Quý Phượng Lâm đã nghĩ qua một thời gian nữa mới cho Kỳ La gặp mẹ của cô, hiện tại cô đang tin tưởng và không hề nghi ngờ gì Đái Nguyệt Hành, lúc phát hiện ra mẹ cô không hề ở chỗ của hắn ta, cô sẽ thấy rõ được ai mới là người mà cô có thể dựa vào.
Điều này thật là ấu trĩ và trẻ con, thật sự ngu ngốc, nhưng vì đây là ý tưởng chân thật trong lòng hắn, làm người khác khó có thể tin rằng, hắn đường đường là Quý Phượng Lâm lại làm ra hành vi tiểu nhân như thế này.
Ở bữa tiệc của Tô Dương hắn gặp được Kỳ La, liền huỷ kế hoạch này đi, chẳng quan tâm hiện tại cô có tin hay không, sau này có tin hay không, bây giờ hắn phải mang người đi. Lồng sắt để không bao ngày rồi, lòng của hắn cũng trống không bấy nhiêu ngày.
Kỳ La nghĩ rằng Quý Phượng Lâm mang cô đi vì muốn làm chuyện đó, đã chuẩn bị tâm tư như đống tro tàn ứng phó với hắn, kết quả là hắn đã dẫn cô đi gặp mẹ mình.
Trần Thư Ý nhìn qua như béo hơn xưa, tinh thần có vẻ không tốt lắm, vừa nhìn thấy con gái thì nước mắt rơi xuống. Đã nhiều năm không gặp nhau. Kỳ La còn nhớ rõ lúc bà đi lạc nhưng đã nhiều năm trôi qua, lúc gặp lại vẫn nhớ rõ bà là ai, cô rất cẩn thận, cẩn thận đi từng bước tới gần bà, tới trước mặt mới gọi:“Mẹ...”
Trần Thư Ý cầm tay cô trong lòng bàn tay:“A La”
Kỳ La bỗng dưng thấy thật đau khổ, đã bao nhiêu năm cô không được nghe người gọi cô là A La. Do cô số mệnh không tốt, khắc chết người một nhà, còn làm mẹ chịu khổ, cho nên bây giờ mới gặp quả báo sao? Trần Như Ý gọi hai tiếng A La làm cho cô đau đến tận xương tuỷ. Trên đời này, người thân còn lại cũng chỉ có một mình Trần Như Ý, cô không bao giờ muốn rời khỏi bà.
Hai mẹ con gặp mặt hình ảnh vốn nên vui mừng, vì họ chỉ còn người thân là đối phương, hơn nữa ở giữa đã xảy ra quá nhiều chuyện, nên bầu không khí có vẻ nghiêm trọng.
Quý Phượng Lâm không thích nhìn hình ảnh này, hắn vĩnh viễn sẽ không coi Lương hạ là người thân duy nhất, cho nên hắn cũng phản cảm với hình ảnh và cảm tình sâu sắc của Trần Như Ý và Kỳ La, sau nhiều năm không gặp mà vẫn khắc sâu như vậy.
Hắn cho hai người thời gian nói chuyện, mới vừa đi xuống lầu, bác sĩ gọi điện tới.
“Alo.”
“Cậu làm rất tốt.”
Quý Phượng Lâm hới chép miệng: “Ừm.”
Bác sĩ lại nói: “Quỹ của cậu có người cảm thấy hứng thú, muốn đầu tư tiền”
Quý Phượng Lâm: “Đây là chuyện tốt.”
Bác sĩ: “Đúng vậy. Mấy năm gần đây trẻ em mắc bệnh tự kỷ, trầm cảm ngày càng nhiều, bọn nhỏ đã chịu chấn thương tâm lý nhiều hơn là thương tổn về mặt thể xác, cũng không biết thế giới này làm sao nữa“.
Quý Phượng Lâm là người rõ ràng nhất vì sao trẻ em lại xuất hiện vấn đề này, căn bệnh này đã mang lại cho con người hắn cái gì. Rất nhiều người cảm thấy lạ, một đứa trẻ thì có thể chịu thương tổn gì cơ chứ, tuổi trẻ thì sao lại mắc bệnh trầm cảm? Người ta sẽ vĩnh viễn không hiểu được, chỉ biết dùng kiến thức nông cạn của mình để hoài nghi.
Nhưng số liệu không lừa được người. Những đứa trẻ xác nhận bị bệnh, yêu cầu bọn họ phải tin tưởng, sau đó chữa khỏi. Quý Phương Lâm lập quỹ chính dùng vào việc này.
“Ông xem rồi làm đi”
“Ừm, tốt”
Điện thoại ngắt rồi, hắn ngẩng đầu lên nhìn căn phòng đang có Kỳ La ở bên trong, nhẹ nhàng thở ra.
Cô đã trở lại, thật tốt.
*
Đái Nguyệt Hành bảo vệ Trần Thư Ý không kém so với Kỳ La, tay Quý Phượng Lâm chắc chắn sẽ không thể với tới, thế nhưng bà lại tự mình rời đi, vì sao chứ? Anh ta đã nói nếu như bà lại bị Quý Phương lâm mang đi, Kỳ La vĩnh viễn sẽ không về được...
Bà không muốn Kỳ La rời khỏi Quý Phượng Lâm sao? Bà không biết những ngày tháng qua Kỳ La sống không ngày nào tốt đẹp? Vì cái gì chứ?
Anh ngồi ở phòng khách, không thể nghĩ ra được lý do.
Lúc mang Trần Như ý trở lại, bà nói” Hắn đã chữa bệnh cho tôi, trị không hết, khi tốt khi xấu, chính là bệnh Tâm Thần...“. Cho nên Quý Phượng Lâm vẫn luôn đối xử tốt với bà. Anh cảm thấy gan bàn chân lạnh run, Quý Phượng lâm đã tính được rằng anh ta trở về mang người đi sao? cho nên năm năm trước đã lên kế hoạch? ý nghĩ này làm anh đứng ngồi không yên. Đứng bật dậy khỏi sô pha.
Nếu như Trần Như ý và Quý Phượng Lâm ở cùng một phe, anh phải làm sao? từ lúc Kỳ La trải qua cảnh cửa nát nhà tan, mẹ chính là sinh mệnh của cô...
Anh ta đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu óc, lảo đảo hai bước chống tay vào tường.
Đây là anh đã thua sao? Dựa vào cái gì? anh đã làm sai cái gì? Anh chỉ muốn yêu cô, anh sai ở đâu chứ?