Buổi chiều hắn đi học . Như một thói quen hắn nhìn về phía chỗ ngồi đó , nhưng nó không đi , hắn biết chắc vậy.
-Từ nay có lẽ là kết thúc rồi nhỉ _ hắn nói nhẹ rồi bỏ chiếc balô xuống bàn
-Sao. Ông và Hân á.
-Ừ. Đúng rồi con gì nữa.
-Ông định làm thế thật sao.
-Thì cứ làm theo những gì mà trước đây đã định thôi , thay đổi nó chắc sẽ rắc rối lắm.
-Ư. Vậy tuỳ đi.
-Sẽ ổn chứ._ Hoàng hỏi
-Ổn mà. _ Hắn gượng gạo trả lời.
-Ừ.
Rồi mọi thứ lại rơi vào im lặng . Lớp học diễn ra bình thường .
Nó vừa tan ở quán caphê. Đạp xe dọc con đường về nhà , đầu óc nó trống rỗng. 3 ngày rồi nhỉ , từ cái hôm hắn say khướt , nó không thấy hắn đâu. Rỗi bỗng nó lắc nguầy nguậy cái đầu. Tự nghĩ “ Hắn ta đâu là gì của mình cơ chứ , sao phải nghĩ gì nhiều ệt , hãy chở về với chính mình lúc trước đi “. Nó nhớ đến Huy , nhớ đến cái căn nhà lụp xụp trong khu ổ chuột . Nó dừng xe ở một chỗ ít người. Để làm gì thì chính nó cũng không biết nữa. Nó cúi đầu im lặng.
Nó về nhà và đón Huy đi chơi :
-Chị lại em đi đâu đấy.
-Đâu cũng được , chỉ cần em thích.
-EM thích nhiều lắm . Nhưng mà….
-Mà sao.
-Chị em mình đâu có nhiều tiền đâu .
-Hôm nay chị lấy lương mà . Lâu rồi em không được đi chơi nhỉ.
-Vâng _ Huy cười típ mắt.
-Em muốn đi đâu.
-Công viên chị ạ .
-Chị biết mà.
-Hi hi.
Nó thích nhìn Huy cười , nụ cười trong sáng nhưng không hạnh phúc. Huy thiệt thòi hơn nó , thiếu thốn hơn nó rất nhiều. Nó phải làm tất cả để bù đắp cho Huy.
Hai chị em nó chơi đủ trò , tàu hoả , nhà hơi , nhà bóng , gắp gấu bông. … Lâu rồi nó không thấy Huy cười nhiều và hạnh phúc thế này . Huy cũng như bao đứa trẻ khác thôi , cũng thích nô đùa , nhưng Huy chẳng bao giờ giám nói với nó cả , vì Huy biết hoàn cảnh nhà mình như thế nào. Ngoài việc mắc căn bệnh bẩm sinh này , Huy vẫn rất chăm học , chỉ là thành tích cũng chỉ ở mức tiên tiến , nhưng có lẽ với Huy đó là sự lỗ lực cao nhất có thể rồi. CÓ lúc nhìn thấy em đau , nó chỉ muốn ôm cả cái nỗi đau đó về mình. Nó nhận ra , hình như thời gian qua nó đã không quan tâm đến Huy nhiều như trước , Không biết Huy có nhận thấy được điều đó . Còn nó , nó biết lúc này mình phải làm gì.
-Chị ơi em không thích chơi nữa đâu.
-Sao thế , còn nhiều trò em chưa chơi mà
-Mình đi mua kem rồi ra bờ đê ngồi nha chị
-Em cũng thích ra đó à
-Em cũng giống chị mà.
-Ừ . Thế thì đi mua kem. Lên xe nào.
-Có ngay _ Huy cười típ mắt
-Cậu em tôi ăn được bao nhiều cái đây.
-Em ăn được nhiều lắm. Chỉ sợ chị không đủ tiền mua cho em thôi.
-Ớ. Thôi được rồi , chị sẽ cho em chết ngận trong kem ngày hôm nay.
-Được thế còn gì bằng
-À nhưng mà từ từ.
-Sao ạ .
-Trời đang chuyển lạnh ăn được không
-Chị lại lo xa nữa , em không sao mà.
-Thế nó làm sao thật thì sao.
-đồ bà già.
-Á à . Giám bảo chị bà già á. Chị hơn em có 5t thôi đó. Còn trẻ như này mà kêu bà già. Chán em quá.
-Ha ha. Thôi đi mua kem cho em đi.
-À mua ở quán chị làm thêm chắc kiểu gì cũng được giảm.
-Tiện quá chị nhỉ.
-Ớ chuyện . Không tiện thì sao.
Nó đạp xe nhanh trên con đườg nhựa đến quán làm thêm.
-Chị cho em mấy cái kem nào.
-Cô hôm nay cũng ăn kem cơ đấy .
-Em chở thành đệ đi chơi nó đòi ăn ý mà.
-Thế nó kem rồi em caphê không.
-Thôi chị ạ . Em đùa đòi theo nó một hôm .
-Tốt thôi .
-Chị cho em 2 kem sữa dâu với 2 cái sôcôla , thêm 4 hộp merino cũng sôcôla nữa. hai cái ốc quế kenano nữa.
-Sợ . có hai chị em mà ăn thấy gớm.
-Ha ha. Ăn thay cơm , tối về em không phải nấu , càng tốt chứ sao.
-Vâng tốt , rồi nát tôi về hai chị em lại tranh nhau cái nhà wc cho xem.
-Sao em chưa ăn chị đã nhắc tới nhà wc rồi. Chán chị quá.
-Thôi được rồi. Cô đứng đây đợi tôi , tôi vào tôi làm kem cho .
-Vâng.
-À mà chị . Trong bếp còn cái bánh kem nào dự trữ không.
-Không rõ nữa , em vào hỏi thằng Nam xem.
-Vâng. Thế chị làm kem đi .
-Không cần cô phải nhắc.
-Anh Nam ơi _ Nó đi cửa bếp đã gọi .
-Lạy hồn , bé cái mồm thôi . Sao hôm nay anh thấy cô tươi lắm nha.
-Ớ. Em lúc nào chả tươi anh cứ nói sao đấy.
-Thôi được rồi , có chuyện gì không.
-Trong tủ còn cái bánh kem nào dự trữ không.
-Xem nào , hình như còn hai cái cũng khá ổn.
-Hai cái hả . Tốt quá rồi.
-Sao .Cô định lấy hả.
-Vâng. Anh phun chữ cho em với.
-Chữ gì đây.
-Không cần trang trí nhiều hoa văn đâu . Một cái ăn phun cho em chữ to lù lù vào cái bánh là Huy Lợn , còn cái của em thì nghi chữ nhỏ nhỏ xinh xinh là Chị gái đáng yêu được rồi.
-Ối giời ơi , có mà đáng yêu.
-Thì cứ viết đi , giờ em là khách hàng đó , không phải nhân viên nên anh không bắt nạt được em đâu . Ha ha .
-À thế thì chịu hắn rồi.
-Không chịu sao được.
-Đi chơi với Huy à _ Nam ngó ra chỗ cửa .
-Vâng. được ngày lấy lương mà anh , tranh thủ , cuối tháng hết rồi tính sao được.
-Cô cũng biết tính toán lắm.
-Học anh cả.
-Thật á.
-Không , em nói phét đấy.
-Mất hứng. Đáy xong rồi. ôm đi đi.
-Dỗi kè.
-Tôi không trẻ con như cô mà phải dỗi nhá.
-Thế thôi.
-À anh , hay anh cho em luôn hai cái bánh này đi .
-Cũng được , giám đốc chưa biết là còn bánh đâu.
-HaHa . Anh không được nói nhá.
-Vâg tôi biết.
-Đấy , thế có phải đáng yêu không.
-Không giám cô ợ.
-Thôi em đi đây , bắt thằng bé đợi lậu rồi.
-Đi đi cho đỡ vướng mắt.
-Mà anh nài _ nó đang đi quay phắt lại cười gian.
-Gì thế này.
-Em nhìn đi nhìn lại vẫn thấy cái bánh anh làm không đẹp bằng em làm . _ nói xong nó chạy mất tắp , cười ha hả.
-Con bé kia đứng lại _ Nam giận tím mắt _ chờ đấy , rồi mấy bứa nữa đi làm mày xong với anh.
-Tính sau anh nhá. _ Chạy ra chỗ cũ _ Chắc kem của em xong rồi chứ hả.
-Đợi lát chị lấy dâu cho vào đã.
-Ớ . Sao chị không làm kem tươi luôn.
-Có rồi cô ạ , nhưng có dâu tươi mới lấy xong , chị chộm cho Huy một ít , ai biết .
-À ….. Chết nha
-Bé cái mồm thôi con bé kia.
-Vâng em im.
-Thế còn gì mới mới lấy lốt.
-Tham thế .
-Em đùa thôi . em được anh Nam cho hai cái bánh kem nè.
-Thằng này dại gái à tội chết. Giám đốc mà biết coi như nó xong.
-Anh ý bủ là giám đốc không biết còn bánh dự trữ. Vừa em mới trọc lão phát điên phát ngộ trong nhà bếp xong . Haha. Nói đã thấy thích rồi.
-Thôi đi cô. Trêu nó lắm mai nó nên nó đè đầu cười cổ nó đập cho .
-Ế .. Em không sợ đâu , chị không nhớ giám đốc gọi em là gì à.
-Rồi , tôi biết cô giỏi rồi. Thôi đi với thằg Huy đi , bắt thằg bé đợi lâu quá còn gì.
-Ối chết em quên mất.
-À ừ đủng ồi. Ai bủ hóng.
-Thế em đi đây .
-Ừ.
-Pai chị.
-À Hân từ từ
-Dạ.
-Hôm qua thằg đệ chị nó mag một đống của nợ này về này mà chị sợ béo lắm . em tự xử đi . Giờ mới nhớ _ Bà chị đua cho nó một túi quà xinh xinh .
-Sôcôla .
-Còn gì được nữa.
-Ha ha. Cái gì chứ cái này có béo thế béo nữa em vẫn có thể ăn được.
-Vì biết thế chị mới đưa cho cô đây,
-Tks chị , yêu chị nhiều nhiều . Thôi em đi đây _ nó chạy tắp còn không để ng khác chào.