Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!

Chương 137: Chương 137: Uống rượu




Đã hai ngày kể từ khi Mặc Viên đến thăm Mặc Vi. Trong hai ngày này nàng đã suy nghĩ rất nhiều về những lời Mặc Viên nói. Nàng ấy nói không sai. Nàng chính là quá cực đoan, chỉ âm thầm suy đoán rồi áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.

Nhưng đâu chỉ vì nhiêu đó mà nàng không quay về… Còn rất nhiều vấn đề nữa… Đâu phải ai cũng hiểu hết…

Mặc Vi bước xuống giường, mặc thêm y phục cùng áo choàng rồi đi ra ngoài. Trời đã vào đông, từng cơn gió mang theo hơi lạnh cứ thế vù vù thổi tới. Mặc Vi chầm chậm bước đi trong đêm, nàng đến một gốc cây trong khuôn viên của khách điếm định ngồi xuống nhưng chợt nghe được tiếng động lạ.

Mặc Vi cảnh giác nhìn lên cây thì lại thấy Mặc Viên mặc thanh sam đang ngồi trên đấy, trong tay còn cầm một vò rượu. Mặc Viên cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, đưa mắt nhìn xuống: “Mặc Vi?”

“Ừm.” Mặc Vi đáp.

….

….

….

….

Cuộc đối thoại chỉ vỏn vẹn vài chữ như vậy, sau đó hai người ai làm việc nấy không hề quan tâm đối phương đang làm gì, kiểu nước sông không phạm nước giếng.

‘Xoảng…’

Mặc Viên vứt vò rượu đã hết trong tay đi, không biết móc đâu ra hai vò nữa, nhìn xuống Mặc Vi đang ngồi ngẩn người ở dưới: “Này…”

Mặc Vi nghe vậy ngước mắt lên nhìn, ý hỏi ‘có chuyện gì?’

“Muốn uống không?” Mặc viên giơ vò rượu trong tay lên.

“Được.” Mặc Vi nhìn vò rượu trong tay Mặc Vi khẽ gật đầu.

‘Vèo’ một cái, Mặc Viên ném vò rượu xuống dưới, Mặc Vi thân thủ nhanh nhạy, lập tực giơ tay bắt lấy vò rượu đang rơi kia, cười khẽ: “Đa tạ.”

“Ừm.” Mặc Viên lấy vò rượu còn lại uống, không để ý trả lời.









Không gian lần nữa rơi vào trầm mặc, hai người không ai nói với nhau lời nào, cứ chuyên tâm yên tĩnh uống rượu của mình, dường như đã rơi vào thế giới riêng không buồn quan tâm thế sự.

Ở xa xa, Tiểu Thanh đứng bên cạnh một bụi cây vừa buồn bực vặt vặt mấy cái lá vừa hỏi Hạ Cữu bên cạnh: “Rốt cuộc là hai người họ đang làm cái gì???”

“Không thấy à? Họ là đang uống rượu đấy!” Hạ Cữu thản nhiên đáp.

“Thì biết là vậy! Nhưng mà tự dưng giờ này lại chạy ra đây hứng gió đông rồi uống rượu làm gì???” Tiểu Thanh có chút không hiểu, tay ra sức vặt lá.

“Làm sao ta biết!!! Ta cũng không phải con giun trong bụng họ.” Hạ Cữu nhún nhún vai.

“Trời lạnh như vậy, đã thế còn tối thui tối mò như này thì phải chùm chăn ngủ mới đúng… tự nhiên chạy ra đây hứng gió… Thật kì quái!” Tiểu Thanh tiếp tục vặt lá mà không hề hay biết cái cây đáng thương đã sắp bị bàn tay hoa ngọc của nàng vặt trụi.

Hạ Cữu nghe vậy từ chối cho ý kiến, lại nhìn xuống cái cây đang bị Tiểu Thanh vặt cảm thấy thật đồng cảm. Ôi… Cái cây tội nghiệp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.