Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 27: Chương 27: Uyển dung, bà làm tốt lắm




Hoàng Giác là người từng kết giao bạn gái, rất hiểu chuyện, lập tức lanh lẹ nói xin lỗi.

Nào ngờ nữ quỷ kia sau khi được Sóc Tông thả ra, nghe thấy Hoàng Giác xin lỗi ngược lại lại òa khóc.

Quỷ anh nhi bị Vệ Tây túm trong tay lẳng lặng nhìn mẹ mình, tựa hồ không có chút đồng tình nào, sau đó mông bị vỗ một cái, ánh mắt đen tuyền không có tròng trắng của nó khẽ đảo vài vòng, sau đó vẫn đần độn nhìn Vệ Tây.

"Sao nó không nói chuyện?" Vệ Tây khó hiểu hỏi nhị đồ đệ: "Có phải bị đần độn không?"

Quỷ anh nhi: "..."

Cha mẹ Hoàng gia cùng Nguyễn Thời Hành chờ ở bên ngoài nghe thấy tiếng khóc thì đánh bạo chạy vào phòng, thấy rõ đứa nhỏ mặt đen xì bị Vệ Tây nắm trong tay thì kinh hoảng, sau đó lại nghe tiếng nữ quỷ vừa khóc vừa mắng: "Người Hoàng gia các người đều là khốn khiếp!"

Mặt nữ quỷ đầy máu, cảnh tượng vốn phải rất kinh khủng nhưng bầu không khí trong phòng thật sự quá quỷ dị... Sóc Tông thờ ơ đứng bên cạnh, trong tay túm lão quỷ môi giới, Hoàng Giác cùng Đoàn Kết Nghĩa kiên nhẫn an ủi nữ quỷ đứng bên mép giường, còn có Vệ Tây đang ba ba ba đánh vào mông quỷ anh nhi vì muốn nghe nó khóc.

Cảm giác đi nhầm phòng này làm người ta thực sự lúng túng, Nguyễn Thời Hành lau mồ hôi, khó hiểu cảm thấy khẩn trương, chỉ thấy Hoàng phụ ở bên cạnh đột nhiên tiến tới, bất mãn chỉ nữ quỷ nói: "Cô chính là bạn gái Phượng Tú đúng không? Tôi vẫn còn nhớ cô."

Nữ quỷ híp mắt nhìn về phía Hoàng phụ, quả thực không nhận ra là ai, chỉ đáp một tiếng, cứ tưởng đối phương cũng giống Hoàng Giác muốn an ủi mình.

Nào ngờ Hoàng phụ vừa há mồm liền mắng: "Thật sự là cô! Đứa nhỏ này rốt cuộc làm sao vậy? A? Trước không nói vô duyên vô cớ chạy tới dọa cả nhà tôi, làm Hoàng Giác nhà tôi ngủ không ngon, thần kinh suy nhược, ảnh hưởng tới công việc, tôi nghe nói cô nhảy lầu tự sát? Cô làm vậy cũng quá không hiểu chuyện đi? Tranh cãi chút liền nhảy lầu? Cô có nghĩ tới đứa bé trong bụng không? Có nghĩ tới cha mẹ cô không? Đồ bất hiếu! Bọn họ nuôi cô lớn như vậy, cô có nghĩ tới bọn họ biết cô tự sát sẽ thương tâm cỡ nào không hả?"

Nữ quỷ: "..."

"Còn nữa, dựa vào cái gì nói người Hoàng gia tụi tôi đều là khốn khiếp? Cô cùng Hoàng Phượng Tú xích mích là chuyện hai đứa, tôi từ nhỏ đã dạy Hoàng Giác phải làm người đàng hoàng, phải tôn trọng nữ giới! Cô hù dọa nó thì thôi đi, lại còn vô duyên vô cớ mắng nó, con trai tôi làm gì để bị cô mắng khốn khiếp, cô cũng có thể coi là nửa chị dâu nó, thế mà một chút lễ phép cũng không có!"

Nữ quỷ: "..."

Nữ quỷ bị mắng tới ngây người, Nguyễn Thời Hành cũng đờ đẫn, thầm nói lá gan của cha Hoàng Giác thực sự quá lớn, sao ngay cả quỷ cũng dám mắng a?

Nào ngờ mẹ Hoàng Giác ở bên cạnh cũng thực tán đồng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy!"

Nguyễn Thời Hành: "..."

Người nhà này... rốt cuộc là gan lớn hay thần kinh thô vậy...

Quỷ cũng sợ người ác, nữ quỷ bị mắng đến nghẹn ngào, không dám giận cá chém thớt nữa: "Chú, con sai rồi..."

Lúc này Hoàng phụ mới hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, làm cũng làm rồi, áy náy có ích lợi gì? Nói đi, cô và Hoàng Phượng Tú rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nữ quỷ có chút sợ Hoàng phụ, khóc thút thít, nhớ lại cái chết của mình mới khôi phục tức giận: "Tên khốn khiếp Hoàng Phượng Tú kia... con với anh ta ở chung cũng xấp xỉ mười năm, gom góp tiền mua căn hộ này, anh ta nói muốn kết hôn với con, khi ấy đã có mang thai rồi. Thế nhưng con phát hiện anh ta lăng nhăng với con gái ông chủ ở công ty. Sau khi biết chuyện con cãi với anh ta một trận, hỏi anh ta rốt cuộc đang làm gì... anh ta chẳng những không nhận sai mà còn đòi chia tay, bảo con cút ra khỏi nhà này, nói căn hộ này lúc mua đứng tên anh ta, không có quan hệ gì với con. Khi ấy con tức điên lên, không muốn để anh ta sống tốt, liền nói sẽ tới công ty nói chuyện của tụi con cho mọi người nghe. Nào ngờ tên khốn kia nghe vậy thì đánh con! Anh ta đánh con!"

Nói tới đây, nữ quỷ tan vỡ òa khóc: "Con đánh nhau với anh ta, thế nhưng làm sao thắng được, ngược lại bị anh ta đạp một cú ngã xuống đất. Con nói con mang thai con anh ta để anh ta đừng đạp bụng con nữa, thế nhưng anh ta không hề quan tâm, còn bảo con mau cút đi, đừng có quấn lấy anh ta nữa. Anh ta nói khó nghe như vậy làm con mất lý trí, muốn chạy lên sân thượng lấy cây sào phơi đồ đuổi anh ta đi, nào ngờ trên sân thượng chất nhiều đồ quá, hôm trước lại có mưa, lúc con giẫm trúng hộp giấy thì bị trượt chân..."

Cứ vậy ù ù cạc cạc rớt xuống lầu.

Nói tới đây thì nữ quỷ chuyển qua thút thít nghẹn ngào: "Aiz, đúng là không nên tham tiện nghi giữ lại mớ thùng giấy kia mang đi bán, cũng không nên bỏ trên sân thượng, sau đó con bay khắp nơi, lúc chui vào nhà cách vách thì phát hiện bọn họ tận dụng còn triệt để hơn, dùng làm chậu trồng rau cải, bụi bặm trong phòng cũng ít. Bụi bặm ở Bắc Kinh thật sự quá khó quét dọn."

Mọi người: "..."

Lúc này nữ quỷ mới phát hiện lạc đề, vội vàng quay trở lại chính sự: "Tên súc sinh Hoàng Phượng Tú kia, con chết cũng không để anh ta sống tốt!"

Chấp niệm của nữ quỷ quá sâu, sau khi chết cũng không thể siêu thoát, ngược lại ngày ngày cứ quanh quẩn ở cái nhà mà mình đã liều mạng cố gắng gầy dựng. Bởi vì không tìm được kính nên cô không thấy rõ lắm, chỉ biết cái chết của mình thật sự đã dẫn tới làn sóng dư luận, thậm chí ngay cả cảnh sát cũng tới điều tra nhiều lần. Mới đầu nữ quỷ cảm thấy rất hả giận, dù sao bạn trai cũng bị quấy nhiễu không an bình. Thế nhưng cái chết của cô quả thực là sự cố, cảnh sát sau khi điều tra cũng không thể truy cứu bạn trai cô, sau đó bạn trai cô hoàn toàn không có chút áy náy nào, rất nhanh đã quay về cuộc sống bình thường, còn đón cha mẹ tới ở, bám dính được con gái ông chủ, khoe khoang với đối phương căn hộ này là công sức làm việc của mình.

Khi đó nữ quỷ vách bụng bầu ngồi trên ban công, nghe tiếng cụng ly cùng tiếng trò chuyện vui vẻ truyền ra, hận ý liền bùng nổ.

Cô nghĩ, nếu không thể trông cậy vào thế đạo vạch trần bộ mặt thật của đối phương, vậy không bằng tự mình tới.

Vì thế nữ quỷ bắt đầu ám mộng bạn trai và cha mẹ anh ta hàng đêm, bày tỏ cơn giận của mình. Wow, không bao lâu sau cả nhà này bị sợ tới mức mỗi ngày đều cãi nhau.

Bất quá lúc này bụng của nữ quỷ cũng ngày càng lớn, mắt thấy đã sắp sinh, không đủ tinh lực để tiếp tục quấy nhiễu gia đình bạn trai cũ. Sau khi được giới thiệu, nữ quỷ dùng chiếc nhẫn đính hôn mình đeo khi chết thuê một người mối lái nổi danh là cái gì cũng làm, đám dã quỷ trong tiểu khu đều gọi đối phương là chú Thân.

"Aiz." Nữ quỷ thở dài: "Lúc chú Thân nói với tôi trong nhà không có người tôi cũng không nghĩ nhiều, cứ tưởng Hoàng Phượng Tú vì hoảng sợ mà dẫn cha mẹ mình dọn ra ngoài, không ngờ bọn họ lại bán nhà cho các người. Trước đó gặp mặt cứ nghĩ cha mẹ anh ta là người tốt, không ngờ biết rõ nguyên nhân tôi chết mà giấu diếm không khai báo, thậm chí ngay cả người thân mà cũng hố, đúng là chẳng ra gì. Đúng rồi, bọn họ bán căn hộ này cho các người giá bao nhiêu?"

"Rẻ hơn giá thị trường một chút, bất quá cũng gần mười triệu."

"Phi!" Nữ quỷ tức giận phun nước miếng: "Nhà có người nhảy lầu mà còn bán đắt như vậy, đúng là không biết xấu hổ, người nhà này đúng là bụng dạ còn đen hơn cả quỷ."

Hoàng Giác vô duyên vô cớ bị oan ức hành hạ, cũng cảm thấy tức giận, đồng tình với nữ quỷ bắt đầu mắng ông bác nhà mình.

Nguyễn Thời Hành ở một bên nghe mà câm nín, nhịn không được lên tiếng: "Chuyện này tạm thời gạt qua một bên đi, sau này cô định thế nào? Cứ bay tới bay lui như vậy không phải biện pháp."

Đoàn Kết Nghĩa liền nắm chặt cơ hội xen vào: "Bằng không nhờ Thái Thương Tông tụi tôi siêu độ đi? Kỹ thuật của sư phụ và sư đệ tôi rất tốt, hội viên còn được ưu đãi nữa a!"

Sóc Tông: "..."

Nữ quỷ không chịu: "Siêu độ cái gì? Đứa trẻ vẫn còn nhỏ, huống chi chuyện của tôi vẫn chưa giải quyết xong, chẳng lẽ cứ để mặc tên phụ bạc Hoàng Phượng Tú kia cầm tiền bán nhà đi cưới vợ bạch phú mỹ rồi leo lên ghế CEO đứng trên đỉnh nhân sinh à?"

Nguyễn Thời Hành: "...vậy cô muốn tiếp tục chạy tới nhà anh ta trả thù?"

Nữ quỷ gật đầu, lại thở dài: "Aiz, chính là không biết bây giờ anh ta trốn đi đâu rồi, Bắc Kinh lớn như vậy, thị lực của tôi lại không tốt, kiếm từng nhà từng nhà thì không biết phải tìm đến bao giờ."

Hoàng Giác cũng thực cảm thông nhưng không giúp được, dù sao anh với nhà anh họ bình thường cũng không qua lại nhiều, lúc này có người đột nhiên hừ lạnh. Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy cha Hoàng giác rút di động ra, bấm số gọi.

Một lát sau, đầu kia truyền tới một giọng nam: "A lô? Chú? Sao trễ vậy rồi còn gọi cho con?"

Nữ quỷ vừa nghe liền trợn to mắt, Hoàng Phượng Tú!

"Phượng Tú à?" Hoàng phụ bình tĩnh hỏi: "Giờ con đang ở đâu vậy?"

Hoàng Phượng Tú nghe vậy thì có chút cảnh giác: "... chú hỏi chuyện này để làm gì?"

"À, là vầy!" Hoàng phụ trầm ổn nói: "Em trai con nó dọn vào nhà mới rồi, con sang rẻ lại như vậy, trong lòng chúng ta rất cảm kích, vừa vặn đoạn thời gian trước chú có ra nước ngoài công tác mua về chút quà, muốn gửi qua cho con."

Âm thanh của Hoàng Phượng Tú trong đầu dây lập tức thay đổi, cao hứng nói: "Vậy thì ngại quá, chú cũng quá khách sáo rồi. Cái đó, nhà sao ạ...không, không có gì không ổn chứ chú?"

"Ha ha ha! Làm gì có chuyện đó." Hoàng phụ cười sang sảng: "Hết thảy đều ổn cả, con nhớ gửi địa chỉ qua cho chú đấy."

"Dạ dạ dạ!"

Hoàng phụ cúp máy, nụ cười từ ái trên mặt lập tức biến mất, di động đinh một tiếng, ông mở ra nhìn hai lần, sau đó ném qua cho con trai: "Con đọc cho cô ta nghe đi."

Mọi người: "..."

Hoàng phụ bị nhìn chăm chú, chỉ hừ lạnh một tiếng: "Tên nhóc kia, bội tình bạc nghĩa bạo hành bạn gái còn hùa theo cha mẹ bẫy trưởng bối, không dạy dỗ một trận thì nó quên mất mình họ gì mất!"

Nữ quỷ vừa mừng vừa lo: "Cám ơn chú."

Hoàng phụ vẫn không có sắc mặt tốt với nữ quỷ, mở miệng liền khiển trách: "Tôi giúp cô chút chuyện như vậy cô đã đội ơn đội đức, cha mẹ nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm, cô có cám ơn bọn họ chưa? Nhảy lầu đến giờ lâu như vậy, cô có về thăm nhà lần nào chưa?"

Nữ quỷ vừa xấu hổ vừa thẹn, bị mắng đến phát khóc.

Hoàng Giác lúng túng muốn giải vây: "Chị dâu, giờ mắt chị nhìn không rõ, tìm tới cửa lỡ như lại nhận lầm người thì không ổn, bằng không để em đặt làm cho chị cặp kính nha?"

Nữ quỷ lau nước mắt cảm kích nói: "Làm phiền cậu, thuận tiện đốt luôn vài bộ lens đi, Johnson là tốt nhất, chị cũng đeo của Bausch & Lomb với Haichang."

Hoàng Giác: "...vâng."

Nữ quỷ: "Còn nữa, đoạn thời gian trước chị phát hiện cậu rất thích nằm trên giường nghịch di động, sau này đừng vậy nữa, không tốt cho mắt đâu, đừng có giống chị, làm quỷ mà cũng là quỷ cận thị."

Hoàng Giác: "......... dạ."

Nữ quỷ nghĩ một chút, sau đó quay qua vái lạy nhóm Vệ Tây, ngẩng đầu lên thì thống khổ nói: "Lúc giải quyết xong chuyện bên Hoàng Phượng Tú, tôi sẽ về thăm cha mẹ, đứa nhỏ còn nhỏ, không biết bọn họ có thể tiếp nhận không nữa, cũng không biết trên đường có gặp nguy hiểm gì không. Tôi vừa không tiền vừa không có cố nhân, không biết mấy vị đại tiên đến khi đó có thể giúp tôi một chút được không?"

Dứt lời, quỷ anh nhi từ đầu đến cuối vẫn đờ đẫn đột nhiên chớp chớp mắt, ngay sau đó há cái miệng đỏ tươi khóc rống.

Nữ quỷ nghe thấy tiếng khóc thì biểu tình biến thành cao hứng: "Ai nha, khóc rồi! Từ khi sinh ra đến giờ vẫn không chịu mở miệng, tôi cứ sợ nó là người câm a!"

Sóc Tông trầm mặc nhìn nữ quỷ cám ơn trời đất, lại liếc nhìn Vệ Tây ở bên cạnh đang búng jj quỷ anh nhi.

Đoàn Kết Nghĩa thực vô nghĩa nói với Nguyễn Thời Hành: "Nữ quỷ này... đúng là không phải người một nhà thì không vào chung cửa."

*****

Nữ quỷ cùng Hoàng Kính bắt đầu lướt Đào Bảo chọn mắt kính, mọi người thì đặt lực chú ý về phía nam quỷ chú Thân bị bắt lúc ban đầu.

Chú Thân vén mái tóc dài đen nhánh bóng mượt, mắt ti hí khẽ chuyển động, thoạt nhìn không phải là quỷ biết điều. Ông dè dặt hỏi: "Đại tiên, chuyện cũng giải quyết rồi, ngài cũng thấy rồi đấy, tôi không làm chuyện gì xấu cả, ngài có thể thả tôi ra không? Tôi còn không ít công việc nữa a."

Đoàn Kết Nghĩa cảm thấy tò mò với nghề nghiệp của đối phương: "Ông còn việc gì nữa à? Rốt cuộc là làm gì vậy?"

Chú Thân khổ sở nói: "Tôi mở một nhà môi giới, dẫn đám em theo đi làm thuê kiếm cơm mà thôi, bình thường giúp quỷ cô đơn giới thiệu đối tượng, làm việc lặt vặt, kiếm được không bao nhiêu tiền, mỗi ngày phải chạy tới chạy lui vài chỗ, giờ đã tới giờ làm bên kia. Đại tiên, cho tôi một đường sống đi, dưới tay tôi vẫn còn vài nhân viên nữa!"

Sóc Tông không thèm để ý tới lời khóc lóc kể lễ của đối phương, nghiệp vụ của lão quỷ qua loa như vậy, được thuê cũng không tra rõ tin tức của đối tượng cần trả thù đã gây sóng gió, phiền toái này vẫn nên thừa dịp còn sớm siêu độ thì thỏa đáng hơn.

Đoàn Kết Nghĩa cùng chú Thân nói chuyện vài câu, cảm thấy có hi vọng liền lặng lẽ tiến tới bên cạnh Vệ Tây: "Sư phụ, ánh mắt kinh doanh của lão quỷ này không tệ, có thể tay trắng gầy dựng mở ra một nhà môi giới ở thủ đô này chứng minh tài năng quản lý cũng tạm được, nhà ma bên kia không phải thiếu một người quản lý sao? Tên trạch quỷ béo đó suốt ngày chỉ biết game thôi, năng lực kinh doanh không tốt chút nào."

Vệ Tây cảm thấy có lý: "Nói không sai."

Sau đó Vệ Tây ngoắc Sóc Tông: "Đồ nhi, bắt ông ta cho sư phụ."

Đoàn Kết Nghĩa chỉ thấy sư đệ lạnh lùng liếc nhìn mình một cái, ánh mắt cứ hệt như chánh cung hoàng hậu đang nhìn gian phi sàm ngôn.

Anh bị nhìn tới run lập cập, cảm thấy suy nghĩ của mình sao mờ ám như vậy, tự dưng lại ví dụ hoàng hậu với chả gian phi...

Chú Thân vừa nãy hết bị gặm lại bị đạp lăn quay rồi quyền đấm cước đá, sợ Vệ Tây như sợ cọp, bị cậu nhắc tới liền ôm đầu: "Đại, đại tiên tha tôi đi! Tôi biết lỗi rồi."

Đoàn Kết Nghĩa trấn an: "Ông yên tâm, hiểu lầm được giải rồi, sư phụ tôi hiền lành từ ái lắm, sẽ không đánh ông nữa đâu, ngược lại tụi tôi còn giới thiệu việc làm cho ông."

Hiền lành từ ái...

Chú Thần dè dặt liếc nhìn ánh mắt "ta thực sự muốn một ngụm táp chết mi" của Vệ Tây, hai chân lập tức run lẩy bẩy, há miệng lắp bắp hỏi: "Việc... việc gì?"

Chẳng lẽ muốn luyện mình thành quỷ nô dịch sao? Ông có nghe qua không ít thủ đoạn tàn nhẫn của nhóm người tu đạo.

Nào ngờ Đoàn Kết Nghĩa lôi di động ra lướt một chút, mở một trang web đưa ra, bộ dáng hướng dẫn: "Tôi nghe nói ông tự mở nhà môi giới, kinh doanh phi pháp đúng không? Kinh doanh như vậy không chính quy, khó trách không kiếm được tiền. Ông nhìn nhà ma Thái Thương Tông mà tụi tôi mới mở này, chính quy hoàn toàn, nạp thuế theo luật, còn có giấy phép kinh doanh, đánh giá của khách hàng ở trên mạng cũng rất tốt, mặc dù mới khai trương không lâu nhưng phát triển rất khả quan. Quan trọng hơn là đãi ngộ của tụi tôi rất phong phú, cơ chế lên chức của nhân viên cũng hoàn thiện, còn có phúc lợi độc nhất vô nhị của tông môn, có thể để ông tham gia làm việc vào ban ngày, sao? Có hứng thú tìm hiểu chút không?"

Chú Thân: "..."

Đoàn Kết Nghĩa gọi điện cho Tiểu Béo, Tiểu Béo thực phấn khởi từ khe hở loa ngoài bò ra, bởi vì thịt quá nhiều nên mất khá lâu mới bò ra hết được, dọa mọi người trong phòng kinh hoảng.

Tiểu Béo không tự phác giác là mình đã hù người, thực tự hào cầm sổ sách chạy tới giành công với Vệ Tây: "Chưởng môn, chương trình Đoàn sư huynh đề cử quả nhiên hiệu quả, gần nhất có rất nhiều khách hàng nghe danh tới chơi, bởi vì miệng truyền miệng nên có rất nhiều khách hàng biết danh tiếng chúng ta, chiều hôm qua vừa đón một đoàn học sinh từ Nam Kinh tới, nghe nói là biết tin từ nhóm bạn nên chạy tới chơi, sau khi chơi xong thì chấm điểm rất cao, cũng khen chúng ta dùng đạo cụ tinh xảo, lần sau sẽ dẫn thêm bạn khác tới chơi. Tiếp tục như vậy thì phỏng chừng không bao lâu nữa có thể mở chi nhánh."

Vệ Tây tán thưởng gật đầu, lúc này Tiểu Béo nhìn thấy Nguyễn Thời Hành, vừa nhận ra liền hữu hảo chào hỏi.

Nhìn thấy hành động vĩ đại từ điện thoại chui ra của Tiểu Béo, Nguyễn Thời Hành không cần nghĩ cũng biết trước mặt mình là thứ gì, sắc mặt lập tức trắng bệch nhìn thứ kia nói chuyện với Vệ Tây: "Cậu, cậu là...."

"Anh không nhớ tôi à? À mà khi ấy loạn quá chắc anh không chú ý tới tôi." Tiểu Béo vỗ đầu, vội vàng đưa danh thiếp qua: "Xin chào xin chào, ngài có thể xem là nhóm khách hành đầu tiên của tụi tôi, cám ơn ngài đã ủng hộ, lúc nào rảnh nhớ dẫn thêm nhiều bạn tới nha, tháng mười một này tụi tôi có chủ đề cẩu độc thân mới ra, chơi vui lắm."

Nhìn danh thiếp trên tay, Nguyễn Thời Hành khó tin nhìn Vệ Tây, tên nhà ma này là sao?

Chỉ thấy Vệ Tây đối mặt với anh, sau khi nghĩ một chút thì nói với Tiểu Béo: "Vị Nguyễn tiên sinh này là khách hàng VIP của tông môn chúng ta, sau này có thẻ hội viên mua vé vào cửa thì bớt... mười phần trăm đi!"

Ánh mắt Tiểu Béo sáng rực nhìn Nguyễn Thời Hành: "Hóa ra là khách quý! Hân hạnh hân hạnh!"

Nguyễn Thời Hành: "..."

Con mẹ nó! Hóa ra Thái Thương Tông không chỉ quản bắt quỷ mà còn liên hợp với quỷ làm ăn... các người rốt cuộc làm gì vậy?

*****

Tiểu Béo và chú Thân ở chung rất tốt, cộng thêm sau khi trò chuyện phát hiện đối phương cũng giống mình, từng bị Vệ Tây cắn, thì lại càng đồng bệnh tương liên hơn, hệt như đã quen biết từ lâu.

Chú Thân xem qua giấy phép kinh doanh cùng chứng minh nộp thuế mà Tiểu Béo đưa ra thì cảm thấy công ty này thật sự chính quy hơn gánh hàng rong của mình, với lại còn đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, với năng lực của mình, nếu vào công ty ông có thể tiến vào tầng quản lý, suy nghĩ không bao lâu liền quyết định dẫn theo nhóm nhân viên tới nhận chức.

Ông khác Tiểu Béo, ông đã lăn lộn bên ngoài nhiều năm, quen không ít quỷ mạch, đến khi đó sàng lọc một chút, phỏng chừng có thể tuyển được không ít nhân viên.

Tiểu Béo vui sướng, hiện giờ công ty phát triển vững mạnh, những thứ khác không thiếu, thiếu nhất chính là nhân viên, chú Thân gia nhập có thể nói là giải quyết nguy cấp lớn nhất hiện giờ. Hai người nhanh chóng thân thiết, bắt đầu bàn chuyện kinh doanh.

Không giống Tiểu Béo không có chí lớn, chú Thân là dã quỷ tay trắng gầy dựng sự nghiệp, những năm qua nghĩ ra không ít phương pháp kiếm tiền, biết nhóm Tiểu Béo quả thật có thể mở tiệm vào ban ngày thì lập tức vỗ đùi tiếc nuối: "Ai nha! Cơ hội tốt như vậy sao các người lại mở nhà ma chứ? Một vé vào nhà ma kiếm được bao nhiêu tiền đâu, còn tốn nhiều nhân lực, cậu biết ban đầu tôi muốn làm gì nhất không, không phải ba mớ ủy thác lặt vặt này đâu, là thám tử tư!"

Tiểu Béo sửng sốt: "Là làm gì?"

"Có nghe qua paparazzi chưa? Cũng không khác lắm. Hiện giờ có vài người đã kết hôn như mỗi ngày vẫn lăng lăng lít nhít ở bên ngoài, mấy bà chủ có tiền sẽ thuê thám tử tư theo dõi, nếu tìm được chứng cớ ngoại tình hoặc lén lút chuyển chủ quyền tài sản thì li dị sẽ dễ dàng hơn. Bất quá chứng cứ không dễ tìm, phải hợp lý hợp pháp, không thể xâm phạm riêng tư, người sống nếu theo dõi ở nơi công cộng nếu không cẩn thận sẽ bị phát hiện, đổi thành chúng ta thì không phải quá ưu đãi sao?"

Dứt lời, sắc mặt chú Thân có chút bi thương: "Tôi đã từng mơ ước như vậy, thế nhưng lại không thể làm việc vào khung giờ hành chánh, mỗi lần theo dõi khách hàng đều là quán bar, cậu có biết ở đó cay mắt cỡ nào không a..."

****

Ở Hoàng gia gặp phải một con quỷ không chính quy, Vệ Tây hào hứng tới nhưng đói bụng quay về, chỉ ăn được có vài gói snack khoai tây chiên, tâm tình thật sự không tốt.

Trong bóng đêm tiểu khu an tĩnh không ít, cả nhà Hoàng Giác cung cung kính kính tiễn bọn họ, thái độ tốt miễn bàn, nữ quỷ kia ôm con rối rít cám ơn Vệ Tây: "Cám ơn đại sư, nếu không nhờ ngài ra tay, hiểu lầm của tôi và em rể không biết đến bao giờ mới gỡ bỏ được, đứa nhóc này cũng không biết đến bao giờ mới học nói."

Quỷ anh nhi trong lòng nữ quỷ khóc tới không dỗ được, ôm tiểu jj bị búng, tiếng khóc vang dội như dã thú gầm rống.

Thấy nữ quỷ vui vẻ Vệ Tây cũng yên tâm, cảm thấy cũng không phải việc lớn lao gì, liền khoát tay: "Không sao, sau này có nghiệp vụ cứ tới tìm tôi."

Đang trò chuyện thì Vệ Tây nghe phía sau có người do dự gọi tên mình.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe màu đen dừng lại cách đó không xa, một người ló đầu ra, thấy Vệ Tây thì vừa mừng vừa lo nói: "Móa! Thật sự là ông à? Cái tên chết tiệt này, ông về Bắc Kinh hồi nào vậy hả? Không gửi tin weibo cũng được đi, nhưng ít nhiều gì cũng điện thoại cho tụi tôi chứ? Dù sao cũng là bạn học mà."

Người nọ dừng một chút, thấy đám người sau lưng Vệ Tây thì không nói thêm gì nữa, mở cửa bước xuống nhét danh thiếp cho Vệ Tây, cười nói: "Được rồi, cậu đang có chuyện bận mà đúng không? Không vội, sau này rảnh rỗi chúng ta nói chuyện tiếp cũng được." Dứt lời, người nọ nhỏ giọng thì thầm bên tai Vệ Tây: "Anh em, gặp khó đừng ôm trong lòng, có bạn học ở đây, mọi người sẽ nghĩ cách giúp ông."

Dứt lời liền khoát tay, mỉm cười như lúc mới xuất hiện lên xe rời đi.

Vệ Tây trầm mặc nhìn theo đuôi xe đối phương, Đoàn Kết Nghĩa tiến tới hỏi: "Sư phụ, người đó là ai vậy?"

Vệ Tây không biết nên không đáp, chỉ thầm suy tư.

Người vừa nãy, vận thế trên mặt thoạt nhìn không tốt lắm.

Cũng may đó chỉ là một đoạn nhạc đệm, sau khi rời khỏi Hoàng gia, Vệ Tây dẫn hai đồ đệ quay về Vệ gia.

Trên đường đi Đoàn Kết Nghĩ vẫn suy nghĩ lời nói của người vừa gặp khi nãy, nghĩ thầm, trời ạ, sư phụ mình lại còn có cả weibo? Kết quả vừa vào cổng nhà thì kinh ngạc sửng sốt.

Vườn hoa bừa bộn xốc xếch lúc bọn họ rời đi đã được dọn dẹp rực rỡ hẳn, hố đất lớn lớn nhỏ nhỏ được đào ngay ngắn trật tự ở hai bên đường, bùn đất tán loạn được thu gọn ở bên cạnh hố, tiến độ giống hệt như tự dưng triệu hoàn ra một ngán tám trăm người hỗ trợ vậy.

Trong khoảng sân bùn xếp không ít ghế nhỏ, bảy tám phu nhân người đầy bùn đất ngồi đó ưu nhã uống cà phê, Đoàn Kết Nghĩa dùng sức híp mắt mới nhận ra trên cổ tay đầy bùn đất của một trong số đó hình như là chiếc đồng hồ kim cương.

Bọn họ chật vật như vậy nhưng rất vui vẻ trò chuyện. Một vị phu nhân đầu đầy bùn chỉ một vị khác mặt đầy bùn nói: "Wow, bà thực giảo hoạt nha, vừa nãy khẳng định là len lén bôi bùn lên mặt!"

Người bị chỉ mặt không chút yếu thế nói lại: "Bà không phải cũng lén bôi lên đầu để trị bệnh rụng tóc sao!"

Đoàn Kết Nghĩa: "????"

Xảy ra chuyện gì vậy?

Vệ Tây vui sướng gật đầu, nhìn người nữ có biểu tình ngây ngốc nhất trong nhóm: "Uyển Dung, bà rất thông minh, làm tốt lắm."

Thư Uyển Dung từ từ quay đầu qua nhìn Vệ Tây: "..."

Cám ơn, thật sự cám ơn lời khen của cậu, tôi đào đất cả ngày, thật sự rất vui vẻ.

...*...

[Tác giả] Nhóm quý phu nhân: tụi tôi cũng vui lắm!

...*...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.