Đố Dám Yêu Em

Chương 20: Chương 20




Theo như thời gian trên máy ghi tin nhắn và biết rằng cô đã dành thời gian để tắm và thu xếp đồ đạc, Rafe tính rằng Sara sớm hơn anh chừng hai mươi phút. Anh không cần anh trai phải thúc để đuổi theo cô, nhưng ít nhất thì anh cũng khiến Nick phải đến với Angel.

Anh chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với anh em nhà Mancuso, nhưng đời sống tình cảm của hai bọn họ đều tệ hại.

Hay là chính bọn họ?

Luôn luôn lạc quan, Rafe từ chối không tin rằng anh không thể làm Sara động lòng. Anh cố tình không thúc ép cô về những cảm xúc của cô, muốn để cho họ có thời gian để gắn kết những gì họ có. Vậy thì, có thể, rút cuộc anh sẽ vượt qua sự hoảng sợ của cô.

Anh bắt đầu tiến vào đường cao tốc rời khỏi thành phố và sẵn sàng cho một chuyến đi dài tới New York. Chừng mười phút sau, anh nhìn thấy một chiếc xe dừng bên vệ đường. Xe trông giống hệt xe của Sara.

Lo lắng, anh giảm tốc độ và dừng lại, lùi đến trước chiếc xe kia. Chỉ nhìn thoáng qua biển số xe, anh có thể khẳng định đó là xe của Sara.

Cảm giác lo sợ xâm chiếm anh, nhưng anh ra lệnh cho mình phải giữ bình tĩnh. Nghĩ xem. Nếu cô ấy dừng xe vì xe có trục trặc, thì cô ấy phải còn ở đây chứ?

Trừ phi cô gọi ai đó đón mình. Nhưng nếu đó là ai trong gia đình anh thì hẳn mọi người đã báo cho anh. Sợ mình có thể lầm, anh gọi cho Angel, Nick, thậm chí cả bố mẹ anh, chú Pirro và cô Vi. Chẳng ai có tin gì của Sara, nhưng họ hứa sẽ gọi cho anh nếu có tin tức.

Ngay lập tức ý nghĩ của anh quay về trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Phải chăng người của Morley đã tóm được cô?

Trước khi sự hoảng loạn trùm lấy anh, anh cố gắng để kinh nghiệm của mình lên tiếng. Hãy suy nghĩ về tình huống, anh nghĩ. Sara chẳng còn nghe tin gì từ người của Morley kể từ hôm lễ hội. Mối đe dọa ở đó, nhưng không hiện hữu thành một khuôn mặt cụ thể, họ không thấy có ai bất thường trong thị trấn. Do đó, mặc dù họ có một kế hoạch, họ trở nên chủ quan. Sara còn chủ quan hơn nữa, bởi vì cô ra đi mà chẳng nói một lời.

Kế hoạch của họ, một kế hoạch mà Sara đã đi trệch ra, chỉ định rằng khi cô được gọi về New York, họ sẽ gọi Coop và nói để anh ta báo cho Amanda đăng câu chuyện bịa trên blog. Sau đó họ sẽ cùng nhau lái xe về thành phố.

Tim đập thình thịch, Rafe cố gắng gọi cho tay phóng viên, hy vọng anh ta có tin của Sara. Quả vậy, cô đã liên hệ và đã nói để Coop báo cho Amanda đăng câu chuyện, và cô ta đã làm vậy. Tin này đã đăng trên blog từ khoảng nửa giờ rồi. Và Coop không thấy Sara liên hệ gì thêm sau đó.

Hứa sẽ gọi lại khi tìm ra cô, Rafe ngắt máy.

Anh tiến lại chỗ chiếc xe của Sara và cố gắng vào bên trong. Cửa xe khóa nhưng nhìn qua cửa kính có thể thấy không mất mát gì.

Sau đó, Rafe đi vòng quanh khu vực chiếc xe đỗ, lưu ý thấy những vết bánh xe trượt rõ ràng do một chiếc xe khác để lại. Những vết bánh xe còn mới nguyên.

Bingo.

Cô ấy không chỉ có một mình.

Cứt thật. Anh gọi ngay cho cảnh sát bang và báo cáo rằng một nhân viên cảnh sát của sở cảnh sát New York đang mất tích, cùng với tóm tắt tình huống đã đưa cô ấy từ thành phố đến đây. Anh chỉ dẫn chi tiết địa điểm chiếc xe bị bỏ lại bên vệ đường, cùng với biển số xe.

Anh hướng dẫn họ liên hệ với đội trưởng Hodges nếu có câu hỏi gì thêm, sau đó quay lại với công việc tìm kiếm và điều tra của chính mình.

Không hiểu bọn chúng có thể đưa cô ấy đi đâu được nhỉ?

Rafe đi chậm rãi lần cuối cùng quanh khu vực, mắt nhìn mặt đất để tìm kiếm manh mối. Anh biết Sara đủ rõ để biết rằng cô không thể bị đưa đi mà không chống cự lại hoặc ít nhất không cố gắng để lại điều gì đó để anh có thể lần tìm ra.

Anh nhìn thấy một cái nắp chai cũ, sỏi đá, đất bẩn và cao su từ một cái lốp cũ mòn. Anh định bỏ cuộc thì nhìn thấy một cái gì đó màu xanh da trời. Anh quì xuống và nhặt lên một vài viên thuốc màu xanh. Những viên thuốc giống hệt như những viên Viagra mà Pirro đã đưa cho anh tuần trước.

Ai cũng có thể đánh rơi Viagra, nhưng có thể là trùng hợp không nếu anh đã đưa cho cô cùng một nhãn hiệu thuốc để cô cất? Cô đã bỏ vào trong túi quần sóc, và Rafe đã quên hẳn chúng đi khi họ trở về nhà. Cô đã quẳng chúng đi hay còn để chúng trong túi quần?

Sara không phải người ưa giặt giũ. Cô giặt quần áo lót và những thứ khác nhưng đối với quần áo thường mặc, cô trì hoãn càng lâu càng tốt. Y như anh. Và cô đã mặc cái quần sóc này sớm ngày hôm nay.

Nếu cô còn để chúng trong túi quần, phải chăng bây giờ cô đã cố tình đánh rơi chúng cho anh thấy?

Và tại sao?

Nếu người của Morley tóm được cô, cô chẳng có lý do gì để rơi lại mấy viên thuốc làm dấu vết. Anh biết hoặc ít nhất có thể đặt giả thiết ai là người đưa cô đi bằng việc tìm thấy chiếc xe bị bỏ lại. Cô cũng có thể để lại nhẫn hoặc đồng hồ, hoặc một thứ gì đó cá nhân hơn nếu cô chỉ muốn khẳng định với anh rằng cô bị bắt cóc.

Nhưng những viên thuốc.

Anh không thể thấy khả năng cô vô tình đánh rơi những viên thuốc được. Không có lý gì hết.

Từ xa anh nghe thấy còi xe cảnh sát và biết rằng họ sắp tới để rà soát toàn bộ khu vực. Rafe không hề muốn bị kẹt trong cuộc vây bắt và hỏi han. Anh có thể làm được điều gì đó tốt hơn cho Sara bằng cách tìm kiếm cô hơn là bị trói buộc ở đây.

Nhét mấy viên thuốc trong túi quần, anh vào trong xe và quay trở về thị trấn, đầu óc không thôi suy nghĩ, cố gắng tìm cách giải thích.

Tại sao? Tại sao Sara lại cố tình đánh rơi những viên thuốc?

Phải có một lý do đặc biệt nào đó. Cô cố gắng nhắn nhủ gì với anh đây?

Hãy suy nghĩ! Anh ra lệnh cho bản thân trong thất vọng.

Những viên thuốc. Morley. Hai việc không liên hệ gì với nhau. Nhưng những viên thuốc đã dẫn đến việc Biff và Todd bị bắt... cho nên có thể việc cô bị bắt cóc chẳng có gì liên quan tới Morley cũng nên. Biff và Todd là hai kẻ vắt mũi chưa sạch, sẵn lòng kiếm tiền bằng cách làm tay chân cho những kẻ buôn bán ma túy. Và mấy kẻ đầu sỏ chắc hẳn không hài lòng vì Pirro đã tố cáo chúng với cháu của mình, một cảnh sát, cùng với cô bạn gái của anh ta, cũng là cảnh sát nốt.

Rafe nắm chặt vô lăng hơn. Có thể là sự mất tích của Sara liên quan tới vụ giăng bẫy bắt ma túy thay vì sự liên hệ có vẻ rõ ràng với vụ Morley. Bản năng đáng tin cậy của Rafe nói cho anh biết rằng mối liên hệ với vụ bắt ma túy hoàn toàn có lý. Nó cũng khiến anh phát ốm, bởi những kẻ buôn bán ma túy bạo lực hơn nhiều so tay chân của Morley.

Anh liếc nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển. Kể từ lúc Sara bị đưa đi đến giờ cũng chưa lâu. Rafe vẫn còn có thể tìm ra cô đúng lúc nếu anh có thể lần ra bọn chúng đưa cô đi đâu. Một lần nữa, tâm trí của Rafe trở lại với những viên thuốc như là manh mối. Và nơi duy nhất hiện lên trong óc anh là những cái hang bị bỏ hoang nơi đã diễn ra vụ bẫy ma túy.

Nhưng lái xe đến đó sẽ làm mất thì giờ quí báu nếu như cô lại ở một nơi nào khác. Bỗng nhiên điện thoại của anh reo vang. Anh liếc nhìn số điện thoại hiển thị và nhấn nút nhận cuôc gọi. “Anh nói đi, Nick.”

“Cô Vi vừa gọi điện cho Angel vẻ kích động bởi vì cậu vừa gọi cho cô ấy và nói rằng Sara bị mất tích và đang trên đường ra khỏi thành phố. Nhưng cô ấy lại thề rằng mình đã nhìn thấy Sara ngồi trên ghế hành khách trong một chiếc xe do một người phụ nữ lái về phía những cái hang bị bỏ hoang.”

Tim anh đập nhanh hơn và anh nhấn ga. “Sao mà cô không gọi cho em?” anh hỏi.

“Bởi vì cô ấy là cô Vi, và cô ấy luôn luôn đi đường vòng tới mọi vấn đề. Anh có thể giúp gì được không?” Nick hỏi.

“Không. Thế là đủ cho em rồi. Cám ơn anh.” Anh tắt máy, và gọi lại cho cảnh sát sở tại, đề nghị hỗ trợ khẩn cấp.

Những cái hang bỏ hoang là nơi lý tưởng để thủ tiêu một cái xác, anh nghĩ, và một cơn chóng mặt ập đến. Bỏ qua cảm giác ấy, Rafe rời khỏi đường cao tốc và đi xuyên qua thị trấn, hướng về phía ngoại ô.

Trong khi ấy, trái tim anh thắt lại bởi nỗi lo sợ và sự hoảng hốt ập đến trong óc anh, nhưng có một ý nghĩ bật lên trên muôn vàn điều khác.

Anh cầu mong mình đến không quá muộn.

Sara biết cách xử lý với tội phạm, nhưng Joy đã tóm được cô khi cô mất cảnh giác. Tệ hơn nữa, Sara vẫn không hiểu tại sao Joy lại đợi cô, tại sao ả lại bức cô đi theo cũng như việc ả muốn gì ở cô bây giờ. Chỉ có một điều mà Sara biết chắc, khi ngồi trên ghế khách ở trong xe với mũi súng chĩa thẳng vào bụng, đó là cô chỉ có thời gian cho tới khi họ đến chỗ những đường hầm để nghĩ ra cách thoát thân.

“Cô có thể cho tôi biết tại sao tôi lại ở đây không?” Sara hỏi một lần nữa.

“Tao đã nói là im đi cơ mà!” Joy vẫy vẫy khẩu súng như nhắc nhở Sara phải tuân theo lời ả. “Tao cần phải tập trung cho tới khi ra khỏi thị trấn.”

Sara quay đi và nhìn ra cửa sổ.

“Nhìn thẳng phía trước. Tay để lên đùi, và đừng có nhìn vào mắt bất kỳ ai khi xe chạy qua thị trấn.” Joy cảnh cáo, chạy xe chậm lại tuân theo giới hạn tốc độ 20 dặm/giờ.

Sara làm theo lệnh ả. Như cô đã làm kể từ giây phút Joy rút súng ra. Cái lệ cũ, không bao giờ rời khỏi nơi bị bắt cóc, chẳng có hiệu lực gì kể từ khi Joy vẫy khẩu súng trước mặt Sara và ép cô vào trong xe.

Thông tin duy nhất mà Sara thu được tới lúc này đó là Joy đã theo dõi cô kể từ khi cô tới thị trấn, và giờ đây họ đang đi về phía những đường hầm nơi đã diễn ra vụ bắt ma túy, có vẻ như Joy cũng đã chứng kiến sự việc đó. Ít nhất thì sự tiết lộ của Joy cũng khiến cho Sara nhớ tới những viên thuốc Viagra của Pirro trong túi quần. Cô có một khoảnh khắc để nảy ra ý định để lại manh mối cho Rafe, móc những viên thuốc ra và thả chúng xuống đất trước khi Joy đẩy cô vào trong xe và lái đi.

Joy là ai đi chăng nữa, ả chẳng phải tay vừa và chắc chắn là vượt lên những gì Sara đã trù tính. Và vấn đề là ở chỗ đó. Cô đã mất cảnh giác khi ở bên Rafe và tiếp tục mất cảnh giác ở một chốn trong đời nơi cô cần phải cảnh giác hơn mới phải.

Đáng lẽ cô không bao giờ được bỏ Rafe lại một mình và tự ra đi như thế. Khi anh thức dậy và nhận thấy cô đã đi rồi, may mắn lắm thì anh mới thèm đuổi theo cô.

Sara phải gánh lấy việc này một mình thôi.

Cuối cùng thì Joy cũng dừng xe dưới những tán cây nơi Rafe và Sara đã ẩn náu trong thời gian diễn ra vụ bắt ma túy.

Joy bước ra khỏi xe, đi sang phía cô và kéo Sara ra khỏi xe. “Lùi xa ra khỏi chiếc xe đi.”

Mắt nhìn người phụ nữ cầm súng, Sara bước ra chỗ trống, đồng thời đưa mắt nhìn quanh để tìm một thứ gì đó có thể làm vũ khí. Nhưng chẳng có hòn đá hay cành cây to nào ở gần đó cả. Cũng chẳng có đường thoát nữa, bởi Joy kiểm soát hoàn toàn khẩu súng, nếu như không phải là mọi khả năng. Dù Sara có bỏ chạy đi chăng nữa, Joy có thể hạ cô dễ dàng với một phát súng.

Một điều duy nhất Sara biết cô phải làm đó là kéo dài thêm thời gian. “Giờ thì tôi có thể nói được rồi chứ?” Cô hỏi Joy, người đã ra lệnh phải lặng im cho tới khi đến đích.

“Ồ, mày là một trong số ấy. Mày cần phải biết mọi thứ trước khi mày chết.” Joy thở dài, vẻ khó chịu vì bị làm phiền.

Nhưng Sara biết, tội phạm thích được nói về tội ác của chúng cũng như tỏ ra chúng là những kẻ sáng trí nhường nào, và cô đồ rằng Joy cũng không ngoại lệ.

“Được thôi. Mày nghĩ mày có thể thoát được với cái blog ngu ngốc đăng tin cho cả thế giới biết là mày đi nghỉ trăng mật hả?” Joy hỏi.

Sara nhướn mày. “Sao lại không chứ?”

“Bởi vì như tao đã nói, tao biết rõ hơn cả. Tao đã theo dõi mày ở đây.”

“Nhưng cô chưa nói cho tôi biết tại sao”. Và tại sao có thể là manh mối để thoát ra khỏi đây, Sara nghĩ.

“Bởi vì John và tao có cả cuộc đời để sống và tao không định để cho mày chen vào đâu.” Joy hất tóc ra sau vẻ đắc thắng.

“Vậy ra cô là người tình của Morley.” Sara nói, hiểu ra sự tình.

“Hôn thê thì đúng hơn.”

“Ông ta chẳng đợi lâu sau khi giải thoát khỏi bà vợ phải không?”

Joy nheo mắt. “Tất cả những gì mày cần lo bây giờ là tao thông minh hơn mày đấy. Cớm chống lại cớm, tao là người thắng cuộc.”

A ha. Giờ đến lúc phách lối đây. “Cô cũng là cảnh sát ư?”

Joy đưa mắt ra chỗ khác, nhìn quanh để biết chắc không có ai ngoài họ. “Tao từng là giám thị trại giam.”

Từng ư. “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tao bị cho thôi việc vô lý vì có vấn đề về tâm lý.” Joy cười khẩy như thể cái lý do ấy thật đáng xúc phạm. “Bọn họ chẳng biết đánh giá đúng mức một phụ nữ độc lập.”

Sara ngờ rằng cấp trên trong bộ phận của Joy đã đọc trúng tính cách người phụ nữ, xét theo hiện tại mà cô ta đang có súng, nguy hiểm và giữ Sara làm con tin.

“Nhưng Morley thì đánh giá đúng cô, phải không nào? Ông ta đánh giá cao mọi thứ nơi cô.” Sara nói, cố ép Joy để có thêm thông tin.

“Dĩ nhiên là thế. Chúng tao đã lên kế hoạch mọi thứ. Với việc Alicia biến đi và tiền bạc của bà ta không bị phong tỏa nữa, John có thể giải quyết những vấn đề làm ăn và chúng tao có thể sống hạnh phúc suốt đời.”

Sara nghĩ rằng cô nghe thấy tiếng xe, nhưng quyết định là mình chỉ tưởng tượng ra mà thôi. “Nghe... hoàn hảo đấy.” Cô nói, tập trung trở lại vào Joy.

Cô ả gật đầu. “Nếu như Alicia chết ngay lập tức, thì mày chẳng ở vào tình cảnh thế này đâu. Trách mụ ta vậy nhé.” Joy rõ ràng chẳng hiểu được thâm ý của Sara.

“Vậy là, John cử cô theo tôi ư?” Sara hỏi, bởi vì việc Joy ở đây chẳng ăn nhập gì với gã đàn ông đã tiếp cận cô ở buổi khiêu vũ.

Joy tròn mắt. “Mày chậm chạp thật đấy. Tất nhiên là không rồi. Phụ nữ bọn ta phải tự làm lấy mọi việc thôi, phải không? John cử người đến dọa mày, nhưng tao đã nghiên cứu về mày, tao biết là mày không sợ.”

“Nếu cô đã theo dõi tôi, sao cô phải đợi lâu đến thế?”

“Tao biết khi nào thì đến lúc. Cũng như tao biết cái chuyện đăng trên blog là giả dối.”

Sara cắn môi. “Chẳng cái gì qua được mắt cô.”

Joy đỏ mặt vì chiến thắng. “Tao biết là John sẽ tin vào câu chuyện đó và lệnh cho người của anh ấy ngừng, nhưng tao thông minh hơn thế nhiều.”

“Cô vẫn nói thế với tôi mà.” Người phụ nữ này có vẻ điên rồ và bị ám ảnh hơn là nhanh trí, nhưng Sara lại thấy tình thế càng nguy hiểm hơn. “Nói cho tôi biết đi, sao cô lại biết khi nào thì dừng lại bên vệ đường và đợi tôi?”

“Khi tao nghe nói rằng ngày xử John được đẩy sớm lên, tao biết phải theo dõi mày chặt chẽ hơn. Ngay lúc mày xếp va li vào xe, tao đã vào vị trí và chờ đợi. Tao biết chỉ là vấn đề thời gian khi mày lái xe qua, và tao đã đúng.” Mắt Joy ánh lên vẻ tự hào.

Sara vỗ tay. “Tốt đấy.”

“Tao đã lo là tao sẽ phải đối phó cả với thằng bồ của mày nữa, nhưng mày đã rơi vào tay tao.”

Khỉ thật, Sara nghĩ. Cô chẳng cần ai nhắc là cô đã làm cho mọi việc trở nên dễ dàng hơn cho Joy vì đã ngu ngốc rời bỏ Rafe và kế hoạch đã được cân nhắc kỹ lưỡng của họ. “Và nếu như Rafe và tôi cùng rời thị trấn với nhau?”

Joy nhún vai. “Thì tao sẽ túm mày trong thành phố.” Ả nói vẻ hiển nhiên. “Nào, nói thế đủ rồi. Hãy cho là yêu cầu cuối cùng của mày đã được thực hiện.” Ả đưa tay trở lại vị trí, trông sẵn sàng để bắn.

“Thế, giờ thì sao nào? Cô sẽ bắn tôi và bỏ xác tôi lại trong đường hầm... và sao nào? Hy vọng là không có ai liên hệ cô với tôi ư?”

“Làm sao liên hệ được?”

Bất ngờ có tiếng còi xe cảnh sát từ xa. Sự kết hợp giữa sự hãi và nhẹ nhõm tràn ngập Sara.

Sự kinh ngạc hiện lên trên mặt Joy. “Làm sao họ lại tìm ra được cơ chứ?”

Sara nuốt mạnh và quyết định đánh liều. “Cô chẳng thông minh như cô tưởng. Tôi đã để lại manh mối cho Rafe.” Cô nói, kháy người phụ nữ kia, hy vọng giữ cho cô ả tiếp tục nói, mất cân bằng và không bắn.

“Và chẳng thoát được đâu, bỏ súng xuống.” Rafe tiến đến từ phía sau, gây bất ngờ cho Joy.

Và cho cả Sara nữa. Dường như cô đã nghe thấy tiếng xe ở xa lúc nãy, và Rafe đã đi bộ để tiếp cận họ.

Ngạc nhiên, Joy vung tay về phía Rafe, rồi quay trở lại phía Sara, nhưng cô đã bước ra một khoảng cách an toàn.

Joy bị kẹt giữa hai bọn họ và chọn cách tập trung vào Rafe.

Hai người chĩa thẳng súng vào nhau.

“Chiếu tướng.” Rafe nói.

“Cô ta là của Morley.” Sara thông báo cho anh.

“Hôn thê.” Câu nói chữa của Joy nghe sao vô nghĩa trong tình cảnh này, nhưng sự phân biệt rõ ràng là rất quan trọng với cô ta.

Từ phía sau Joy, Sara nhìn vào cặp mắt điềm đạm của Rafe.

Cô rời bỏ anh, nhưng anh vẫn đuổi theo cô. Sau này sẽ đến lúc cô phải suy nghĩ xem điều ấy có nghĩa như thế nào. Giờ thì, cô biết cô phải làm gì.

Cô chỉ hy vọng Rafe không bị bắn trong khi hành động.

Sara gật đầu ra hiệu kín đáo với Rafe.

“Nằm xuống!” cô hét lên và lao vào chân Joy, lăn xả vào cô ả và vật cô ả xuống, cùng lúc một tiếng súng vang lên, tiếng nổ xé màng tai.

Và tim Sara như ngừng đập không biết súng của ai đã nổ, hay ai, nếu như có ai, đã bị trúng đạn.

Rafe đoán được ý Sara, dự tính được hành động của cô và sẵn sàng chúi xuống khi lệnh phát ra. Anh ngã xuống đất và lăn ra xa tránh mũi súng của người phụ nữ nọ. Phát súng không trúng ai và anh nhanh chóng đứng lên.

Sara ở thế thượng phong nhưng người phụ nữ kia vẫn có vũ khí, và họ đang giành nhau khẩu súng. Rafe dẫm lên cánh tay người phụ nữ kia và khẩu súng rơi ra khỏi tay cô ả. Sara dùng tay và đầu gối nhoài người ra chỗ khẩu súng, túm được nó và đứng dậy.

Khi xe của cảnh sát quây lấy họ và ra lệnh dừng lại thì mọi sự đã kết thúc. Mất khoảng bốn chục phút nữa để cảnh sát được trình báo đầy đủ, câu chuyện được diễn giải rõ ràng và Joy bị bắt giam.

Phải hơn một giờ sau thì Rafe và Sara mới có được một phút riêng.

Từ lúc anh tìm thấy chiếc xe của cô bên vệ đường cho tới lúc cô giành được khẩu súng của Joy, anh chỉ nghĩ đến sự sống còn của cô. Một khi việc ấy đã hoàn thành, thì lời hẹn của anh với anh trai, cả hai cùng đuổi theo người phụ nữ của mình, trở lại vị trí trung tâm. Nhưng Rafe nhận ra rằng chẳng có gì để anh nói nữa. Anh đã dành mọi thứ cho cô, nhưng bằng cách bước ra khỏi đời anh khi nãy, cô đã ném trả mọi thứ ấy vào mặt anh.

Vậy nên, khi cuối cùng anh có thể nói được, thì không phải là nói tới sự biết ơn đối với sự an toàn của cô hay khen ngợi cô đã xử lý Joy như thế nào.

“Anh không biết em còn muốn gì hơn ở anh nữa đây!” Thay vào đó Rafe bùng nổ trong cơn giận.

Sara chớp mắt vì ngạc nhiên trước khi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. “Em xin lỗi.”

Lời nói của cô chẳng làm dịu đi cảm giác đau đớn và bị phản bội của anh. “Vì cái gì cơ chứ? Vì không đủ tin tưởng anh có thể đưa em về nhà ư? Vì không đủ tin cậy anh, để ở bên anh? Hay là, đợi đã, vì không đủ yêu anh để làm những việc trên?”

Sara mở miệng, rồi ngậm lại. Cô hít một hơi thở sâu. “Em có.”

“Cái gì cơ?”

“Em có yêu anh.” Giọng cô run lên. Mắt cô long lanh nước chực trào ra. “Chỉ là em có vấn đề về lòng tin vào tương lai.”

Anh lắc đầu không tin nổi. Chỉ có Sara mới có thể biến đổi câu nói em yêu anh thành một cái gì đó anh không thể đón mừng.

“Vậy thì, đoán xem nào? Điều đó chưa đủ. Anh đã mở lòng ra với em, cho em thấy chúng ta có thể có gì với nhau nếu em từ bỏ sự cảnh giác của mình, và em vẫn còn băn khoăn về nó?” Anh giơ hai tay lên không trung. “Anh nói xong rồi đấy. Quay về nhà anh và ngủ đi một chút. Anh sẽ đi theo em về New York sáng mai.” Anh quay đi và tiến về chỗ chiếc xe.

“Rafe, đợi đã.” Giọng nói của Sara chặn anh lại.

Anh quay lại, nhưng anh chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì cô muốn nói. “Nghe này, anh nghĩ mình nói chuyện xong rồi đấy. Và đừng có lo. Anh sẽ ngủ trong buồng bên, để không có những tín hiệu lẫn lộn từ phía anh kể từ nay trở đi.”

Bởi vì anh biết anh chẳng thể ở trong cùng một giường với cô mà không chạm vào cô, và anh không định trao thêm gì nữa nếu như anh biết rằng mình sẽ chẳng nhận lại được chút gì.

Sau khi rời khỏi nhà Rafe, Nick dừng lại trong thị trấn để mua hoa và đi về nhà nghỉ Angel như một người đàn ông mang một sứ mệnh, chỉ ngừng lại bởi một cuộc gọi của em trai nói cho anh biết cậu ấy đã tìm thấy xe của Sara bên vệ đường mà chẳng có dấu hiệu gì của cô. Từ lúc đó, hoa nằm trên mặt quầy, ý nghĩa của chúng không được bàn tới, trong khi Nick và Angel trông ngóng, chờ đợi tin tức về Sara.

“Tin tốt lành chứ?” Angel hỏi khi Nick đã dập máy sau cuộc điện thoại với Rafe.

Nick nhún vai. “Tùy thuộc vào định nghĩa của em. Sara có an toàn không? Có. Họ có trở lại với nhau không? Không.” Tin ấy đã đánh mạnh vào lòng anh. Bởi vì Nick tin rằng Rafe có khả năng để theo đuổi Sara và chiến thắng.

Angel đi về phía chỗ Nick đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng gia đình. “Chỉ cần Sara được bình yên, những việc khác sẽ đến thôi.” Chị nói, giọng đầy vẻ chắc chắn.

“Sẽ thế ư? Thật sao? Tại sao em chắc là họ làm được còn chúng mình thì không? Chúng mình có quá khứ. Không chỉ những năm tháng bên nhau, mà còn những trải nghiệm và ký ức êm đềm và buồn thương mà mình cùng chia sẻ. Vậy mà khi ngồi trong phòng tư vấn, nếu anh không nói gì thì chúng mình ngồi hoàn toàn trong im lặng.” Và anh không thể chịu đựng được nó thêm một giây nào nữa.

“Tại sao anh lại đến đây? Trước khi mình nhận được cuộc gọi về chuyện của Sara, anh đến đây với hoa. Vì sao thế?”

“Bởi vì anh yêu em. Bởi vì em là vợ anh, dù sung sướng hay khổ đau, và anh muốn em quay trở lại. Và bởi vì cuối cùng anh nhận ra rằng, anh chẳng phải là người đã đặt cái công cuộc kinh doanh chết tiệt này giữa hai ta mà chính em là người đã làm thế!” Anh đứng dậy và nắm lấy hai cánh tay chị, để mặt của họ kề sát nhau.

“Anh căm ghét nơi này mà.”

“Chỉ bởi vì em dùng nó như bức tường ngăn cách hai chúng ta thôi!” Anh đếm đến năm, tập trung tất cả sự can đảm của mình. “Chúng ta đã mất một đứa con, và chúng ta không bao giờ nói về điều ấy. Em không bao giờ khóc. Và anh không bao giờ thúc ép em. Thay vào đó, em quay ra cái việc kinh doanh này, và anh phàn nàn rằng nó cướp em đi. Nhưng hoàn toàn không phải như thế.”

Angel lắc đầu. “Xin đừng bắt em phải làm thế.” Chị nói, giọng tan nát như trái tim của anh.

Nhưng anh lắc đầu, bật lại và quyết tâm ép vấn đề này một lần cho xong. Đó là cách duy nhất.

“Chúng ta đã mất đi hai đứa con, và anh không bao giờ đòi hỏi em phải mang bầu lại nữa, trải qua lần nữa những đớn đau để rồi lại đánh mất đi, nhưng chúng mình đã đánh mất một điều cùng nhau. Chúng mình đã đánh mất giấc mơ về một gia đình. Chúng mình không than khóc cùng nhau. Trời đất ơi, Angel, anh không biết liệu em có than khóc một mình không nữa!”

“Em buồn đau theo cách của riêng em.”

“Nhưng em không hề khóc.”

“Bởi vì em sợ nếu em làm thế, em sẽ chẳng bao giờ nín được!”

Chị hét lên với anh, giọng chị vỡ ra cùng với bức tường khốn kiếp mà chị dựng nên và giữ lại giữa hai người.

Vai chị rung lên, và chị trượt xuống sàn, những tiếng nức nở đớn đau bật ra. Tất cả những gì Nick có thể làm là ngồi xuống bên chị, ôm chị thật chặt, và ở cạnh chị trong khi chị khóc than.

Anh cầu nguyện rằng khi việc này kết thúc, họ có thể bắt đầu lại từ đầu, và lần này, cùng với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.