Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!

Chương 160: Chương 160: Ngoại Truyện 6: Lễ cưới (1)




Sáng ngày hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng, Mặc Viên đã từ trong lòng Bạch Nhất Quân bật dậy, xoa xoa hai mắt, vỗ vỗ hai má cho tỉnh táo, đang định bước xuống giường thì lại bị kéo lại, kèm theo một giọng nói ngái ngủ: “Còn sớm mà, nàng ngủ thêm chút nữa đi.”

“Ngươi mệt thì ngủ thêm chút nữa đi.” Mặc Viên cười xoa xoa mặt Bạch Nhất Quân.

“Nàng ngủ cùng ta.” Bạch Nhất Quân kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt.

“Không được. Ta phải dậy rồi, còn phải trang trí cho hôn lễ buổi chiều nữa.” Mặc Viên nhìn bộ dáng làm nũng sáng sớm của ai kia liền không nhịn được cười.

“Không muốn.” Bạch Nhất Quân vẫn ôm nàng chặt cứng.

“Ngoan, mai sẽ cho ôm.” Mặc Viên cười cười hôn nhẹ vào môi hắn.

“Một cái nữa, à không, một trăm cái.” Bạch Nhất Quân chỉ chỉ môi mình.

“Haha…” Mặc Viên buồn cười ôm mặt hắn hôn liên hoàn vài cái: “Được rồi, mau dậy.”

“Ừm.” Bạch Nhất Quân thỏa mãn ngồi dậy.

- ---------------------

Sau khi dùng điểm tâm xong, Mặc Viên lại chạy đi sắp xếp cho hôn lễ buổi chiều. Nơi tổ chức là vườn sau của Trúc Nguyệt Các, Mặc Viên dự định sẽ làm một bữa tiệc đơn giản nhưng không quá sơ sài nên hiện giờ nàng đang phải vừa giúp mọi người cắm hoa trang trí lối đi cho đôi trẻ, hoa trang trí bàn tiệc vừa phải chạy sang giúp làm cổng hoa. Để cho trọn vẹn, trước đó Mặc Viên còn làm cả thiệp cưới và một bàn tiếp khách ở gần cổng hoa.

Vì lễ cưới này chỉ toàn người quen cộng thêm Bạch Yến Lê cùng đại ca ca nhà nàng, tổng lại chưa đến năm mươi người nên cũng không cần chuẩn bị quá nhiều ghế. Nhưng cũng không thể qua loa, Mặc Viên cho người may bao ghế y hệt như ở hiện đại và hướng dẫn nha hoàn bọc ghế lại.

Về phần tiệc tối thì nàng chuẩn bị hai dãy bàn dài. Khăn trải bàn màu trắng thêu hoa văn chìm, trên bàn có đặt hoa cùng nến trang trí.

Sân khấu được nàng bày trí khá cầu kì. Có vòm hoa, có bục đứng, có thảm,…

Sau khi hoàn thành khâu trang trí thì cũng đã quá trưa, Mặc Viên lại chạy đi dặn dò nhà bếp trước khi làm món ăn bữa chính thì làm bánh ngọt mà nàng đã dạy họ làm mấy hôm trước. Dặn dò kĩ càng xong, Mặc Viên chạy đi chuẩn bị ly thủy tinh, thức uống là rượu trái cây đã được nàng chuẩn bị từ tháng trước, loại rượu này uống rất tốt, độ cồn không quá cao lại có rất nhiều loại, trông khá đẹp mắt.

Sắp xếp mọi việc xong xuôi, Mặc Viên đi giúp Hồng Trà mặc lễ phục, trang điểm cùng làm tóc. Hạ Cữu cùng Bạch Yến Lê vẫn đang lăng xăng chạy qua chạy lại phụ mọi người ở bên ngoài.

- --------------------

Đến chiều thì mọi việc đều đã đâu vào đấy, khách khứa cũng bắt đầu tới. Mọi người ban đầu có hơi lạ lẫm nhưng dưới sự chỉ dẫn tận tình của Mặc Viên thì đâu lại vào đấy. Điều bất ngờ là sự góp mặt của Triệu Mẫn Ly cùng Kim Vĩnh. Lúc nàng hỏi thì Triệu Mẫn Ly cười haha nói: “Lễ cưới do ngươi tổ chức nha! Ta rất muốn xem nên chạy tới.” Mặc Viên nghe vậy cũng bất lực với con người ham vui này, đành kệ nàng chạy đi sắp xếp tiệc tùng.

Một lát sau, Bạch Nhất Thiên lững thững đi tới khiến Mặc Viên hết cả hồn liền kéo Bạch Nhất Quân vào một góc khuất thì thầm: “Đầu gỗ, hắn ta tới đây làm gì?”

Bạch Nhất Quân: “Ta không biết.”

“Chẳng lẽ tìm ngươi?” Mặc Viên nhìn hắn.

“Để ta đi hỏi xem.” Bạch Nhất Quân đề nghị.

“Ta đi cùng ngươi.” Mặc Viên nghe vậy liền lon ton chạy theo.

Ở bên này, Bạch Nhất Thiên sau khi nghe hướng dẫn liền đi sang bàn, chọn một ly rượu nhấp thử. Ừm… Không tệ! Có nên chôm về cung không ta?

Đang định uống thêm thì thấy Bạch Nhất Quân cùng Mặc Viên đi tới. Bạch Nhất Quân ngàn năm như một, vẫn một bộ mặt đơ đơ, Mặc Viên thì nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

Hừm! Làm gì mà phải nhìn hắn như vậy chứ? Hắn có phải cuồng phong thú dữ đâu!

“Chào lục đệ, lục đệ muội.” Bạch Nhất Thiên cười nói.

“Nhị Hoàng huynh.” Bạch Nhất Quân và Mặc Viên khẽ cúi đầu.

Bạch Nhất Quân: “Huynh đi đâu đây?”

“Ta sao? Dĩ nhiên là đi dự lễ cưới rồi.” Bạch Nhất Thiên tựa người vào bàn, khẽ nhấp một ngụm rượu.

Mặc Viên nghe tới đó thì đầu chảy xuống ba vạch đen. Ai mời mà tới chứ??? Hắn ta có thể đừng tăng thêm gánh nặng cho nàng có được hay không???

“Ừm. Vậy bọn đệ đi trước, huynh ở đây đi.” Bạch Nhất Quân kéo Mặc Viên đi.

“Tạm biệt.” Bạch Nhất Thiên vui vẻ vẫy tay với bọn nàng.

“Nàng yên tâm đi, hôm nay huynh ấy mặc thường phục, sẽ không có việc gì đâu.” Bạch Nhất Quân thì thầm vào tai nàng.

“Sao lại tự dưng chạy tới góp vui vậy? Trời ơi….” Mặc Viên ỉu xìu.

“Chắc thấy mới lạ ấy mà. Nàng cứ kệ huynh ấy đi, chơi chán huynh ấy sẽ tự về hoàng cung.” Bạch Nhất Quân cười xoa đầu nàng.

“Ừm…” Mặc Viên ủ rũ trả lời.

Lúc sau nàng thấy Mặc Vi đi tới, phía sau còn có… Kim Ân. Thấy cảnh này, khóe mắt Mặc Viên khẽ co giật. Nàng nhớ nàng chỉ mời Mặc Vi thôi mà, tên Kim Ân kia đi theo làm gì??? Còn ngại miếu nhỏ này của nàng chưa đủ “quan lớn” hay sao???

Sau khi khách tới đủ, Mặc Viên cho người gọi Mục Phong ra. Khi nhìn thấy hắn, mọi người rất bất ngờ với trang phục nhưng cũng không nói gì, họ đang không biết tân nương hôm nay sẽ ra sao. Khuôn mặt ai cũng háo hức mong chờ.

Mặc Viên sắp xếp cho Mục Phong xong liền chạy vào phòng Hồng Trà. Vì để thỏa mãn ước mơ một lần mặc được một chiếc váy tương tự Hồng Trà nên Mặc Viên đã để cho Bạch Yến Lê làm phù dâu.

Khi mà Hồng Trà biết được phù dâu là làm gì liền hoảng hồn không cho Bạch Yến Lê làm. Đừng đùa chứ! Người ta là công chúa cành vàng lá ngọc đấy!!!

Cuối cùng dưới dâm uy của Bạch Yến Lê, Hồng Trà không muốn cũng phải nghe theo. Và kết quả bây giờ là Bạch Yến Lê khoác lên mình một bộ váy có tông màu chủ đạo là trắng và xanh nhạt với phần trên được cắt may theo kiểu tương tự sườn xám, tay áo dài, phần khủy tay được Mặc Viên thiết kế xòe ra, thân váy bồng bềnh vừa chấm đất.

“Công chúa, người thực sự làm vậy sao? Không thể suy nghĩ lại sao?” Hồng Trà nhìn con người đang vui tươi hớn hở ở bên kia, bất lực nói.

“Không.” Bạch Yến Lê phớt tỉnh nói.

Hồng Trà còn định nói gì đó nhưng lại bị Mặc Viên vừa đến ngắt lời: “Tiểu Trà Nhi, Yến Lê, tới giờ rồi, mau ra ngoài thôi.”

“Được, được. Tỷ cứ ra trước, bọn muội sẽ ra ngay.” Bạch Yến Lê nhanh chóng cài khăn voan cho Hồng Trà rồi nói.

“Ừm. Nhanh lên nhá! Ta ra sắp xếp chỗ ngồi cho khách.” Mặc Viên nói rồi chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.