Đồ Chơi

Chương 15: Chương 15




Kỳ La nghĩ không ra, cũng không thể nhớ lại được, cô chỉ muốn biết Quý Phượng Lâm dùng mẹ của cô để lừa cô hay không:

“Tôi không muốn nghe anh kể chuyện xưa, sống cùng năm năm tôi đã nghe đủ“.

Quý Phượng Lâm cầm cây đàn ném sang bên cạnh, duỗi tay sờ mặt cô, cô quay mặt đi né tránh, hắn nắm cằm cô quay mặt lại bắt nhìn hắn:“ Đủ cũng phải nghe“.

Kỳ La đã nhìn thấu hắn, hắn đang né tránh không trả lời, vậy là thật sự đã lừa dối cô.

Trước đó được Đái Nguyệt Hành tiết lộ nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng chính mình biết được chuyện này trong lòng dường như đã sụp đổ? Cảm giác thiếu không khí như oxy không còn lên não.

Quý Phượng Lâm thấy được sự tuyệt vọng trong mắt cô, nhưng hắn chẳng thấy sao cả, từ trước tới nay cô chẳng cho hắn hy vọng, vẫn khát khao ở bên cạnh Đái Nguyệt Hành. Cô biết rõ hắn sẽ chẳng tốt đẹp như Đái Nguyệt hành, dù hắn có khổ sở chuẩn bị mọi chuyện tốt như thế nào, mọi thứ vẫn sẽ không thay đổi.

Trên tay hắn dùng sức: “Tôi không giữ được em, có phải không?”

Kỳ La nhìn hắn, vô cùng kiên định: “Đúng vậy.”

Quý Phượng Lâm căng thẳng giữa đầu lông mày, bàn tay nắm cằm buông lỏng, tưởng rằng hắn sẽ buông cô ra.

Kỳ La đã không còn nhớ rõ khi nào đẩy hắn xuống cầu thang, nhưng đó không phải là chuyện mà hắn có thể nhốt cô bên cạnh tận năm năm, lấy đó làm lý do yêu thương cô một cách tàn nhẫn:

“Nếu như ngày bé tôi vô tri vô giác làm tổn thương tới anh, năm năm sống cùng một con quỷ tôi đã trả nợ hết, nếu anh không có biện pháp tìm được mẹ tôi, chúng ta đừng gặp nhau nữa, cả đời này cũng đừng gặp,hãy coi như thời gian năm năm qua của tôi bị anh trộm mất“.

Cô vừa nói xong không chờ Quý Phượng Lâm có cơ hội mở miệng, cô xoay người muốn đi. Trần chuồng mà đi, như lúc trần chuồng tới, như một con quỷ, cô đã sớm không còn thể diện, dáng vẻ trần trụi cũng tốt, không mang theo một đồ vật nào cửa hắn, ý cô đã quyết.

Quý Phượng Lâm thất thần vài giây, quay lại đuổi theo cô, từ phía sau ôm lấy, cánh tay gắt gao ôm cô: “ Tôi tìm cho em, tôi có thể tìm được“.

Kỳ La thờ ơ nói: “Không cần.”

Quý Phượng Lâm cắn môi, buông cô ra: “Em vẫn còn yêu hắn ta?”

Kỳ La đưa lưng về phía hắn: “Đúng vậy.”

Quý Phượng Lâm tim đập hẫng vài nhịp, hắn không biết Kỳ La vừa trải qua việc thiếu dưỡng khí, bây giờ hắn cũng đang trải qua cảm giác như vậy.

Hắn biết rõ cô yêu hắn ta, nhưng vẫn muốn hỏi, nhất định phải nghe chính miệng cô nói ra, nói cô yêu hắn ta. Nhưng dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà hắn ngày đêm không thể quên được khuôn mặt chán ghét của cô khi còn nhỏ dành cho hắn, hắn khổ sở như một cô hồn, mà cô thì vẫn sống ung dung thoải mái, còn có thể yêu một người khác chết đi sống lại. Dựa vào cái gì?

Muốn đi tìm Đái Nguyệt Hành, sau đó mẹ con đoàn tụ, gương vỡ lại lành phải không?

Đừng có mơ!

Hắn mang Kỳ La kéo trở về, ôm vào lồng sắt, sau đó khoá cửa từ bên trong, cầm lấy quần áo mặc vào cho cô. Kỳ La thật sự sắp phát điên rồi, đẩy hắn ra, chạy tới đập vào cái khoá. Quý Phượng Lâm nhìn động tác này của cô, trước mắt hiện lên hình ảnh khuân mặt của Đái Nguyệt Hành, hắn ta đang cười rất đắc ý, nói với hắn: “Cậu thua“.

Hắn híp híp đôi mắt, thua? Hắn, Quý Phượng Lâm chưa bao giờ thua.

Không chiếm được thì sao?

Dù sao cũng đã nhốt lại năm năm, thêm năm năm nữa thì có khó gì? năm năm rồi năm năm, nhốt cả đời thì sao?

*

Đái Nguyệt Hành không có tin tức của Kỳ La, cũng không dám tùy tiện hành động, Quý Phượng Lâm rất giảo hoạt,chờ hắn ta chủ động xuất chiêu, đừng tới lúc người mà anh ta cứu không trở lại, kiểu gì cũng bị hắn ta thiết kế một bẫy khác. File ghi âm kia anh ta đã nghĩ tới biện pháp giải quyết, chắc chỉ cần hai ngàn vạn. Anh ta thu xếp được. Không như Quý Phượng Lâm có những mối quan hệ hổ báo, anh ta dựa vào chính mình cũng bảo vệ được thành luỹ vững chắc của Mang gia, hiện tại sẽ không đánh vào được.

Ghi âm có thể giải quyết tốt, nhưng còn Kỳ La, trong tay hắn không có bằng chứng Quý Phượng Lâm giam cầm cô là phi pháp, hơn nữa lúc trước gặp được cô đi dạo quanh nhà của Quý Phượng Lâm, nhìn qua cũng không bị hạn chế tự do đi lại, cho nên bây giờ ra tay cũng không tốt lắm.

Bất quá sau này sẽ có cách, anh ta sẽ mang được kỳ La trở về.

Chờ cô trở lại, anh ta sẽ cưới cô, dùng quãng đời còn lại bù đắp năm năm sống khổ sở của cô.

*

Quý Phượng Lâm ở bên cạnh Kỳ La một đêm, ngày hôm sau mang theo cô về nhà chính. Lương Hạ cũng chưa bao giờ tới đây, đây là nơi ở của hắn. Nhưng nơi này đối với Kỳ La cũng chẳng có gì khác, như chuyển tới một chiếc lồng sắt khác.

Ban đầu cô còn nháo với Quý Phượng Lâm cho tới tận rạng sáng, làm cho trên người hắn toàn vết cấu xé, vết cắn, sau thì đã mệt, mà hắn thì tinh lực vẫn tràn trề, vẫn có thể đem cô đi tới nơi ở khác.

Mấy ngày sau đó, Quý Phượng Lâm không ra khỏi nhà, ở bên cạnh cô, cùng cô ngủ trong lồng sắt, ôm cô dựa vào lồng ngực. Việc cô đẩy hắn từ cầu thang xuống hắn cũng không nhắc tới nữa, Kỳ La càng cảm thấy việci này chẳng có ý nghĩa gì, cho rằng Quý Phượng Lâm chỉ tìm ra một cái cớ. Mà cô cũng sẽ không hiểu được, Quý Phượng Lâm bị một hành vi nhỏ nhặt như vậy, sau đó liền thay đổi tính cách, sửa lại nhân sinh.

Nhưng chính vì hành vi nho nhỏ này, Quý Phượng Lâm sớm đã chết tại năm hắn mới chỉ có bảy tuổi đó.

**

Vài ngày qua đi, Quý Phượng Lâm cuối cùng cũng ra khỏi nhà, trong khoảng thời gian nghỉ này, những công việc cần hắn xử lý quá nhiều. Công việc xử lý nhanh gọn đã xong.

Lục Trần Hạc đã lâu không thấy hắn, biết hắn đã ra ngoài một hai đòi phải gặp mặt. Quý Phượng Lâm vốn dĩ không muốn trả lời anh ta, nhưng nghĩ không muốn trở về nhà đối mặt với gương mặt căm ghét của Kỳ La giành cho hắn, nên đáp ứng.

Ở quán Bar 36C, Lục Trần Hạc rót rượu cho hắn, nhìn lên trên mặt đầy vết xước, vừa nhìn qua chính là do phụ nữ làm: “ Sao lại ra nông nỗi này, cô ấy làm gì anh, cửa cũng không ra, có người đã cướp lấy bá mẫu đi à?”

Quý Phượng Lâm liếc nhìn hắn một cái: “Nói nhảm nhí cái gì?”

Lục Trần Hạc chửi thề vài câu:“ Thật sự có người cướp đi?”

Quý Phượng Lâm không nói gì, chỉ uống rượu.

Lục Trần Hạc dột nhiên nghĩ ra trước đây hắn đem Kỳ La về nhà, sau đó có nói ra nguyên nhân là gì. Trước mặt người khác đều giở mặt lạnh ra với cô.

Hắn thở dài: “Cô ấy đúng là có bản lĩnh”

Quý Phượng lâm không ngắt lời anh ta, uống nửa bình rượu, uống tới đỏ cả mắt, cổ hồng, nhìn chén rượu trên mu bàn tay đầy gân xanh:“Đó là cô ấy nợ tôi“.

Lục Trần Hạc cướp lấy cốc rượu trong tay hắn: “Đây là anh nợ cô ấy.”

Anh ta nhìn thấy hắn như vậy, bắt đầu than thở: “Anh tìm được bá mẫu, bảo vệ bà thật tốt, sao không nói cho cô ấy? phải cố tình làm cho cô ấy thấy anh cầm tù hai người họ? sao thể trưng ra bộ mặt hoà nhã với anh?”

Quý Phượng Lâm giương mắt xem hắn: “Tôi muốn cô ấy hận tôi.”

Lục Trần Hạc không nói nữa, anh muốn cô ấy hận anh, nhưng cô ấy hận thật, anh lại khổ sở.

......

Quý Phượng Lâm và Lục Trần Hạc gặp nhau có nửa giờ, chỉ trong nửa giờ này, Kỳ La đã không thấy đâu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.