Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!

Chương 128: Chương 128: Khách xa viếng thăm




Bên trong một khách điếm.

Sau khi dùng bữa xong, Mặc Viên đứng dậy vươn vai nói: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm đi, ta đi trước.”

Vân lão vẫn vùi đầu vào gặm đùi gà, không thèm để ý phẩy phẩy tay.

“Vâng.” Hạ Cữu và Tiểu Thanh gật gật đầu.

Lại nhìn tới Tiểu Thanh, Mặc Viên không nhịn được tiến tới xoa đầu nựng má.

Uầy… Tiểu cô nương này cũng như Hạ Cữu được Bạch đầu gỗ an bài để bảo vệ nàng. Nhưng khổ nỗi tiểu cô nương này không những nhỏ tuổi hơn nàng mà khuôn mặt cực kì khả ái nữa làm trỗi dậy bản tính muốn làm tỷ tỷ của nàng, còn có nhìn là muốn nựng rồi… hihi ^^

“Tiểu thư à….” Tiểu Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn chủ tử mới của mình.

“Ăn nhiều mau lớn.” Mặc Viên coi như không nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Tiểu Thanh ra vẻ trưởng bối búng trán nàng một cái rồi đi mất.

Hạ Cữu ngồi một bên nín cười suýt nội thương nhưng ngay lập tức liền đi vào khuôn khổ nhờ ánh mắt đáng sợ của Tiểu Thanh đang bắn tới.

Khoảng chừng một lúc sau, mọi người bên dưới phòng ăn lục tục giải tán, ai về phòng nấy, tiểu nhị cũng tranh thủ dọn dẹp rồi đóng cửa. Sau khi kiểm tra một lượt cửa nẻo, tiểu nhị nhanh chóng vào trong chợp mắt. Không gian rơi vào những khoảng yên tĩnh chỉ còn văng vẳng tiếng côn trùng kêu.

- --------------------

Bên trong phòng của Mặc Viên.

Người đáng ra đã ngủ từ lâu giờ đang nằm vắt vẻo trên cây xà ngang trên trần nhà, miệng lẩm nhẩm hát.

Ừm… Hôm nay nàng có khách xa ghé thăm, phải đón tiếp thật nồng nhiệt, sao có thể ngủ được cơ chứ? Hắc… Hắc…

Và đúng vào nửa đêm canh ba, từ bên cửa sổ giấy xuất hiện một cái ống trúc, khói từ cái ống được thổi vào trong phòng.

Mặc Viên nằm trên xà ngang nhìn ống trúc âm thầm phỉ nhổ.

Hừ!! Lại chiêu này, quả thật không mới mẻ gì cả, một đám não ngắn cũng muốn tính kế bổn đại gia ta. Bổn tọa từ nhỏ đã lăn lộn trong đống thảo dược của phụ thân, bá bá cộng thêm hai biểu ca thân yêu mà lớn… Với chút mê dược này mà muốn làm khó ta??? Khinh thường nhau quá thể rồi nhá!!!!!

Trong khi Mặc đại cô nương vẫn còn đang khinh bỉ thì cửa sổ nhẹ nhàng hé ra, một bóng đen nhanh chóng lẩn vào, tiến đến bên giường, không nói hai lời liền vung kiếm đâm xuống.

Ra tay thật dứt khoát và nhanh gọn. Rất tốt! Đáng tiếc óc lợn vẫn hoàn óc lợn không thể hơn.

Mặc Viên ở trên khẽ xoa cằm tán thưởng nhưng vẫn không quên thêm vài từ “hoa mĩ” phía sau.

Thích khách ở phía dưới sau khi đâm xuống thấy không ổn liền lật chăn lên, bên trong chỉ có một cái gối. Hắn thầm than không ổn, vứt cái chăn xuống muốn tẩu thoát.

Nhưng Mặc Viên nào để hắn đi dễ dàng như vậy được. Nửa đêm canh ba người ta đã có lòng “tới thăm” thì nàng phải đáp lễ thật lớn như vậy mới phải phép chứ. Sao có thể để hắn đi về không như này được… Hắc Hắc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.