Những người đi đường khác ở trong trấn nhỏ cũng nghe tiếng la của người bị hại đi chân không kia, nhớ tới tin tức xem trước đó, lại nhìn đám trộm cắp ăn mặc lố lăng trên đường, lập tức cảnh giác ôm ví tiền trốn ra xa.
Phiền Não Ma: “....”
Nhóm ma la ở sau lưng hắn bị đông đảo nhân loại khinh bỉ: “....”
Này cùng tưởng tượng mới đầu của chúng không giống cho lắm, ma la trẻ tuổi không thường lui tới nhân gian lập tức bị đổi mới thế giới quan, thật lâu sau mới lộp bộp mở miệng hỏi: “Phiền Não Ma điện hạ, ngài có sao không?”
Phiền Não Ma kinh ngạc đưa tay lên sờ cái sừng bị đập trúng khi nãy của mình cùng dấu giày trên mặt.
Cúi đầu nhìn lại, chiếc giày thối hoắc của nhân loại an tĩnh nằm ở dưới chân.
Lúc này Phiền Não Ma nổi giận, đá văng chiếc giày quát: “Nhân loại to gan!!!!”
Ngay cả tinh túc thiên đình cũng không dám vô lễ với hắn như vậy, thế mà đám sinh vật yếu đuối này lại dám xúc phạm uy nghiêm ma la, không muốn sống sao?!
Tâm phúc ở bên cạnh thấy lão đại nhà mình tức giận lập tức chân chó nghĩ kế: “Điện hạ! Đám nhân loại nhỏ nhoi này cư nhiên dám bất kính với ngài! Giết sạch chúng! Hủy diệt khu tập trung của chúng!!”
Phiền Não Ma cực kỳ động tâm, thế nhưng một hồi lâu sau vẫn âm trầm tỏ ý bảo đối phương dừng lại: “Không được, trước khi tìm được ma vương không thể tùy tiện động chạm thiên đạo.”
Thiên đạo mặc dù đã sụp đổ nhưng vẫn còn một phần nhỏ chống đỡ thế gian, nếu hủy diệt khu tập trung của nhân loại, thiên đạo chắc chắn sẽ giáng xuống mấy đạo thiên lôi về phía bọn họ. Ngoại trừ thiên đạo, kế cận vương đô phàm trần tựa hồ có tồn tại vài khí tức nguy hiểm, suốt đoạn đường này bọn chúng vẫn luôn đổi đường băng núi vượt rừng vì muốn tránh né đám đối thủ kia. Tìm ma vương là đại sự cực kỳ trọng yếu của ma giới, trước khi chuyện thành công, nháo loạn ở khu tập trung nhân loại một chút cũng được, thế nhưng nếu để đám đối thủ phát hiện tung tích thì khó tránh nháo ra vài chuyện không cần thiết.
Thế nhưng lý trí thì lý trí, Phiền Não Ma vẫn thực không cam lòng, hắn đường đường là một trong tứ đại ma la ma giới, là sự tồn tại được chúng ma kính sợ, không ngờ lại có một ngày lại bị nhân loại làm nhục như vậy.
Nghĩ tới đãi ngộ vừa nhận được, ánh mắt Phiền Não Ma tràn đầy do dự, lẽ nào lâu rồi không rời núi nên mất đi năng lực dọa dẫm ở phàm trần rồi sao?
Nhóm ma la ở sau lưng hắn cũng có nghi hoặc tương tự-----
“Nhân loại sợ atula thật sao?”
Tâm phúc thấy vậy lập tức ổn định lòng quân: “Bọn mi đừng nghĩ vậy bạ! Sinh mệnh nhân loại ngắn ngủi, dốt nát không biết sợ, chúng ta không biểu lộ sức mạnh làm chúng cảm nhận được uy hiếp tử vong nên chúng không biết chúng ta lợi hại cũng không lạ. Hơn nữa bọn mi đã quên sự sợ hãi thu hoạch được từ một đường tới đây rồi à? Có lẽ người kia chỉ là ngoại lệ mà thôi! Người trẻ tuổi thân thể cường tráng nên khó tránh không biết sợ trời cao đất rộng.”
Còn chưa dứt lời đã thấy ở vị trí khá xa bên đường, một bà cụ yếu đuối khinh thường phun nước miếng về phía bọn chúng-----
“Phi! Trẻ tuổi như vậy, thân thể cũng tốt, nhảy cao chạy nhanh, làm cái gì mà không được, quét rác cũng có thể tự nuôi chính mình, sao lại phải làm chuyện phạm pháp gây thêm phiền nhiễu cho quốc gia chứ?”
Bà cụ có xem qua vài viết [Đáng sợ quá! Nhất định phải xem! Chân tướng gặp quỷ của quần chúng các nơi cư nhiên lại là vậy!] trong vòng bạn wechat, hơn nữa còn có thể xem là cụ già tân tiến không tin tin vịt dân gian, sau khi đọc được tin còn cấp tốc share cho hai mươi bảy group wechat nhảy quảng trưởng.
Bất quá bà cụ rất có ý thức bảo vệ mình, trong bài viết đó nói đám tội phạm này rất mất trí, tình thần không quá bình thường, hay nói ra mấy lời kỳ kỳ quái quái làm người ta nghe không hiểu, vì thế đề nghị dân chúng bình thường không nên phát sinh xung đột chính diện. Nghĩ tới đây, bà cụ phỉ nhổ xong liền vội vàng đẩy khung hỗ trợ rời đi.
Phiền Não Ma nhìn bóng lưng gầy yếu của bà cụ đi xa: “...”
Tâm phúc Phiền Não Ma: “...”
Nhóm ma la khác: “...”
Không chờ bọn họ kịp phản ứng, bên tai đột nhiên vang lên một trận còi hú của xe cảnh sát chở một đám cảnh sát chạy tới, dọc đường đi có người mở cửa sổ xe hô to với nhóm cảnh sát: “Rốt cuộc cũng tới rồi!! Là tôi báo cảnh sát!! Đám người kia vẫn còn chưa chạy!! Mau bắt chúng lại đi!”
Cửa sổ xe cảnh sát xuất hiện một cái loa khuếch đại âm thanh----- “Đám người phía trước nghe đây, các người đã bị bao vây----”
Đông đảo ma la: “...”
Lẽ nào lại như vậy..... Phiền Não Ma tức tới phát run, đám nhân loại nhỏ bé này cư nhiên dám.... dám....!
Hắn chỉ hận không thể vung tay trực tiếp san thành trấn nhỏ này thành bình địa, lúc này nghe tâm phúc ở bên cạnh nói: “Điện hạ, không thể giết người, giết người sẽ bị bại lộ hành tung với thiên đạo!”
Đúng rồi! Phiền Não Ma chợt nhớ tới mình đang có công vụ quan trọng trong người.
Trong xe cảnh sát, mới đầu nhìn dáng người cao lớn số lượng đông đúc của nhóm người phạm tội này, cảnh sát còn có chút thấp thỏm sợ bị bạo lực kháng cự. Nào ngờ cái đám người kia ngay cả đối mặt cũng không đã trực tiếp xoay người bỏ chạy.
Đám người này chạy nhanh thật a, hai chân co một cái đã hệt như đại bác phóng ra xa, chớp mắt chỉ còn lại một vệt bóng dáng.
Nhóm cảnh sát nhìn mà trợn mắt há hốc, này mẹ nó thực sự là kẻ gian? Rõ ràng là một đám chó hoang đi?
Phiền Não Ma vừa chạy vừa căm hận quay đầu, lộ ra ác ý dữ tợn với số xe cảnh sát ở phía sau------
Vì che giấu hành tung, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Chờ đi, chờ bọn ta tìm được ma vương, ngày nhất thống thiên hạ cũng chính là ngày giỗ của đám kiến bọn mi.
****
Mậu Hóa, sau khi chịu đủ thời gian cơ cực của nạn hạn hán, cư dân địa phương còn đang vui sướng đắm chìm trong cơn mưa.
Mặt đất khô nứt từng chút ẩm ướt, thực vật gần chết khô cũng dần dần lấy lại sinh cơ, mọi người mừng rỡ hoan hô, không ai biết nguy cơ (?) đang ở xa xa giáng xuống.
Trong điện thoại Hạ Thủ Nhân cực kỳ nóng nảy: “Vốn dự liệu là chúng sẽ tới đế đô, trên dưới công ty cùng chính phủ đế đô đã họp khẩn chuẩn bị kỹ càng, không ngờ gần tới giờ lại đột nhiên đổi đường, làm toàn bộ kế hoạch của chúng ta bị loạn. Chúng rốt cuộc muốn làm gì?!”
Sóc Tông nhìn Vệ Tây đang cùng lãnh đạo Mậu Hóa hữu hảo giao lưu vấn đề chi phí cầu mưa, trầm giọng hỏi: “Đừng nói mấy thứ vô dụng đó, cũng đừng quản chúng muốn làm gì, chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến là được, hiện giờ chúng đang ở đâu?”
“Mấu chốt chính là không biết a!” Hạ Thủ Nhân nói: “Ông đâu phải không biết sau khi thiên đạo sụp đổ năng lực cảm tri của tôi đã yếu đi rất nhiều, ma giới lại giỏi che giấu khí tức, lần này cũng vì chúng tiếp cận đế đô quá gần nên tôi mới mơ hồ suy đoán được. Hiện giờ khoảng cách giãn ra xa, tôi căn bản không cảm ứng được gì cả!”
Bản lĩnh của ma giới Sóc Tông dĩ nhiên hiểu rõ, mấy ngàn năm trước, Ba Tuần muốn ngăn cản Thích Già Ma Ni nhập Phật [Tất Đạt Đa Cồ Đàm – Phật Thích Ca Mâu Ni], sau khi thất bại đoán chừng là không cam lòng nên có một đoạn thời gian nhìn chằm chằm quấy rối thiên đình Tây phương, vẫn luôn xuất hiện thuyết phục nhóm La Hán theo mình tới ma giới. La Hán cảnh giới thấp bị thuyết phục mấy lần suýt chút nữa không chống chịu được, khổ không thể tả, thiên đình tự nhiên cũng muốn ngăn cản, vì vậy mấy ngàn Thần Phật vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của ma giới, thậm chí còn gia tăng kết giới ngoài thiên ngoại thiên chuyên phát giác khí tức ma giới, nhưng Ba Tuần vẫn nhiều lần thành công tự nhiên tới lui trên thiên đình.
Hôm nay đổi thành nhân gian....
Sóc Tông yên lặng không nói, lúc này đột nhiên nghe thấy Đoàn Kết Nghĩa ở bên kia sợ hãi la to: “Ôi trời ơi sư phụ, cái đám ma ma gì đó lại bị người ta chụp hình nè!”
Sóc Tông: “??”
Sóc Tông lấy di động ra đi về phía hai thầy trò, cúi đầu nhìn một cái, nhìn thấy là màn hình trang chủ vòng bạn wechat------
[Share đi share đi! Trấn Vinh Diễm vừa gặp phải đám phạm tội, cảnh sát trấn nhỏ vây bắt thất bại, cư dân mất một chiếc dép crocs!]
[Cùng tiếp lực! Đám người kia đã rời khỏi Vinh Diễm trấn tiến vào núi Vĩnh Phong! Mọi người mau chóng đóng kín cửa sổ!]
[Nhóm đồng hương Văn Tuyên Huyền! Trên đường núi phát hiện tung tích khả nghi, mọi người nhất định phải chú ý số thịt muối phơi nắng ngoài sân nha!]
Liên tiếp là mười mấy lời nhắc nhở ấm áp dành cho các thành các trấn, thật sự là phơi bày hành tung của đám ma la rõ rõ ràng ràng.
Sóc Tông: “...”
Vệ Tây nhíu mày: “Dép crocs?”
“Là nhãn hiệu thôi sư phụ.” Đoàn Kết Nghĩa nói rồi mới phát hiện đề tài hơi bị lệch, vội vàng chỉ cái tên Văn Tuyên Huyền trên màn hình: “Không phải a sư phụ, người xem, đây chính là huyện thành chúng ta đã đi ngang qua lúc từ đế đô tới đây a! Hình như ở hướng đông nam chúng ta.”
Vệ Tây: “Cách chúng ta rất gần à?”
Đoàn Kết Nghĩa: “Hình như không xa lắm đi? Chờ chút, có tin mới rồi!”
Sóc Tông: “...”
Hạ Thủ Nhân nghe điện thoại im lặng một hồi, sau đó bạn tốt đột nhiên nói: “Cúp trước.”
Hạ Thủ Nhân: “????? Tôi vẫn chưa nghĩ ra biện pháp a!!!”
Sóc Tông: “Ông có thể có ích lợi gì chứ?”
Hạ Thủ Nhân: “...”
Hạ Thủ Nhân căm phẫn, sau khi bị cúp máy thì không cam lòng oán giận với nhóm đồng nghiệp cũng hết đường xoay xở ở bên cạnh: “Cái lão súc sinh này cũng quá nghiêm khắc với tôi rồi đi? Ngay cả chuyện thiên đình không làm được, tôi bó tay không phải rất bình thường sao? Có cần sỉ nhục tôi như vậy không chứ?”
Tất cả mọi người liền thân thiết an ủi, một lát sau, group chat công việc của An Ninh sáng lên, mọi người cầm di động xem thử, chỉ thấy lão đại nhà mình bình thường không nói không rằng lúc này lại đùng đùng ném lên mười mấy tin liên tiếp------
Xem nội dung xong, trong wechat là một mảnh im lặng tuyệt đối, bên ngoài wechat, cả đám lặng lẽ nhìn về phía Hạ Thủ Nhân.
Hạ Thủ Nhân: “.........”
Tất Phương trầm ngâm một chốc: “...thật ra cũng không trách ông được, dù sao cũng là đại quốc có một tỷ ba dân số...”
Hạ Thủ Nhân: “Đừng nói, tôi muốn an tĩnh.”
***
Mậu Hóa, Sóc Tông nhìn chằm chằm di động trầm mặc một chốc, mở miệng nói với Vệ Tây: “Em lưu lại đây, tôi đi một lúc, rất nhanh sẽ trở lại.”
Vệ Tây: “Con lại đi đâu vậy, có phải đi bắt đám ma la không? Ta cũng phải đi!”
Chỉ thấy nhị đồ đệ rũ mi mắt nhìn mình: “Chuyện này không có thù lao.”
Vệ Tây không chút nghĩ ngợi trả lời: “Thì sao chứ?”
Biểu tình nhị đồ đệ lại càng nhu hòa hơn, giơ tay sờ cổ cậu, động tác rất nhẹ rất chậm nhưng giọng nói lại không cho phép kháng cự: “Không có việc gì, ở đây chờ, nghe lời.”
Vệ Tây nghe vậy, ánh mắt liền lộ ra chút không cam lòng, nhiều thịt như vậy a....
Sóc Tông thầm than thở, trở thành thụy thú, Vệ Tây quả nhiên đã khác rất nhiều, vì bảo vệ giới giới, hiện giờ ngay cả chuyện không có thù lao cũng nguyện ý làm.
Đối với chuyện này anh dĩ nhiên rất vui, chỉ là ma la quá nguy hiểm, hiện giờ lại là thân xác nhân loại, năng lực có hạn, không cần dấn thân vào nguy hiểm.
***
Nhóm ma la không thể không hốt hoảng chạy thục mạng, ưu tư có chút suy sút, thực khó tiếp thu chuyện mình bị một đám người phàm ép tới nước này.
Cộng thêm phản ứng của đám người phàm cũng không đạt được sự mong đợi của chúng, không ít ma la bực bội tới phát hoảng: “Điện hạ, nhân loại thực sự quá ghê tởm, chờ đến khi nghênh đón bệ hạ quay về, nhất thống thiên hạ rồi chúng ta nhất định phải bắt chúng trả cái giá thật lớn cho sự bất kính ngày hôm nay!”
Phiền Não Ma chà chà dấu giày trên mặt, lạnh lùng nói: “Đó là dĩ nhiên.”
Ma la bên cạnh hỏi: “Kia điện hạ, chúng ta còn cách ma vương xa không?”
Phiền Não Ma nhắm mắt ngẩng mặt lên trời ngửi một cái: “Chim tu la báo cho ta biết, ở ngay phía trước.”
Nhóm ma la lập tức cao hứng, vừa định hô to thì thấy Phiền Não Ma mở mắt ra hung hãn liếc nhìn mình: “Đừng có lên tiếng! Trừ bỏ khí tức ma vương, ta còn cảm nhận được mùi vị không tốt khác!”
Tâm phúc cẩn thận hỏi: “Có phải đã bại lộ không?”
Phiền Não Ma trầm ngâm một lát, sau đó nhấc tay với đám thủ hạ: “Ẩn khí tức, cẩn thận hành tẩu, tốt nhất là ngay cả rắn rít chuột bọ cũng đừng sát thương, tránh kinh động thiên đạo.”
Nhóm ma la nghe lệnh, đi đường lại càng cẩn thận hơn, có ma la nhìn về phía xa xa mờ ảo tựa hồ phát hiện có vài người đi đường, hắn hung ác nhe răng.
“Điện hạ, còn đám nhân loại này thì sao?”
Phiền Não Ma liếc đám người kia, bọn họ chẳng những không sợ hãi bỏ chạy mà còn nói mấy lời hắn không hiểu-----
“Ôi trời, nhanh như vậy đã tới đây rồi!”
“Mau mau gửi tin lên vòng bạn đi!”
Đủ loại.
Bất quá cũng không còn xuất hiện kẻ to gan dám trực tiếp công kích chúng nữa.
Nhìn ra đám nhân loại này rất cảnh giác, Phiền Não Ma khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Nhân loại yếu đuối mà thôi, chúng có thể làm được gì chứ? Không đủ gây ra uy hiếp. Không cần để ý, việc cần bây giờ là phải che giấu tung tích gây bất ngờ cho đối thủ! Chỉ cần chúng ta không phạm lỗi thì sẽ không ai phát hiện được hành tung của chúng ta!”
Ngay sau đó liền nhảy vài cái.
Rơi thẳng vào vòng vây chờ sẵn đã lâu.
Nhóm ma la: “...”
Nhóm thụy thú rảnh rỗi chạy tới địa điểm chỉ định trước thời hạn ngồi nhịp giò: “...”
Trước đó Hạ Thủ Nhân đã đánh hơi được khí tức của bọn họ nên không hề kinh ngạc, đứng lên nói: “Bọn mi rốt cuộc đã tới.”
Phiền Não Ma nhận ra Hạ Thủ Nhân, lập tức kinh hãi: “Hóa ra là mi! Chúng ta không hề kinh động thiên đạo! Mi làm sao phát hiện bọn ta?”
Hạ Thủ Nhân: “...”
Tất Phương ở bên cạnh ôm di động cơ hồ sắp chảy nước mắt, xã hội hiện đại thực không dễ dàng a, nghĩ tới khi xưa cả thiên đình đông tây phương đều không làm vì được đám ma la, thế nhưng hôm nay chúng rốt cuộc cũng phải chịu thiệt vì kém văn hóa.
***
Phiền Não Ma căn bản không chờ đáp án, đám đối thủ này phát hiện được mình nhất định là vì có bí pháp, sao chúng có thể dễ dàng nói cho mình biết chứ.
Vì thế giận dữ nhìn Hạ Thủ Nhân ở đối diện: “Không ngờ mấy ngàn năm không gặp, thiên đạo đã sụp đổ mà năng lực cảm tri của mi lại không hề bị ảnh hưởng.”
Hạ Thủ Nhân: “...không, thật ra thì vẫn bị ảnh hưởng.”
Phiền Não Ma giống như gặp đại địch: “Không! Mi không cần nói! Có thể nghiên cứu ra thủ đoạn đặc biệt theo dõi khí tức ma giới, thật không hổ là nhóm thụy thúy đầu tiên từ thuể khai thiên lập địa!”
Hạ Thủ Nhân: “...”
Tuy được khen nhưng sắc mặt Hạ Thủ Nhân lại tái xanh.
Sóc Tông lười phản ứng đoạn đối thoại khó giải thích của hai người, liếc nhìn đám ma la một cái, trầm giọng mở miệng: “Bọn mi vẫn chưa tìm được Ba Tuần?”
Phiền Não Ma lạnh lùng nhìn Sóc Tông.
Sóc Tông chậm rãi rút roi Thí Thần bên hông: “Bây giờ ngay lập tức quay về ma giới, từ bỏ tìm kiếm Ba Tuần, như vậy ta sẽ không nhắc tới chuyện cũ.”
Bàn về đánh nhau, Phiền Não Ma quả thật không phải đối thủ của Sóc Tông, ánh mắt lập tức tràn đầy kiêng kỵ, thế nhưng vẫn như cũ cắn răng kiên trì: “Thiên đạo sụp đổ, nhân gian đã không còn cần thần lonh, các mi rốt cuộc đang kiên trì bảo vệ cái gì? Thiên Lộc thần, thiên đình cũng đã không cần, với năng lực của các mi, nếu như nguyện ý trợ giúp bọn ta tìm được bệ hạ, đạt thành hợp tác, từ nay về sau thiên địa vạn vật có thứ gì muốn mà không được? Tội gì phải vì đám nhân loại nhỏ bé kia mà đối nghịch với ma giới?”
Sóc Tông bịt tai không nghe, đã rút roi Thí Thần ra, bề mặt lồi lõm của roi Thí Thần ẩn ẩn tỏa ra sát khí, sắc mặt Phiền Não Ma tái xanh, lùi về sau vài bước: “Mi có ý gì?”
Sóc Tông ngắm roi bình tĩnh nói: “Nghe nói Atula sinh ra từ dục ác thế gian, bất tử bất diệt, không biết gặp roi này có xuất hiện ngoại lệ hay không.”
Phiền Não Ma nhìn chăm chú động tác của Sóc Tông, đột nhiên há cái miệng to như chậu máu cười phá lên: “Thiên Lộc thần, mi ngăn cản bọn ta, bộ mi không sợ bọn ta ra tay với đám nhân loại ở xung quanh sao?”
Sóc Tông không quá để ý: “Có thiên đạo ở, dám ra tay với nhân loại, bọn mi không muốn sống nữa sao?”
Sắc mặt Phiền Não Ma âm trầm: “Thời điểm cá chết lưới rách thì việc gì phải nghĩ nhiều như vậy! Huống chi, mi cho rằng bọn ta ngu xuẩn đến mức tự mình ra tay sao?”
Hạ Thủ Nhân ở bên cạnh dự cảm được chút bất ổn: “Mi có ý gì?”
Phiền Não Ma lộ ra biểu tình không có ý tốt: “Không bằng mi đoán thử xem, lá bài tẩy đối kháng thiên đạo trong tay ta là gì?”
Hạ Thủ Nhân sợ hết hồn, trước giờ xem phim cũng nhiều, mấy lời tuyên bố thế này của đám nhân vật phản diện luôn làm người ta có cảm giác bất an, nghĩ tới mấy bộ phim tai họa xem gần đây, hắn không khỏi lẩm bẩm: “....bọn mi con mẹ nó chẳng lẽ đã chế ra bom nguyên tử?”
Mọi người nghe vậy cũng kinh hãi, ngay cả Sóc Tông cũng nhíu chặt mày.
Với tác phong càn rỡ vô kỵ trước kia của Atula, bọn chúng quả thực rất có khả năng làm ra chuyện không quản tới hậu quả này.
Phiền Não Ma khựng một chút, nhất thời không hiểu được từ mà Hạ Thủ Nhân nói tới, thế nhưng cảm nhận được tư thái phòng bị của nhóm đối thủ, hắn lập tức hài lòng cười ha hả: “Không nghĩ ra à? Là tinh túc!”
Nhóm đối thủ: “...”
Ồ vậy thì tốt.
***
Phiền Não Ma: “?”
Này là phản ứng gì? Trên người tinh túc có thần cốt được thiên đạo bổ nhiệm, cho dù nhập tu la đạo làm việc ác, thiên đạo cũng sẽ đối đãi đặc biệt khoan dung, sao đám đối thủ này lại làm ra dáng vẻ không chút để ý như vậy chứ?
Không những không thèm để ý, Hạ Thủ Nhân còn vỗ ngực: “Ta quên mất các mi ngay cả di động còn không biết dùng, mới nãy nghĩ nhiều quá rồi, không có việc gì, mi nói tiếp đi.”
Chỉ cần không phải bom nguyên tử thì hết thảy đều dễ thương lượng, tinh túc cũng không quá đáng sợ.
Phiền Não Ma: “...?”
Phiền Não Ma có chút mất hứng, cảm giác chính mình tựa hồ bị coi thường, nhất thời khí thế của nhân vật phản diện có chút bị ảnh hưởng, khựng một chút mới miễn cưỡng khôi phục tâm thái vừa nãy: “Không phải đến mức bất đắc dĩ thì bọn ta cũng không muốn mời tới tinh túc, này cũng vì bọn mi bức bách!”
Sóc Tông bình tĩnh hỏi: “Tinh túc mi nói là Phong Bá Thủy Sư?”
“Hóa ra Thiên Lộc thần đã gặp bọn họ à?” Phiền Não Ma cười to: “Vậy có giao thủ không? Thực lực của bọn họ không thua năm đó đi?”
Sóc Tông cười nhạt: “Nào có không thua năm đó, bọn họ sống lâu học được nhiều, nghiệp vụ so với năm đó còn rộng rãi hơn.”
Học chữa nấm chân còn tốt hơn cả làm mưa.
Phiền Não Ma cảm thấy giọng điệu nói chuyện của hắn có chút là lạ, thế nhưng lại không nghĩ ra là lạ ở chỗ nào, chỉ đoán là Sóc Tông coi thường khả năng tạo mưa của Phong Bá Thủy Sư, hắn cười lạnh: “Đáng tiếc tinh túc ta nói không phải bọn họ!”
Dứt lời, Phiền Não Ma giơ tay xé rách hư không.
Trong kẽ nứt u ám chậm rãi bước ra một vị tinh túc cả người phủ đầy sương đặc, ngẩng đầu nhìn đám thụy thú, trên mặt lộ ra thần sắc vừa bi thương vừa mừng rỡ: “Đã lâu không gặp.”
Nhóm thụy thú nhìn đối phương cũng giật mình không kém, Sóc Tông trầm giọng gọi ra tên đối phương: “Ôn thần.”
Ôn thần xưa nay nắm giữ năng lực truyền bá khắc chế ôn dịch, có thể coi là một vị thần linh khá đặc thù, trước khi thiên đạo sụp đổ đã rất lâu không xuất hiện, không ngờ lại tới Atula giới.
Ôn thần nhếch khóe miệng, trong mắt không có ý cười, ánh mắt nhìn một vòng núi rừng ở xung quanh: “Thật ra thì làm thần như ta có gì thú vị đâu chứ? Năm đó lúc các mi nhận được đủ hương hỏa, ta vì nhân gian ngăn cản ôn dịch nhưng lại bị bọn họ phòng bị xua đuổi. Đến bây giờ, ta một lần nữa tỉnh lại, trên thế gian này ngay cả người xua đuổi ta cũng không có. Ta thấy vẫn là thân phận ma la càng thích hợp với ta hơn.”
Sóc Tông hỏi: “Cho nên lần này mi xuất hiện là vì cảm thấy mình có thể hỗ trợ Atula giới san bằng nhân gian?”
Trên mặt Ôn thần chậm rãi lộ ra biểu tình dữ tợn: “Không được sao?! Ta thân là thần ôn dịch, chỉ một cái bùng tay đã có thể ung dung tiêu diệt cả một thành phố, bọn mi thức thời thì mau rời đi, bằng không đừng trách ta lòng dạ độc ác!”
Sóc Tông không trả lời, ngược lại có chút suy tư hỏi: “Có phải từ khi tỉnh lại mi chưa từng rời khỏi ma giới?”
Ôn thần nghe vậy thì hơi khựng một chút: “Đúng vậy thì sao?”
Lần này đừng nói Sóc Tông, ngay cả nhóm thần thú khác cũng lộ ra vẻ mặt thương hại nhìn hắn.
Vị Ôn thần này tựa hồ vẫn chưa biết trình độ y học của phàm trần đã đạt tới mức nào a.
Ôn thần thấy vậy thì tức giận: “Bọn mi xem thường ta?!”
Hạ Thủ Nhân cùng nhóm đồng nghiệp vội vàng nói: “Không có, không có.”
Thế nhưng biểu tình của bọn họ rõ ràng viết “quả thật không coi mi ra gì a“.
Ôn thần: “???”
Ôn thần cực kỳ phẫn nộ, dứt khoát vung tay: “Phải không? Vậy để các mi nhìn thấy sự lợi hại của ta!”
Đồng thời nháy mắt với Phiền Não Ma.
Hắn mới tỉnh lại không bao lâu, cộng thêm sau khi thiên đạo sụp đổ thực lực suy giảm, thả ra chỉ là một loại ôn dịch trước kia thường dùng nhất, nếu là trước kia chỉ cần phụ thân năm ba người tuyệt đối có thể dẫn tới bệnh truyền nhiễm hỗn loạn cả quốc gia.
Ôn thần muốn gây hỗn loạn cho nhóm thụy thú giao chiến trước mặt, vừa vặn để Phiền Não Ma nhân cơ hội này dẫn ma la thoát thân.
Nào ngờ Phiền Não Ma đã chuẩn bị sẵn tư thế thừa dịp hỗn loạn chạy trốn nhưng nhóm thụy thú trước mặt không hề nhúc nhích, vẫn như cũ chặn kín đường đi.
Ôn thần cũng thực kinh ngạc, khó tin khiển trách đối thủ: “Bọn mi không phải thụy thú à? Sao lại vì ngăn cản Atula mà không quản tới sự sống chết của phàm nhân chứ?”
Hạ Thủ Nhân: “....mi có muốn biết vì sao trước kia phàm trần xua đuổi mi mà bây giờ ngay cả tên mi cũng không nhắc tới không?”
Ôn thần: “....vì cái gì?”
Hạ Thủ Nhân có chút không đành lòng, dứt khoát giơ tay triệu hồi thủy kính: “Mi tự xem đi.”
Ảnh chiếu trong thủy kính chính là cư dân thành thị dưới núi, hiệu lực ôn dịch của Ôn thần rãi ra tới rất nhanh, cư dân tiếp xúc lập tức liên tục hắt xì hai ba cái.
Trước kia khi ý thức được mình bị bệnh, người mắc bệnh tuyệt đối sẽ cực kỳ kinh hoảng.
Thế nhưng những người này sau khi hắt xì cũng chỉ xoa xoa mũi một chút, biểu tình cực kỳ bình tĩnh.
Sau đó những người này lục tục đi vào một gian nhà kỳ quái, tự thuật triệu chứng bệnh của mình với người mặc đồ trắng ở đối diện. Người nọ kiểm tra xong thì nói kết quả chuẩn đoán: “Đổi mùa nên bị chút cảm mạo, không quá nghiêm trọng, trước kia đã tiêm phòng chưa? Tiêm rồi à, vậy không sao đâu, chú ý giữ ấm đeo khẩu trang, tôi có kê chút thuốc, không yên tâm thì có thể nằm viện vài hôm, tránh lây nhiễm.”
Thế là nhóm người may mắn được Ôn thần chọn trúng nhanh chóng đeo đồ che miệng mũi, Ôn thần đợi thật lâu, nhưng đợi mãi vẫn không thấy bọn họ lây nhiễm cho người khác.
Không hốt hoảng, không kêu khóc, hết thảy tiến hành thực gọn gàng ngăn nắp, Ôn thần kinh ngạc: “Nhân loại ngay cả sợ cũng không còn sợ nữa, trực tiếp quên lãng ta rồi sao?”
Hạ Thủ Nhân thương hại nhìn hắn: “Đã quá lâu rồi mi không xuất hiện, mấy loại ôn dịch cũ như thủy đậu cảm mạo này nọ đã không còn tác dụng nữa rồi, khoa học đã sớm nghiên cứu ra cách đối kháng. Bây giờ bọn họ chỉ sợ mấy loại ôn dịch mới ở hải ngoại thôi, có thể là kỹ thuật của mi không đủ, có cúng bái mi cũng không phòng ngừa được mấy thứ đó, bị quên đi có thể trách ai bây giờ? Nếu không chịu tiến bộ thì sẽ bị thời đại bỏ quên a.”
Ôn thần bị đả kích nặng nề, lảo đảo vài bước, ngã nhào xuống đất.
“Ta... ta đường đường là Ôn thần lại vì kỹ thuật không đủ mà bị thời đại từ bỏ....”
***
Nhóm ma la: “...”
Chuyện gì đây?
Ôn thần này rốt cuộc có được không a?
Phiền Não Ma do dự một chốc, mở miệng nói: “Mi....”
Ôn thần căn bản không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm Hạ Thủ Nhân: “Ôn dịch ngoại lai mà mi nói.... là cái gì?”
Hạ Thủ Nhân xòe tay kể: “SARS này, cái chết đen này [dịch hạch], Virus Ebola này, nếu nói về mức lây nhiễm thì không biết có tính AIDS hay không, tóm lại là nhiều lắm.”
Ôn thần nằm trên cỏ than vãn khóc rống: “Một cái ta cũng chưa từng nghe nói tới a!”
Hạ Thủ Nhân an ủi: “Không trách mi, này đều là mấy căn bệnh lây nhiễm sau khi thiên đạo bị sụp đổ, thời đại của chúng ta việc mua bán không quá phát đạt, không giống như bây giờ, bệnh truyền nhiễm có thể lây lan nhanh chóng khắp thế giới a.”
Phiền Não Ma giận dữ ngắt ngang: “Đừng có mãi lo hàn huyên nữa! Ôn thần, mi đã quên mi tới đây để làm gì à?”
Ôn thần ý thức được bản thân quả thực đã lạc hậu, ủ rũ cúi đầu: “Ta muốn an tĩnh một chút, các mi cứ làm chuyện đánh nhau của các mi đi, đừng để ý tới ta.”
Phiền Não Ma: “...”
Phiền Não Ma nhất thời rơi vào khốn cảnh, thở phì phò thì phò, Sóc Tông chậm rãi quấn roi Thí Thần trên tay, không nói hai lời lập tức giơ tay rút roi.
Cuộc chiến ầm ầm khai hỏa, nhóm ma la phát ra tiếng tức giận rít gào, giãy dụa cầu sinh trong đường roi dày đặc của Sóc Tông.
Trừ bỏ Ôn thần, hai bên không có ai lười biếng lập tức xông lên gia nhập cuộc chiến, ngay cả Hạ Thủ Nhân cũng giơ nắm đấm cùi bắp của mình bị đánh tới chạy loạn khắp núi. Thật ra cũng không phải hắn quá yếu quá gà, sức chiến đấu của Atula vốn đã xếp hàng số một số hai, nhất là Phiền Não Ma vốn nằm trong tứ ma, trên trời dưới đất có thể ngược nổi hắn chỉ có vài người ít ỏi mà thôi, còn những đoàn thể nhỏ khác, nhóm thụy thú giao chiến cũng không quá ung dung.
Số lượng ma la không nhiều, nhất thời không chiếm cứ được thượng phong, nhất là Phiền Não Ma bị Sóc Tông quất cho vài roi, cái mạng nhỏ suýt chút nữa đã mất đi phân nửa, cố tình lại không thể né tránh.
Tâm tình lo âu của Phiền Não Ma lại càng căng thẳng hơn, ôm vết thương nhìn chằm chằm Sóc Tông, thầm quyết tâm trực tiếp hóa thành một làn khói mù.
Không khí chấn động, thậm chí mắt thường cũng có thể nhìn thấy gợn sóng vặn vẹo, mùi linh hồn bị thiêu đốt nháy mắt lan tràn khắp ngõ ngách.
Roi của Sóc Tông quất vào hư không, đột nhiên ý thức được gì đó, nghiêm nghị hô với nhóm Hạ Thủ Nhân ở phía sau: “Mau chặn hắn lại! Hắn muốn hiến tế chính mình để tìm kiếm ma vương!”
Nhóm thụy thú ở phía sau chen chúc nhào tới, thế nhưng rốt cuộc không ngờ Phiền Não Ma cư nhiên liều mạng tới mức này, tất cả đều chụp hụt.
Làn khói kia hữu ảnh vô hình, cộng thêm công pháp đặc thù của tu la đạo, căn bản không thể nào bắt được.
Sóc Tông vung roi, không chút do dự đuổi theo, thế nhưng tốc độ chạy trối chết của Atula ngũ đạo làm sao có thể tưởng tượng được, Phiền Não Ma nháy mắt huyễn hóa chính mình thành vô số chim ma la, rít lên bén nhọn bay ra ngoài núi Triêu Sơn.
Số lượng đám chim này nhiều kinh người, đừng nói nhóm thụy thú ở đây, cho dù nhiều gấp mười cũng chưa chắc có thể bắt giữ toàn bộ.
Sóc Tông quất một roi diệt được tầm mười con chim ma la, anh nhíu mày.
Thế nhưng ngoài dự liệu là đám chim kia bay không bao xa đã dừng lại động tác.
Đám chim đen bay đầy bầu trời chậm rãi tụ lại, từng chút tiêu tán rồi biến ảo trở về hình dáng vốn có của Phiền Não Ma.
Hắn ôm vết thương kinh ngạc nhìn về phía chân núi, ánh mắt lóe lên biểu cảm phức tạp tựa như vừa mừng vừa bi thương.
Trong tầm mắt hắn, một bóng dáng cao lớn đạp trên nước mưa chậm rãi tiến tới gần, bóng dáng cao lớn uy mãnh, vẻ mặt bình tĩnh, trong tình trạng chiến cuộc hỗn loạn đầy tuyệt vọng này, người nọ hệt như thần binh từ trên trời giáng xuống.
“Ma.... ma vương....”
“Ma vương bệ hạ!!!!!”
“Ma vương bệ hạ!!!!!”
Hắn quỳ xuống đất hô to, nước mắt cũng giàn dụa, máu trong người sôi trào. Đám ma la khác nghe thấy âm thanh của hắn thì hưng phấn như tiêm thuốc kích thích, nháy mắt thay đổi thế cục, đánh văng nhóm thụy thú vốn đang ở thế thượng phong ra xa.
Bệ hạ xuất hiện!
Bệ hạ rốt cuộc xuất hiện rồi!!!
Bệ hạ không sớm cũng không muộn, cố tình xuất hiện ngay lúc này, còn có thể vì cái gì nữa chứ? Đương nhiên là vì dẫn dắt ma giới chống lại địch thủ thoát khỏi khốn cảnh!! Nhất thống thiên hạ!!!
Ánh mắt Sóc Tông ngoan lệ, ma vương cư nhiên tự mình xuất hiện!
Tinh thần của anh nháy mắt căng thẳng chưa từng có, Phiền Não Ma dùng tốc độ ánh sáng lao về phía ma vương.
Thế nhưng còn chưa kịp tới gần nhìn rõ dáng vẻ ma vương thì một tiếng xé gió đã vọt tới, anh phát hiện có thứ gì đó bị ném từ dưới núi lên.
Là công kích của ma vương!
Sóc Tông không dám thờ ơ, lập tức nắm chặt roi Thí Thần vung tới trước mặt mình.
Giây tiếp theo, đùng một tiếng, thứ vũ khí không biết là gì kia đã đánh trúng mục tiêu-----
Mặt Phiền Não Ma.
Một cục đá nhẵn bóng từ trán hắn trột xuống, lăn lống lốc trên sườn núi.
Phiền Não Ma đỉnh cái trán bầm tím cùng trái tim vụn vỡ: “??”
Sóc Tông: “???”
Không phải nhắm vào mình à?
Lúc này dưới núi đột nhiên truyền tới một âm thanh quen tai----
“Mẹ ơi, sư phụ, người nhìn người nhìn kìa, cái thứ ngồi ở đó là gì vậy, ôi trời ơi, dáng dấp của nó làm con sợ muốn chết!”
Một âm thanh càng quen tai hơn trả lời-----
“Không sợ, sư phụ bảo vệ con.”
.110.