Rafe có một gia đình lớn. Một gia đình thực sự lớn. Như khi bao nhiêu người ngồi xung quanh cái bàn ăn và nói chuyện cùng một lúc. Vì những sự đổ vỡ trong gia đình Sara, cô chưa bao giờ là một phần của một gia tộc hạnh phúc lớn. Khung cảnh diễn ra trước mắt cô thật xa lạ, nhưng cô không thấy thế là phiền. Đồ ăn chuyền từ người này qua người khác cho tới khi Sara không nhớ nổi cô đã lấy những gì vào đĩa. Mặc dù cô đã ăn tối, cô cảm thấy có lỗi nếu nói “Không” với sự hảo tâm của bà Mancuso.
Và thực lòng mà nói, mọi thứ đều tỏa mùi thơm ngon lành quá.
“Em có thể lấy những thứ em thích và chuyển đồ ăn còn lại cho mọi người xung quanh.” Rafe nghiêng gần vào cô và thì thầm.
Giọng nói khàn khàn và hơi thở nóng hổi của anh bên tai cô khiến cho bụng cô ấm rực lên và cô không thể tập trung vào bất cứ điều gì trừ Rafe. Sự gần gụi của anh. Mùi nước hoa anh dùng có mùi thật tự nhiên và rất đàn ông.
Nhưng những câu hỏi nhanh chóng hướng vào Sara từ mọi phía của cái bàn ăn dài, thu hút sự chú ý của cô.
“Em là người New York phải không?”
“Có phải Rafe đã cứu sống chị?”
“Là nữ cảnh sát thì thế nào nhỉ?”
Những câu hỏi đặt ra thật nhanh chóng và vội vã, khiến cô có ít thời gian để trả lời trước khi một câu hỏi mới ập tới.
“Chị có thích sống ở Manhattan không?”
“Em thực sự là bạn gái của Rafe à?”
Câu hỏi cuối cùng khiến cô lặng đi. Thật chẳng may, nó cũng có cùng tác dụng đối với mọi người trên bàn, bởi vì mọi người trở nên im lặng và quay cả về phía cô, chờ đợi câu trả lời.
“Sara và con là bạn.” Rafe nói, cứu cô thoát khỏi sự ngượng ngùng. “Bạn tốt.” Anh đưa tay ra bóp nhẹ chân cô.
Anh có ý làm cô thư giãn, nhưng bàn tay anh to với những ngón tay trên đùi cô có tác dụng ngược lại. Căng thẳng xoắn lấy mọi ngóc ngách trong cơ thể cô.
Một sự căng thẳng về thể xác.
Mong ước.
Khát khao.
Kể từ khi họ được đẩy vào nhà, họ chưa có lúc nào để cô có thể giải thích cho anh tại sao cô tới đây. Hay là việc cô cần ở với anh trong thời gian sống ở đây.
Chỉ một lần nhìn anh trước hiên nhà, vẻ thô rám và gợi cảm, nhưng đồng thời cũng tốt bụng và ân cần khiến cô liên tưởng đến những ý nghĩ điên rồ về việc tận dụng mối đồng cảm giữa họ. Để xem những điều ấy sẽ dẫn họ đến đâu. Và điều ấy giờ đây quá rõ ràng. Không còn phải tự hỏi anh có đáp lại hay không. Không còn người phụ nữ nào giữa họ.
Cô cố gắng nuốt nhưng miệng cô khô khốc. Cô nâng chiếc cốc pha lê, uống một ngụm lớn nước mát.
Cô cảm thấy bị đẩy khẽ và nhìn xuống một đôi mắt nâu tò mò.
“Cô có thích chú Rafe không?” Toni, cô bé mà cô gặp trước hiên nhà hỏi.
Sara cắn môi. “Cô rất thích chú ấy.” Cô nói thực lòng.
“Cháu cũng vậy. Chú Rafe rất thông minh. Chú ấy cho cháu lời khuyên về một cậu con trai.”
“Chú ấy làm thế hả?”
Toni gật đầu. “Chú ấy nói rằng bọn con trai thích cảm thấy mình được cần đến và cháu nên giả vờ như cháu cần được giúp cách quật gậy vào bóng mềm để cậu ấy để ý đến cháu.”
“Hai cô cháu đang nói chuyện gì thế?” Rafe quàng tay lên lưng ghế của Sara và nghiêng lại gần hơn.
Hơi nóng từ cơ thể anh gần như nuốt chửng lấy cô. “Toni kể cho em nghe anh cho cháu nó lời khuyên về chuyện bọn con trai.”
Anh cười. “Anh hơi bị lạc hậu trong chuyện này. Đã lâu rồi anh không chơi trò gì với người khác giới.”
Cô tự hỏi lời tuyên bố của anh có nghĩa đen hay nghĩa bóng. Kể từ khi hủy đính ước, anh có tìm kiếm sự giải trí với những phụ nữ khác? Hay là anh hoàn toàn đơn độc?
“Nhưng anh cũng cố hết sức để giúp cô cháu mười ba tuổi yêu quí của anh.” Rafe cười.
Toni cũng vậy.
Sara cảm thấy cứng lưỡi.
“Thứ Hai tới cháu lại có trại hè. Cháu sẽ nói cho chú biết mọi chuyện diễn biến ra sao. Thứ lỗi cho cháu nhé? Cháu dùng bữa xong rồi.” Toni nói, đổi chủ đề một cách thành thạo.
“Con đi được rồi!” Mẹ cô bé phẩy tay từ phía bên kia bàn.
“Chị nghe thấy à?” Rafe liếc nhìn chị gái kinh ngạc.
Người phụ nữ gật đầu. “Những người mẹ nghe thấy mọi câu hỏi của bọn trẻ, dù họ có để ý hay không. Sara, nhà em có đông người không?”
“Ồ, không ạ. Chỉ có em với bố thôi.”
“Ôi, chị xin lỗi nhé. Chị không biết là mẹ em mất rồi.”
Sara cố cười, không lấy làm ngạc nhiên về giả định ấy. “Mẹ em vẫn khỏe. Mẹ bỏ đi khi em mười bốn tuổi.”
Bên cô, Rafe cứng người. “Joanne, thận trọng một chút với những câu hỏi riêng tư nhé.”
Sara biết ơn việc anh che chở những cảm xúc của cô, nhưng cô không cần điều đó.
“Chị rất tiếc. Chị chỉ muốn cố gắng biết thêm về cô ấy thôi!” Joanne hướng tới Sara một cái nhìn biết lỗi.
“Không sao. Em không sao. Chị đừng lo về chuyện đó.” Sara nói, ngạc nhiên thấy mình thực sự nghĩ thế.
Mặc dầu cô thường không nói về chuyện riêng tư giữa chốn đông người, cái tư duy cởi mở này là một sự thay đổi lành mạnh, và cô tự thấy mình muốn trả lời các câu hỏi. “Mẹ em không muốn làm vợ cảnh sát. Sự nguy hiểm và sợ hãi khi chuông điện thoại reo trong khi bố em đang làm nhiệm vụ.” Sara nhún vai. “Nó không hợp với mẹ.”
Sự thực là, mẹ cô có lẽ cũng không có khả năng làm mẹ bởi mẹ đã bỏ đi tới một đồng cỏ xanh hơn. Mẹ chuyển sang phía Tây, đến L.A và không bao giờ ngoái lại phía sau. Hay gọi điện, để liên lạc. Nhưng Sara còn có bố mình, và họ rất gắn bó. Đến giờ vẫn thế.
Joanne lắc đầu buồn bã. “Đáng tiếc cho bà ấy.”
Sara nhún vai. “Có thể chị có lý.”
“Nếu em đã ăn xong, em có muốn rời khỏi đây không?” Rafe hỏi. Anh rõ ràng là thấy đủ với gia đình rồi.
“Bất cứ khi nào anh sẵn sàng?”
Phải mất hơn nửa tiếng để tạm biệt mọi người và trả lời những câu hỏi về việc Sara sẽ ở chơi bao lâu và sẽ ở đâu. Khi cái tên nhà nghỉ Angel xuất hiện, anh trai của Rafe, Nick, nóng nảy bỏ đi, và cái cửa màn đóng sập sau lưng anh
“Kệ anh ấy đi.” Rafe thì thầm, tay đặt trên lưng cô. “Anh ấy đang có nhiều chuyện lắm.”
Sara gật đầu, cảm thấy tiếc cho đôi vợ chồng xa lạ. Đấy là hai người bình thường, không phải cảnh sát, không thể níu giữ được cuộc hôn nhân của họ. Càng thêm bằng chứng về việc không nên chờ đợi một kết thúc có hậu và vĩnh cửu.
Cuối cùng thì cô và Rafe cũng thoát ra và lái chiếc xe Jeep Wrangler mui trần tới nhà của anh. Dù nhà ở cách xa không tới một dặm, cô ngạc nhiên thấy nó tách biệt... Anh gần như lái xe ra khỏi thị trấn, rẽ qua rất nhiều con phố là cô không thể ghi nhớ hết cho tới khi họ đến một tấm biển ghi Đường tư nhân, cấm vào. Anh rẽ ngoặt vào một con đường đất mà cô không để ý thấy. Từ đó họ lái xe xuyên qua một nơi có vẻ như một khu rừng, con đường tối om và bao bọc bởi cây lá.
Rafe im lặng và tập trung lái xe, trong lúc cô tận hưởng làn gió lùa trong tóc và tiếng nhạc quanh cô. Sự yên lặng giữa họ thật dễ chịu như mọi khi.
Cuối cùng thì anh cũng dừng lại trước một ngôi nhà có ánh đèn mờ mờ và tắt máy.
“Ừm.” Cô nói, phá tan sự im lặng. “Ở đây quả thực là tách biệt.”
Anh gật đầu. “Đúng kiểu mà anh thích.” Anh tì một tay lên vô-lăng và quay qua cô. “Chân em có sao không, hay em có thể đi bộ quanh hồ?”
“Em đi được. Đi bộ nhẹ nhàng có ích cho em.”
“Thế thì được.”
Bên nhau, họ đi dạo trên bờ hồ phía sau căn nhà giản dị của anh. Cô thấy khó lòng mà không dõi theo những bước chân duyên dáng của anh khi họ sải bước bên bờ cát.
Càng khó rời mắt khỏi khuôn mặt đẹp trai của anh. “Chỗ này đẹp quá. Em không biết làm sao anh có thể rời xa nó.” Cô nói.
Anh mỉm cười “Cái hồ? Ngôi nhà? Khó rời xa. Gia đình? Không quá khó.”
Sự hỗn loạn và độ ồn khi nãy quả là quá mức, nhưng chẳng lẽ anh không nhớ sự quan tâm của họ. “Gia đình anh thật ấm áp và thương yêu. Họ quan tâm đến anh. Và họ cũng rất vui nữa!”
Trẻ con nói chuyện về người lớn. Người lớn hét lên với nhau. Cô không bao giờ nghĩ dù chỉ là một chút mình lớn lên trong một khung cảnh sống như thế.
“Vui vẻ?” Anh dừng bước, quay sang đặt một tay lên trán cô.
“Anh làm gì vậy?” cô hỏi.
“Xem em có sốt không.”
Nụ cười của anh tác động tới bên trong cô, và sự đụng chạm của anh... ôi, sự đụng chạm của anh nóng bỏng, khuấy động những cảm xúc và ham muốn mà cô thường mơ đến, khiến cho cô khó tin rằng chúng là có thực.
“Nào, nói anh nghe. Vì sao em tới đây?” Giọng khàn đục của anh làm cho thân nhiệt cô càng tăng cao hơn.
“Em phải rời khỏi thành phố,” cô nói, và sau đó kể anh nghe về chuyện blogger Chàng độc thân đã nhắm vào cô sau khi anh đi, bài báo sau đó liên hệ cô với vụ giết người và những sự đe dọa tiếp theo.
“Anh xin lỗi làm em bị cuốn vào cơn lốc ấy. Anh không bao giờ nghĩ là blogger đó lại chuyển hướng sang em.”
“Em biết. Vấn đề là ở chỗ em không tin tưởng ai khác bọc hậu cho em. Em biết là ở đây với anh em sẽ an toàn.” Cô ngước nhìn anh, hy vọng anh không đọc thấy trên khuôn mặt cô sự mong mỏi cô mang trong tim.
Anh đưa tay ra vén một lọn tóc lòa xòa của cô ra sau tai. “Anh không để bất cứ ai làm tổn thương em đâu.” Anh nói bằng một giọng mạnh mẽ và quyết đoán.
“Em biết.” Bởi vì cô rất rõ về anh. “Chúng mình là một ê kíp tốt. Em xin lỗi đã bất ngờ hiện ra trước cửa nhà anh, nhưng để bào chữa, em đã cố gắng gọi trước cho anh.”
Anh nháy mắt. “Sóng điện thoại chập chờn, và rất dễ tìm mọi người ở đây nên anh cũng không quan tâm đến chuyện mang điện thoại di động trong tay.”
“Em đã để lại tin nhắn.”
Lần này thì anh rên lên. “Anh khá là lười nghe mấy thứ đấy. Chắc anh cũng không nhìn thấy số của em hiện lên, nếu không chắc chắn anh đã gọi lại cho em.”
“Đó là vì em gọi điện từ số máy dùng một lần.”
“Khôn ngoan đấy.” Anh gật đầu, đồng tình. “Giờ em nói vậy, anh có nhớ thấy mấy cuộc gọi từ một số mà anh không nhận ra.”
“Dù sao thì em vẫn cứ đến. Em hy vọng anh không lấy làm phiền về sự ngạc nhiên này.”
“Nếu ở nhà mà em gặp nguy hiểm, thì anh rất vui là em tới đây.”
“Giống như Coop nói, hai người chúng mình bị thương thì tương đương với một người khỏe mạnh.”
“Đánh trúng cái tôi của anh đấy.” Anh cười.
“Em cũng không lo lắm về chuyện đó. Cái tôi của anh khá là vững chắc. Thế những phần khác của anh thì sao?” Cô hỏi.
“Thật tuyệt là anh cảm thấy rất tốt. Em thì sao?”
Cô liếc xuống. Cô đã để cái nẹp tại nhà nghỉ. “Em chắc là anh có để ý thấy em đi khập khiễng.”
“Thế có đau không? Việc di chuyển của em thế nào? Em sẽ...”
“Em không biết nữa.” Cô cắt ngang lời anh, không muốn thảo luận về tương lai sự nghiệp của cô. “Thời gian sẽ trả lời.”
Anh cúi đầu. “Cũng được thôi.”
Một điểm khác ở Rafe làm cô đánh giá cao. Anh linh tính được khi nào cần thoái lui. “Nghe này, có một vấn đề nhỏ.”
“Gì vậy?”
“Angel chỉ có phòng cho em trong hai đêm. Em có thể điện thoại các khách sạn khác gần đây, nhưng em không biết là sắp có lễ hội và nó lại hấp dẫn nhường ấy. Có thể em không tìm được chỗ khác.”
Anh xua đi nỗi lo lắng của cô. “Em không phải làm thế. Em có thể ở chỗ anh.”
Cô thở phào nhẹ nhõm. “Em hy vọng anh sẽ nói vậy.”
Còn một điều nữa giữa hai người. Những lời chưa nói ra, nhưng vang vọng như gió. Cô nuốt mạnh, biết rằng cô cần phải làm rõ mọi chuyện. “Thế chúng ta thì sao? Những gì anh đã nói trong đêm đó ở trên mái nhà?”
“Anh nói nhiều điều lắm. Để cho rõ, chính xác thì em muốn nói về chuyện gì?” Anh hỏi. Nhưng từ cái nhìn sâu thẳm của anh, rõ ràng là anh còn nhớ.
Cô cố gắng thu hết sự can đảm còn lại. Cô không thể thôi không nghĩ về những gì anh đã nói. Những ẩn ý của chúng.
Và cô cần phải biết. “Anh đã nói là em đẹp tuyệt. Rằng em có những đường cong chết người. Khi blogger trích dẫn những lời ấy, em không biết anh có thực sự nghĩ vậy hay là do mất máu mà ra. Sau đó mình lại bị ghép thành đôi và em không thể thôi nghĩ...”
“Về điều gì?” Anh hỏi, giọng khàn khàn.
Gợi cảm.
Ánh mắt anh nặng trĩu lên cô.
Không khí quanh cô như ù lên bởi những phỏng đoán. “Về mối đồng cảm của chúng ta trong công việc. Và về tất cả những gì chưa được nói ra.”
Đôi bàn tay anh ôm trọn khuôn mặt cô. “Những điều như thế này phải không?” Anh cúi đầu và đặt môi anh lên môi cô.
Cô thở nhẹ, và anh hôn sâu hơn, để miệng anh thay lời nói. Và anh làm điều đó trơn tru, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, sự nóng hổi, thúc giục cô hằng mơ thấy. Điện truyền giữa họ, ngon lành, ngọt ngào và đói khát không thể chối cãi.
Ôi, đúng vậy. Cô đã không tưởng tượng ra sự đồng cảm ấy. Và chắc chắn là nó không hề một chiều.
Cô vòng tay quanh cổ anh và hôn trả lại. Nhiệt độ mùa hè quyện với thân nhiệt. Cường độ tỏa ra từ anh và cô nhích lại gần hơn, kiếm tìm thêm nữa. Anh đáp ứng, luân phiên giữa những cử động lưỡi dài, lười biếng với những cử động nhanh và sâu, một màn dạo đầu đúng nghĩa.
Cứ như thế mãi. Cô không biết họ đã đứng đó bao lâu, tay anh đan vào tóc cô, ngón tay cô cuốn vào lớp vải mềm của chiếc áo phông anh mặc, miệng anh làm tình với miệng cô.
Thình lình tiếng gầm của máy tàu làm cô giật mình.
Cô nhảy lui lại đúng lúc tiếng động cơ dừng lại và một giọng đàn ông vang lên. “Chú đoán là chú nên thu dọn bàn cờ và đi về nhà rồi!”
“Chú đoán đúng đấy!” Rafe đáp trả, ra hiệu cho người đàn ông trên tàu rời đi.
Anh nuốt một tiếng rủa. Chẳng phải là chú Pirro của anh đã làm gián đoạn một khoảnh khắc tuyệt vời nhất - và tồi tệ nhất có thể hay sao?
Cuối cùng thì anh cũng được nếm thử điều sẽ xảy ra khi cả anh và Sara mất cảnh giác, và nó bùng nổ hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Và nếu họ không bị gián đoạn, thì anh sẽ đi đến một kết luận hiển nhiên ngay tại đây trên bờ cát. Cuối cùng anh sẽ biết cảm giác ở trong cô, là một phần của cô là như thế nào. Nhưng họ đã bị làm phiền và bây giờ thực tế của tình huống đè nặng trên vai anh. Giữa những sự trớ trêu của cuộc đời, đây hẳn là điều tồi tệ nhất. Người phụ nữ trong mộng của anh cần đến sự bảo vệ của anh, sẽ sống cùng anh dưới một mái nhà và rõ ràng là cũng ham muốn anh. Nhưng đoạt lấy những gì cả hai cùng muốn là một sai lầm, bởi nhiều lí do mà anh không có đủ thời gian nghĩ đến bây giờ.
Đông cơ khởi động lại, và con tàu nhỏ quay đầu trở về nơi xuất phát.
“Ai thế anh?” Sara hỏi, nhìn về phía nước rẽ ra.
“Chú Pirro của anh. Chú ấy cưới em gái bố anh. Thực ra, chú ấy là bố vợ của anh Nick. Chú ấy mắc bệnh mất ngủ và thường sang đây đánh cờ hay trò chuyện.” Rafe đưa tay lên vuốt tóc. “Cung cách này thì anh chắc là em sẽ sớm gặp chú ấy thôi.”
Cô mỉm cười. “Và em mong tới lúc đó.” Cô ngừng lại, nhích tới gần hơn, một tia quyến rũ hiện lên trong mắt. “Thế... chúng mình đang ở đâu nhỉ?”
Cô muốn tiếp tục cái họ đang bỏ dở. Anh cũng thế. Nhưng phải có ai đó suy nghĩ hợp lý và lo lắng cho cả hai bọn họ. Dù khó khăn, Rafe lùi lại, khoanh tay trước ngực, cố tình tạo khoảng cách giữa họ.
“Sao thế?” Bối rối, tiếp nối bởi sự tổn thương hiện trên mặt cô.
Sự tổn thương ấy làm anh đau lòng.
Rafe lắc đầu, tiếc nuối nhiều hơn cô tưởng. Điều cuối cùng anh muốn là làm cô đau đớn, nhưng vì cô đã gợi lên cảm xúc của họ, anh không còn cách nào khác hơn là thành thật.
“Em không hiểu. Cả hai chúng mình đều không bị ràng buộc mà, đúng không?” Cô hỏi trước khi anh kịp giải thích. Và giọng cô rạn vỡ, là anh càng cảm thấy tồi tệ hơn.
“Đúng vậy.” Anh gật đầu cộc lốc.
“Và trừ phi là em hiểu nhầm những tín hiệu, anh cũng toàn tâm toàn ý với cái hôn đó như em.”
Cô tấn công trực diện vấn đề. Một điều nữa ở Sara khiến anh yêu thích - lối tư duy bộc trực của cô. “Em đúng đấy. Anh đã rất toàn tâm.”
Cô chống tay lên hông. “Vậy thì vấn đề là ở chỗ nào?”
“Chúng mình là vấn đề. Một mối quan hệ thoáng qua sẽ kết thúc trong nỗi đau và trái tim thương tổn cho cả hai ta.”
Anh trai anh đang sống trong địa ngục với một người phụ nữ trước đây từng chia sẻ mọi ước muốn trong cuộc sống với anh ấy. Tại sao lại tự nguyện đẩy mình vào trong tình thế ấy với Sara, đối cực của anh, biết rằng rồi đây mọi sự sẽ kếtthúc.
Cô hít một hơi dài và sâu, ngực cô phập phồng dưới tấm áo, và Rafe chuẩn bị tinh thần để tranh cãi.
“Anh có lý.” Cô giơ tay làm cử chỉ đầu hàng. “Chính em cũng đã nghĩ đến điều này rồi.” Cô quay lưng về phía anh và nhìn ra phía hồ nước, tay khoanh lại.
Để tự an ủi?
Hay để xua đi giá lạnh?
Anh tiến lại phía sau cô, kéo cô về phía anh để sưởi ấm cho cô. Và một lần đụng chạm cuối cùng trước khi anh đưa cô về nhà nghỉ của Angel đêm nay.
Mùi hơi nước quyện với mùi nước hoa của cô. Rafe ước ao giá như anh quẳng được sự cảnh giác đi mà lặn ngụp trong cô. Nói cho cùng thì anh cũng sẵn sàng cho một mối quan hệ xác thịt, anh ở không như vậy đã quá lâu rồi. Anh không muốn gì hơn là được chôn vùi những nghĩ suy, và cả anh nữa sâu trong cơ thể gợi cảm của Sara. Và nếu cô là một phụ nữ khác, thì hẳn anh đã làm thế.
Nhưng Sara không phải chỉ là một phụ nữ sẵn lòng qua đường. Cô có ý nghĩa với anh. Ngay từ đầu đã thế. Cái hôn đã chứng minh rõ ràng tại sao anh phải cưỡng lại cô - bởi vì bản năng mách bảo anh rằng chút thời gian hạn hẹp bên cô sẽ không bao giờ là đủ.
Và tất cả những gì cô cho phép anh sẽ chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi.