng phòng của mình.

Nằm ở trên giường, nửa đêm, nguyên bản ngủ không an ổn, Hạ Cảnh Điềm thở dốc, thân thể dường như có nắm lửa đang thiêu đốt, làm cho nàng toàn thân mồ hôi lạnh toát ra, vô lực, nàng đau đầu muốn chết, miễn cưỡng ngồi dậy đi xuống lầu, rót một ly nước ấm uống thuốc, lẳng lặng ngồi ở phòng khách tối tăm, không có đèn, chỉ có ánh trăng chiếu vào cửa sổ, cửa sổ sát đất bị gió thổi luồn vào lành lạnh, bóng tối giống ma quỷ đang giương nanh múa vuốt. Nếu như đổi thành trước kia, Hạ Cảnh Điềm nhất định sẽ sợ mà tìm chỗ trốn, nhưng lần này nàng lại tuyệt không sợ hãi, ngược lại rất hưởng thụ loại cảm giác liêu trai này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.