Quý Phượng Lâm đã khỏi bệnh, hết bệnh rồi, Lục Dự Đông tìm tới cửa, nhốt hắn trong văn phòng. Bộ dáng tức giận ngực phập phồng, chỉ vào tên vương bát đản:“ Đồ nhãi ranh gian manh, thẩm nào nhường tôi khối thịt mỡ, nguyên nhân cân nhắc làm chuyện xấu xa“.
Quý Phượng Lâm đang rất vui vẻ, không hề tức giận, đưa cho Lục Dự Đông ly cà phê, nói: “Tôi tính kế ông bao giờ?”
Lục Dự Đông tiếp lấy ly cà phê, đảo tròng mắt, ừ đúng là không có thật.
Hai người hàn huyên về chuyện làm ăn hợp tác trong hơn bốn giờ đồng hồ, đạt được sự đồng thuận của chiến lược phát triền quan hệ hợp tác, mục tiêu mở rộng, phải nỗ lực nhiều hơn nữa.
Đồng thời cũng nhận rõ được quy luận, bất luận ông ta ôm nhiều hoài nghi tới gặp Quý Phượng Lâm, cuối cùng cũng vẫn thoả hiệp với kế hoạch của hắn.
Lúc giúp hắn tìm người, trong lòng giúp thật, ngoài mặt ra vẻ chiếm tiện nghi là giả. Mỗi đời có một người tài ba, thế hệ này là của Quý Phượng Lâm.
Vừa từ nhà Quý Phượng lâm đi ra, ông gọi điện cho Lục Trần Hạc, vừa đi vừa mắng:“ Đồ phế vật, đa số tuổi của mày đều mang trí lớn, nghĩ gì làm đó, mày chỉ có đi nhảy disco với đua xe“.
Lục Trần Hạc đã nghe nhiều lời này rồi nên cũng sớm miễn dịch, lý do thoái thác bắt đầu:“Nếu xã hội đều là người như anh Quý thì cũng sớm huỷ diệt”
Lục Dự Đông: “Đùng có khua môi múa mép!”
Lục Trần Hạc nói thật: “Xã hội phát triển ổn định các nghành nghề đều phát triển toàn diện, bố không thể vì con không đi theo con đường của bố liền nói con không có tiền đồ, bố cũng chỉ biết con đường của bố với con cũng có điểm chung, như thế nào xác định con đường của con không đi tới đâu?”
Lục Dự Đông không nói.
Lục Trần Hạc còn chưa nói xong: “Bố cùng anh ta học học, đối với những lĩnh vực không am hiểu anh ta chưa lắm miệng nửa câu. Bố đừng vì xem nghành sản xuất đua xe những mặt trái ở trên TV mà đành đồng tất cả, dùng những kiến thức nông cạn giằng co ở đây, Không cần bố có thấy đúng hay không, được không, muốn biết chuyên nghiệp ra sao thì mời người khác tới kiểm chứng“.
Anh ta uống lên chút rượu, dựa vào chút cồn đem lời trong lòng nói ra hết.
Lục Dự Đông là người cha tốt, nhưng lại truyền thống của thế hệ Trung Quốc xưa, anh ta vì cha mẹ ly hôn sớm nên cũng ra nước ngoài một thời gian, tư tưởng phương tây đã ăn sâu vào đầu, nên tư tưởng cùng cha hắn khác nhau một trời một vực. Không phải đều sai chỉ là về mặt tiếp thu sự vật không giống nhau. Không cần thiết muốn đối phương thoả hiệp theo mình.
Lục Trần Hạc không ai quản, cái gì cũng tự mình làm, có Quý Phượng Lâm che chở cho anh ta, cung cấp những mối quan hệ phát triển, cuối cùng cũng tìm được phương hướng. Lúc này cũng dần vững vàng bước chân. Tất nhiên, đây đều là về sau.
*
Đái Nguyệt Hành muốn gặp Kỳ La một lần trước khi đi lưu diễn, Kỳ La không biết đối mặt với anh như thế nào, đặc biệt là trước cửa nhà ngày trước, đã xác định từ chối anh.
Kỳ La cầm cốc trà, mắt vẫn nhìn vào nó.
Đái Nguyệt Hành nhìn cô, thời gian tĩnh lặng cứ như vậy trôi qua mười mấy phút. Kỳ La buông chén trà, mắt liếc di động, tuy không nói chuyện. Nhưng động tác này như muốn nói:
Thời gian không còn sớm, không có việc gì cần nói thì cô muốn đi. Đái Nguyệt Hành tất nhiên là biết, không giữ cô:
“Vốn nghĩ quay lại với em, nhưng em không cho cơ hội“.
Kỳ La há miệng dở thốc, không trả lời.
Đái Nguyệt Hành:“Em có biết vì sao anh thích em không?”
Hai hàng lông mày Kỳ La nhẹ nhàng nhíu lại.
Đái Nguyệt Hành: “Không phải vì em da mặt dày đi theo phía sau anh, cũng không phải vì lúc nguy hiểm em dùng thân thể ngăn cản những kẻ tiểu nhân, là lúc em cười, em cười lên, mùa đông đều tan biến“.
Kỳ La cắn một chút thịt lưỡi mình, đau tới mũi cay cay.
Đái Nguyệt Hành: “Là anh quá yếu đuối, không bảo vệ tốt cho em. Nếu anh giống như Quý Phượng Lâm không cần nghĩ ngợi cứu chúng ta, chúng ta cũng cứu hắn thì có lẽ cũng không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.”
Kỳ La ngẩng đầu lên nhìn anh ta, không chớp mắt, anh cũng biết? là nghĩ tới hay có người nói cho anh, Quý Phượng Lâm?
Đái Nguyệt Hành: “Nhưng nếu lúc đó có suy nghĩ được như hắn, thì có phải kết quả này không giống nhau? không biết, anh chỉ biết rằng không có nếu như, chỉ biết sự thật lúc đó anh đã mang theo em chạy“.
Kỳ La rốt cuộc cũng mở miệng: “Khi đó chũng ta còn quá trẻ, ra biển cũng chỉ thuê tàu, mà anh ta khi đó đã có thuyền, chúng ta không cùng suy nghĩ và tư tưởng, gan dạ sáng suốt như anh ta“.
Đái Nguyệt Hành biết cô đang an ủi hắn, như vậy cũng đau lòng:“Cho nên em yêu hắn“.
Kỳ La đông cứng, sau một lúc lâu, nước mắt như mũi tên rơi xuống.
Đái Nguyệt Hành lấy tờ khăn giấy, cánh cái bàn lau nước mắt cho cô, âm thanh giọng nói khàn khàn:“ A La, đừng tự trách, em không sai, sai là anh không bằng hắn, anh nhận. Chỉ cần hắn nhiệt tình...anh nguyện ý...”
Câu sau nói không nên lời, đem A La giao cho Quý Phượng Lâm, là xẻo đi xương thịt của anh. Tay anh run lên, môi cũng run rẩy, thu bàn tay lại đứng lên xoay người đưa lưng về phía Kỳ La, cuối cùng nói một câu:“ Không cần nói nữa, đừng nói chuyện này với anh“.
Kỳ La cũng đứng lên, nhìn bóng dáng anh, mắt vẫn ướt.
Thân mình Đái Nguyệt Hành run rẩy, anh cảm thấy có lẽ xắp xoay người ôm cô vào lòng, chạy nhanh đi không quay đầu lại.
Anh không được quay đầu, quay đầu lại liền không đi được.
Ở trên đời này, không có việc gì bằng đem người phụ nữ mà mình yêu chắp tay nhường lại cho kẻ khác, không có.
A La, anh Nguyệt Hành đi rồi, em về sau... phải đối tốt với chính mình.
///////
Ơ không nguyện ý thì cũng làm sao mà có được hả cha nội? =))
Edit cứ thấy nó làm sao.
Chương này nói về làm ăn hơi nhiều nên mình lược bớt một số đoạn, SR tác giả.