Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 39: Chương 39: Bùa thanh tâm




Nói đến nước này thì còn đòi gì nữa, mỗi tháng ba trăm đồng, quy định cũng không khắt khe.

Công ty này vừa phát lương vừa bao ăn bao uống lại cho nghỉ phép, không nắm chặt cơ hội thì còn chờ gì nữa a! Nhóm quỷ theo đuổi ước mơ không cần phải nói, thế nhưng nhóm quỷ muốn đầu thai vốn có chút do dự, thế nhưng nghe Đoàn Kết Nghĩa kể chuyện phải xếp hàng chờ đầu thai dưới địa phủ của người nhà Khâu Quốc Khải thì bắt đầu dao động.

Vì thế chỉ một chốc sau liền có một đám quỷ xếp hàng chỉnh tề khai báo tên họ bát tự, cộng đồng cùng xây dựng chủ nghĩa xã hội, tình cảnh thực hài hòa mỹ hảo.

Vợ chồng Huống Chí Minh ở cách đó không xa mê mang nhìn qua bạn tốt Lục Văn Thanh: "Ông biết... bọn họ đang làm gì không?"

Lục Văn Thanh cầm kiếm gỗ đào, yên lặng một hồi lâu mới khó khăn trả lời: "Tuyển dụng... đi?"

"..." Huống Chí Minh điên cuồng gãi đầu: "Rốt cuộc bọn họ làm gì a!!!"

Mọi người không phải tới trảm yêu trừ ma thu phục thế quỷ sao? Sao đột nhiên mấy người đó lại chuyển thành tuyển dụng?! Còn tiền lương rồi chế độ quản lý kia là gì nữa a?!

Đột nhiên Huống Chí Minh cảm thấy đạo quan mới này rất khả nghi, không phải là một đám yêu ma quỷ quái đi? Giá trị vũ lực vừa nãy cũng thực phi khoa học!

Càng nghĩ Huống Chí Minh lại càng thấy khả nghi, kết quả vừa mới cảnh giác thì thấy nhóm thế quỷ sau khi ghi danh xong thì tuân theo chỉ dẫn ngoan ngoãn chia thành vài nhóm, nhị đồ đệ dáng vẻ đặc biệt tuấn tú của Thái Thương Tông lộ ra biểu bình mất kiên nhẫn cùng ghét bỏ hướng bọn họ bấm quyết, mặt đất đột nhiên nổi lên một trận gió ấm, quét tan chấp niệm trên người đám quỷ.

Công lực này...

Huống Chí Minh bi thương tựa vào bờ vai vợ, hóa ra không phải yêu ma quỷ quái, sự thật chỉ là tài nghệ của anh không bằng người ta mà thôi...

Bất quá mặc dù được tiêu trừ chấp niệm nhưng dáng dấp lúc chết thì không có cách nào thay đổi, vì thế công việc cũng được phân chia khác nhau, chết bể đầu chảy máu mặt mũi móp méo lưỡi thè dài thì tới nhà ma, dáng vẻ sạch sẽ mới được phân vào văn phòng thám tử tư.

Thời gian làm việc bên văn phòng thám tử tư có thể ra ngoài, rõ ràng thú vị hơn ở trong nhà ma dọa người, nhất thời không ít thế quỷ kêu than hối hận. Bọn họ phần lớn đều là tự sát, nhảy đầu thì nát đầu, treo cổ thì lưỡi dài, bình thường khó tìm đối tượng không nói, không ngờ ngay cả công việc cũng bị ảnh hưởng.

Nhóm quỷ tức giận bất bình, cảm thấy xã hội này thực sự quá nông cạn.

Vệ Tây thì vẫn canh cánh chuyện không tìm được thức ăn, mặt đen đến dọa người, căn bản không để ý tới mấy lời phàn nàn kêu than của đám quỷ.

*****

Đàm Phú bụm đụng quần nơm nớp lo sợ hỏi: "Chuyện... chuyện giải quyết xong chưa?"

Huống Chí Minh rốt cuộc hồi phục tinh thần, rụt đầu khỏi vai vợ, cố ép chính mình không nhìn tới tình cảnh quỷ dị bên Vệ Tây, đánh giá dáng vẻ của Đàm Phú, suy nghĩ một chút rồi nói: "Trị được ngọn nhưng chưa trị được gốc, nhóm quỷ muốn tìm ông thế mạng đã bị... thu phục, thế nhưng đổi mạng vẫn còn trên người ông thì sớm muộn gì cũng có thế quỷ khác chú ý tới ông."

Đàm Phú nghe vậy thì dựng tóc gáy: "Vậy! Vậy tôi nên làm gì a? Tôi vứt lá bùa đi cũng không được à?"

"Vô dụng, đổi mạng không liên quan tới việc mang bùa theo hay không, từ khoảnh khắc ông nhận lấy đổi mạng từ tay đối phương thì nó đã chuyển qua người ông rồi."

Đàm Phú nghe vậy thì lại khóc thảm thiết, thật sự chỉ hận không thể ngồi vào máy vượt thời gian quay về mấy tháng trước mà tự bóp chết chính mình, con mẹ nó rảnh quá hóa điên hay sao mà vọc wechat làm quen này làm quen kia a? Tự dưng trốn vợ lăng nhăng làm quái gì? Giờ thì rước họa vào thân mạng già khó giữ...

Huống Chí Minh thấy vậy thì an ủi: "Ông đừng như vậy, cũng không phải là đường chết."

Đàm Phú kích động: "Có cách giải quyết sao?!"

Huống Chí Minh thấy chuyện này nằm trong phạm vi nghiệp vụ của mình, tâm tình rốt cuộc cũng gia tăng một chút. Đổi mạng đối với người khác có thể nói là nan đề không thể giải, thế nhưng đối với anh thì không phải không giải được. Liên Đô Quan ở bản xứ cũng có chút danh tiếng, này không phải hư danh bịp bợm, anh rất tự tin về đạo quan của mình.

Bất quá thỉnh thế mà Đàm Phú nhận quả thực quá nguy hiểm, cũng không biết bị giấu ở đâu trên người, muốn hoàn toàn giải quyết cũng không dễ, phải tới đạo quan thắp hương mở đàn làm phép, còn phải tắm gội trai giới ba tháng. Thời kỳ này phải cẩn thận, không được tiếp xúc với người lạ, để tránh người đổi mạng biết được chuyện sẽ tới quấy rối. Sau ba tháng thì một lần nữa mở đàn, dùng các loại cống phẩm cung dưỡng cộng thêm uy hiếp mới có thể thuyết phục đổi mạng rời đi.

Trình tự rườm rà phức tạp làm Huống Chí Minh vừa nghĩ tới là đã nhức đầu, bất quá phiền phức vẫn tốt hơn là bị thế quỷ bắt đi làm thế thân, vì thế anh trầm ngâm một lúc liền gật đầu: "Có thể thử một lần, bất quá ông phải chuẩn bị tâm lý, sẽ rất phiền phức."

Vệ Tây bị tiếng gào khóc của Đàm Phú thu hút đi tới, thấy bùa đổi mạng trên tay Đàm Phú thì đồng ý nói: "Quả thực khá phiền phức."

Huống Chí Minh đang định gật đầu, chỉ thấy Vệ Tây quan sát Đàm Phú một chút rồi đột nhiên vung tay đấm!

Đàm Phú: "???!!!"

Vệ Tây đấm mắt trái một quyền, đấm mắt phải một quyền, đấm Đàm Phú tới nổ đom đóm choáng đầu hoa mắt, sau đó mới thu tay, lộ ra biểu tình quả nhiên: "Quả nhiên trốn ở đây."

Huống Chí Minh đang khiếp sợ vì hành động của Vệ Tây, nghe vậy nhìn qua thì phát hiện mắt Đàm Phú bị đánh tới sưng bụp, cùng lúc đó, túi mắt vốn rất nổi bật lại không thấy đâu nữa!

Huống Chí Minh: "..."

Đàm Phú bụm mặt kêu đau thành tiếng: "Tiểu Tây, sao con tự nhiên lại đánh người a!"

Vệ Tây tỏ ý bảo ông tìm gương soi mặt mình, giải thích: "Tôi đoán đổi mạng trốn ở đó, không sao rồi, bị tôi đuổi chạy rồi."

Đàm Phú lôi di động ra mở camera trước nhìn một cái, phát hiện túi mắt quỷ dị đã biến mất, ủy khuất vì bị đành lập tức chuyển hóa thành mừng rỡ như điên, cao hứng không thôi.

Đàm Phú vừa mừng vừa đau, không khỏi sợ hãi quay qua nói với Huống Chí Minh: "Huống đại sư, anh nói không, thứ này đúng là phiền phức a, tê... đúng là không biết đến khi nào mắt mới hết sưng."

Huống Chí Minh: "........."

Tôi! Điên! Mất!

******

"Kỳ quái!" Đoàn Kết Nghĩa khó hiểu hỏi Lục Văn Thanh: "Sao Huống đại sư trông có vẻ buồn buồn không vui vậy?"

Hôm nay là lần đầu tiên Lục Văn Thanh chém được quỷ, tâm tình đang rất tốt, thấy dáng vẻ ưu sầu của bạn tốt cũng không nghĩ nhiều: "Có thể là vì vừa nãy đấu pháp với thế quỷ nên mệt đi."

Vừa dứt lời, Đoàn Kết Nghĩa thấy Huống Chí Minh một lần nữa quay qua sâu kín nhìn sư phụ nhà mình.

Cái nhìn này có thể nói là yêu hận triền miên vô tận, Đoàn Kết Nghĩa nhịn không được run lẩy bẩy, lại lén liếc nhìn Hứa Tiểu Phượng đứng bên cạnh Huống Chí Minh, không khỏi tiến tới bên cạnh sư đệ thì thầm: "Lục Khuyết, cậu nói coi có phải Huống đại sư không đúng lắm không, anh ta đã có vợ rồi sao lại không biết xấu hổ mà nổi tà niệm với sư phụ chúng ta chứ?"

Sóc Tông: "?"

Vừa dứt lời thì chỉ nghe Huống Chí Minh mở miệng: "Tháng sau đạo quan bản xứ sẽ mở pháp hội cầu phúc, Vệ đại sư... cậu có hứng thú tham gia không?"

Đoàn Kết Nghĩa: "Wow a."

Sóc Tông: "..."

Huống Chí Minh phát hiện hai đồ đệ Thái Thương Tông chăm chú nhìn mình, một ánh mắt lạnh lùng một ánh mắt quỷ dị, thực sự làm anh khó hiểu. Sao vậy a? Anh thấy Vệ Tây đạo hạnh cao thâm lại không rõ hệ phái nên muốn trao đổi học tập một chút thôi mà.

Vệ Tây không nghĩ ngợi nhiều, thuận miệng liền đáp ứng, Huống Chí Minh bị trừng tới mất tự nhiên, cộng thêm tâm tình hiện giờ cũng có chút hỗn loạn, không muốn tiếp tục ở lại lâu, liền cầm lấy tấm bùa đổi mạng của Đàm Phú nói tạm biệt: "Vậy thôi đi trước, lá bùa này không biết xuất xứ ở đâu, tôi sẽ mang về Liên Đô Quan thảo luận với các đạo hữu khác, có kết quả sẽ báo cho cậu biết."

Vệ Tây gật đầu, lúc Huống Chí Minh gần đi thì đột nhiên lên tiếng gọi lại: "Huống đạo hữu..."

Huống Chí Minh dừng lại: "Sao vậy?"

Chỉ thấy Vệ Tây đảo mắt nhìn mình, sau đó chuyển qua vợ mình: "... bình thường hai người làm sao song tu?"

Huống Chí Minh: "..."

Hứa Tiểu Phượng: "..."

Sóc Tông: "..."

Huống Chí Minh cảm thấy ánh mắt của đồ đệ tuấn tú đột nhiên sắc bén lạnh lùng hơn, thế nhưng anh không để tâm, chỉ trợn mắt há hốc nhìn chằm Vệ Tây. Vệ Tây vẫn tiếp tục dùng ánh mắt nghiêm túc như đang nghiên cứu học thuật tò mò nhìn anh chờ đợi được giải đáp.

Huống Chí Minh bị ánh mắt trong suốt của Vệ Tây trừng đến đỏ bừng mặt, thực sự là không thể lưu lại thêm một phút một giây nào nữa, vội vàng nắm tay vợ xoay người chật vật bỏ chạy.

Vệ Tây: "???"

Cậu nghi hoặc quay qua nhìn hai đồ đệ nhà mình, Đoàn Kết Nghĩa thì lộ ra biểu tình "ôi mẹ ơi sư phụ thực trâu bò", còn Sóc Tông thì một lời khó nói hết, qua thật lâu sau mới tiến tới nắm lấy vai Vệ Tây: "...tôi đã nói là..."

"Chuyện không tốt?" Vệ Tây ngắt lời Sóc Tông, không đồng ý phân tích: "Sao có thể, Kết Nghĩa nói tốc độ tu hành của hai người họ tiến bộ thần tốc là vì song tu. Như vậy song tu rõ ràng là thứ tốt, Kết Nghĩa, sư phụ nói đúng không?"

Chống lại ánh mắt tựa hồ sắp đông mình thành băng, Đoàn Kết Nghĩa lúng túng mở miệng: "Hà! Hà! Hà!"

Vệ Tây hừ một tiếng, không cam tâm nhìn về hướng vợ chồng Huống Chí Minh rời đi: "Nếu có lợi cho tu hành, chờ bọn họ lộ ra công pháp nhất định phải thử một chút mới được."

Sóc Tông: "......"

Đoàn Kết Nghĩa cảm thấy mình sắp bị ánh mắt sư đệ lăng trì.

*****

Huống Chí Minh dẫn theo vợ mình hốt hoảng chạy đi thật xa mới hoảng sợ len lén quay đầu nhìn lại, mặt đỏ tới tận mang tai hỏi: "Hỏi chuyện gì vậy a... cái Thái Thương Tông này, thật là từ trên xuống dưới ai cũng cổ cổ quái quái, không giống tông môn đứng đắn chút nào.

Hứa Tiểu Phượng cũng hắc tuyến, hai vợ chồng tụm đầu lẩm bẩm một hồi, từ chuyện Vệ Tây công khai tuyển dụng ở hiện trưởng bắt quỷ tới phương thức đơn giản mà thô bạo xua đuổi đổi mạng, hai người ôm một bụng nghi hoặc lôi di động ra muốn xem thử Thái Thương Tông này rốt cuộc là thần thánh phương nào, nào ngờ top tìm kiếm là một tài khoản weibo, lick vào xem thì....

Share hình bia đá Thái Thương Tông, trong vòng hai mươi bốn tiếng mở thưởng tặng bùa thanh tâm...

Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, thật sự là nội tâm sắp bị một đống ngôn ngữ độc miệng đè bẹp.

Này rốt cuộc là tông môn bệnh thần kinh gì vậy a?

******

Đoàn Kết Nghĩa vừa mới trở về tông môn thì bị sư đệ bắt vẽ một trăm lá bùa thanh tâm, trước khi trời tối sẽ kiểm tra.

Nghe vậy, Đoàn Kết Nghĩa suýt chút nữa quỳ sấp xuống, cả người đều khó chịu, lúc chuông báo tới giờ mở thưởng reo vang, anh đã vẽ bùa tới sắp hói đầu.

Bia đá của Thái Thương Tông hấp dẫn người hâm mộ bình luận, trừ bỏ lời nhắn cầu phúc tạ ơn này nọ, rất nhiều người khen bia đá nhìn uy nghiêm trang trọng, lúc này Đoàn Kết Nghĩa không vui nổi, mở thưởng cũng im im lìm lìm không chút hào hứng.

Bùa thanh tâm đã sắp chất thành núi trên bàn, Đoàn Kết Nghĩa tùy tiện chọn mười fan hâm mộ.

Người trúng giải đều là người share chú chiêu phúc trước đó không lâu, biết mình trúng thưởng thì vui sướng chạy tới comt tạ ơn.

Chú chiêu phúc lần trước đã mang tới một trận nóng nho nhỏ, lần này bùa thanh tâm cũng làm không ít người tò mò. Bùa chiêu phúc, nghĩa như tên là hấp dẫn phúc khí, bùa thanh tâm nghe có vẻ trừu tượng hơn nhiều, dưới khu bình luận có không ít người vừa cọ nhiệt vừa thắc mắc bùa này rốt cuộc có ích lợi gì.

Cũng có không ít người cười nhạo [Mấy người tin mấy loại mê tín này thật à? Rõ ràng chỉ là trò đùa vớ vẫn thôi! Cái bùa chiêu phúc kia chẳng qua chỉ là vấn đề xác xuất thôi, nhiều người share như vậy thì cũng phải có vài người gặp may chứ sao? Mấy người nghĩ là tác dụng của cái bùa đó thật à?]

Đoàn Kết Nghĩa nhịn không được nghẹn nghào.

Người này nói quá đúng, bùa chiêu phúc căn bản không có bép tác dụng gì, xem anh đi, xúi quẩy muốn chết đây!

Tuy nói vậy nhưng chuyện liên quan tới uy tín tông môn, Đoàn Kết Nghĩa vẫn ra mặt giải thích với người hâm mộ nguồn gốc bùa chú này xuất phát từ thư tịch bổn môn, mang theo bên người có thể tiêu trừ tạp niệm, gia tăng tâm nguyện, là một bùa chú cổ xưa rất lợi hại.

Không nói tới bùa chiêu phúc, chỉ riêng bùa thanh tâm thôi anh đã bị sư đệ phạt vẽ gần ngàn lần, mỗi tấm bùa đều ngưng tụ tâm huyết cùng mồ hôi, anh không muốn một thứ nghiêm túc như vậy bị nói là trò đùa vớ vẩn.

Thế nhưng vẫn tràn ngập bình luận châm chọc hi hi ha ha, Đoàn Kết Nghĩa không biết làm sao, chỉ đành mặc kệ việc phổ cập kiến thức, tiếp tục vẽ bài tập.

****

Du Thúy đang làm việc thì nhận được điện thoại của chuyển phát, nói mình có kiện hàng.

Nhất thời Du Thúy không nhớ ra là mình đã mua gì trên mạng, tới quầy tiếp tân xem thử thì thấy mà một phong bì, cầm lên thấy nhẹ bổng.

Đồng nghiệp tiếp tân hỏi: "Du Thúy, bà mua gì à?"

"Hông biết nữa." Du Thúy không nghĩ ra được nên mở phong bì ra nhìn một cái, sau đó phát hiện bên trong là một tờ giấy màu vàng, nhất thời nhớ ra gì đó, cười ha hả lôi ra: "Ôi chao, hôm trước ở trên weibo tôi trúng được phần thưởng của Thái Thương Tông, cứ tưởng bọn họ đùa thôi, không ngờ lại gửi thật!"

Đồng nghiệp có chút cổ quái nhìn lá bùa trong tay Du Thúy: "Không phải chứ, thời gì rồi mà bà còn tin cái này? Bùa chiêu tài à?"

"Không phải, bác chủ* nói là bùa thanh tâm, có hiệu quả thanh tâm quả dục." Duy Thúy tự nói rồi tự dở khóc dở cười, nghĩ một chút vẫn nhét lá bùa vào túi: "Ai nha bà yên tâm đi, tôi cũng không mê tín gì đâu, chỉ là đã nhận thì liền mang theo chơi thôi, dù sao cũng không mất tiền." [* weibo chữ hán là vi bác, bác chủ bằng nghĩa chủ blog ý]

Đứng tựa vào quầy tiếp tân đùa vài câu, Du Thúy thở dài: "Aiz, nghĩ lại thì vừa nãy tôi còn tưởng là thuốc giảm cân Hải Đào, lúc chạy ra vui muốn chết."

Đồng nghiệp có chút không đồng tình nói: "Thuốc giảm cân không tốt cho sức khỏe, nếu bà muốn giảm cân thì không bằng vận động nhiều ăn ít lại. Sáng sớm tôi thấy bà uống ba ly trà sữa lớn, còn ăn cả túi khoai tây chiên, ba bữa chẳng sót bữa nào, với kiểu ăn này của bà, thuốc giảm cân nào cũng vô ích."

Du Thúy cũng thầm nghĩ, đạo lý này đương nhiên tôi hiểu rồi: "Thế nhưng muốn ăn a, thèm muốn chết, ngon quá mà, chính là lười vận động quá, tôi cũng không có cách nào khống chế."

Nói tới thì Du Thúy mắc bệnh lười vận động trầm trọng, thẻ hội viên phòng gym làm ba bốn tấm nhưng tấm nào cũng quá hạn nhưng chưa chắc đi được mười lần. Chứng trì hoãn cũng rất nghiêm trọng, công việc thường xuyên để dồn qua ngày mai, rốt cuộc đến tận hạn chót mới chịu hoàn thành. Nếu không phải định lực quá kém thì Du Thúy cũng không tới mức ngày ngày vừa khẩn trương lo lắng lại vô tri vô giác như vậy.

Du Thúy thở dài, nghĩ tới báo biểu giám đốc yêu cầu lúc sáng vẫn chưa làm, đã trì hoãn cả buồi sáng rồi a, aiz...

Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu, trong lòng Du Thúy đột nhiên lóe lên một cỗ xung động mãnh liệt, làm tinh thần Du Thúy cũng chấn động.

Muốn làm báo biểu!!!! Muốn làm báo biểu quá!!!! Không làm xong báo biểu thì ngay cả cơm cũng không có hứng ăn!!!

Đồng nghiệp đang nghĩ chuyện để nói thì thấy Du Thúy ở đối diện đột nhiên giống như uống thuốc kích thích hưng phấn chạy như điên về bàn làm việc.

"...???"

...*...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.