Đồ Đệ Nhà Ta Lại Treo Rồi (Đồ Đệ Của Ta Lại Chết)

Chương 3: Chương 3: Tò mò hại chết mèo




Dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, nhóc con chậm rãi đỏ mặt, ấp a ấp úng:

“Dù… dù sao, ngươi đã sờ… sờ ta rồi, cha ta nói, nam tử hán phải đỉnh thiên lập địa, ta… ta sẽ phụ trách. Trên đường đi ta đã quyết định, nếu ta được chọn, nhất định sẽ dẫn theo ngươi!”

Chúc Diêu càng thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ nhóc con đang nói… về chuyện đánh mông nó? Bởi vì nàng sờ mông nó cho nên phải phụ trách nàng? Chúc Diêu không còn gì để nói, nhóc con ngươi tuổi nhỏ não đã lớn như vậy, người nhà ngươi có biết không?

“Dù sao… dù sao ta sẽ không bỏ lại ngươi!”

Nhóc con dậm chân một cái, càng thêm không được tự nhiên.

Chúc Diêu đột nhiên muốn trêu đùa nó:

“Thế nếu ngươi không được chọn thì sao?”

Nhóc con sửng sốt, gãi đầu, miệng nhỏ dẩu lên rõ ràng mất hứng, bất mãn thái độ của nàng không tin tưởng nó, hừ hừ:

“Nếu không được chọn ta vẫn sẽ phụ trách, chờ ta trưởng thành nhất định sẽ lấy ngươi.”

Chúc Diêu còn chưa kịp cảm động, hắn ngẩng đầu liếc nhìn nàng, lại chêm thêm một câu:

“Làm thiếp!”

Shit, rất muốn đấm nó cho mẹ nó không nhận ra con luôn! Hình như nhóc con đoán được nàng sẽ tức giận, xoay người chui vào giữa đám tiểu hài tử nhanh như chớp, còn quay đầu làm mặt quỷ.

Chúc Diêu giơ nắm đấm, nàng nhịn, nhóc con ngươi chờ đấy cho ta. Lát nữa trở về, ta cam đoan sẽ không đánh chết ngươi. Hít sâu mấy hơi, nàng bình tĩnh lại, nhìn dưới đài phát hiện hàng người không hề có xu thế giảm bớt, ngược lại càng lúc càng đông. Mà tiểu hài tử trên đài vẫn không nhiều lắm như trước.

Bao gồm cả nhóc còn thì chưa đến mười người. Xem ra đứa nhỏ có linh căn vẫn là số ít. Phỏng chừng xác suất chưa đến 1%. Hơn nữa trong số đó tứ linh căn và ngũ linh căn chiếm đa số.

Nhìn viên cầu lơ lửng bên cạnh, Chúc Diêu có chút tò mò, không chỉ tự động trôi nổi còn có thể biến màu, vừa rồi lúc bé ăn mày vuốt là màu lục thêm vàng, còn nhóc con là màu đỏ, không biết nàng sẽ mang màu gì.

Ma xui quỷ khiến, duỗi một ngón tay, đâm đến. Viên cầu lập tức trở nên màu sắc sặc sỡ, bao gồm năm loại màu lục, lam, vàng, nâu, đỏ.

“Ngũ linh căn.”

Nam nhân trung niên phụ trách thí nghiệm thấy động tác của nàng nhưng không tức giận. Thỉnh thoảng cũng có tộc trưởng đưa tiểu hài tử đến thấy tò mò, muốn đo linh căn của mình, hắn đã quen rồi. Huống hồ vị cô nương này còn mang theo thiên tài Thiên linh căn đến, tất nhiên sẽ không so đo với nàng. Cũng là người có linh căn, đáng tiếc chỉ ngũ linh căn kém cỏi, hơn nữa lớn tuổi như vậy, cho dù tu tiên cũng không có tiền đồ.

Nghe thấy đối phương nói ngũ linh căn, Chúc Diêu thở dài, tốt xấu gì nàng cũng là người xuyên không đến, cứ tưởng rằng mình có cái linh căn hoành tráng, bá đạo, khủng bố lắm, hóa ra là ngũ linh căn kém cỏi nhất, xem ra nàng vẫn thích hợp con đường – dân phụ rừng rú có ít ruộng. Ông trời cũng thật là, sao không cho nàng chút linh căn đặc biệt chút!

Chúc Diêu hơi thất vọng, vừa định thu ngón tay lại. Đột nhiên viên cầu nhiều màu sắc kia bắt đầu vặn vẹo, năm màu trộn lẫn vào nhau, một tia chớp nhỏ xuất hiện, tràn lan ra toàn bộ viên cầu, rồi lách tách một tiếng, viên cầu lửng lơ bỗng nát bấy.

Hợ…

Chúc Diêu vẫn duy trì trạng thái duỗi một ngón tay, cứng đờ tại chỗ. Không phải… không phải tại nàng chọc nát đấy chứ! Rõ ràng… rõ ràng vừa rồi nhiều hài tử đặt tay lên đều không có vấn đề gì, vì sao nàng vừa chọc cho cái đã nát?

“Ta… hiện tại xin lỗi có tác dụng không?”

Yếu ớt ngẩng đầu nhìn bốn vị bạch y, thấy bốn người đều không trả lời, vẻ mặt dại ra nhìn nàng. Trong khoảnh trắng Chúc Diêu có xúc động bỏ của chạy lấy người, chẳng lẽ định bắt nàng bồi thường! Nàng là nông phụ! Rừng núi với ruộng đồng đủ bồi thường không?

“Ta… ta không cố ý!”

Tóm lại thử nhận sai xem sao.

“Ngươi… ngươi ngươi là…”

Nam nhân trung niên duỗi tay run run chỉ vào nàng, mặt vẫn đang dại ra.

Chúc Diêu yếu ớt lùi lại một tiếng, bị dọa sắp khóc:

“Ta không có tiền!”

“Vừa rồi nhìn thấy… Chẳng lẽ là?”

Một nam tử bạch y khác đứng lên bước lại gần. Nhìn chằm chằm Chúc Dao, giờ nàng chạy cũng không kịp rồi.

“Hẳn là không sai!”

Bạch y nam thứ ba, cũng là vị trẻ nhất trong bốn người, trịnh trọng đánh giá nàng.

“Chuyện này quan hệ trọng đại, chúng ta lập tức lên đường về phái.”

“Dạ, Lí sư thúc.”

Ba người đồng thanh đáp lời.

Hiện tại Chúc Diêu không có tâm tình quan tâm vì sao môn phái này người càng trẻ tuổi bối phận càng cao, bởi vì nàng sắp bị bốn người họ bắt cóc.

Người trẻ tuổi nhất kia, tên Lí sư thúc, vung tay tung ra một vật. Lập tức, mảnh lá cây thật lớn xuất hiện. Vững vàng nổi giữa không trung, mà ba người còn lại hai tay làm một số động tác, đám tiểu hài tử mới được lựa chọn trên đài cộng thêm nàng cả người nhẹ bẫng, bay về phía phiến lá cây kia.

Lấy lại tinh thần nàng đã đứng trên lá cây. Này này, không phải đã nói sẽ lưu lại một ngày sao?

Không lẽ… bọn họ muốn trói nàng về phái hỏi tội!

“Đợi chút… ta có thể giải thích.”

Ta thật sự không cố ý mà, sản phẩm thấp kém không thể trách người sử dụng.

Đáng tiếc bốn người không nghe nàng nói, giống như sốt ruột bắt nàng về môn phái báo cáo. Chỉ vẫy tay tạo một tầng kết giới trong suốt xung quanh nàng và đám tiểu hài tử, sau đó bốn người bước ra phía trước thi pháp bay lên cao. Hoàn toàn không cho Chúc Diêu có cơ hội giải thích.

Chúc Diêu hắc tuyến đầy mặt, bảy tám bé củ cải tụ tập xung quanh, nàng mờ ẩn có dự cảm không tốt.

Quả nhiên toàn bộ bé củ cải nổi giận bừng bừng nhìn nàng chằm chằm. Nè nè đám trẻ con hôi sữa này, đừng có dùng ánh mắt hình viên đạn này nhìn ta.

“Ngươi làm hỏng bảo vật của tiên nhân! Ngươi là người xấu.”

Một tiểu cô nương búi tóc hai bên gắn hoa vấn tội đầu tiên.

“Hơ… tỷ tỷ không cố ý!”

“Đã làm sai còn không thừa nhận, quả nhiên là người xấu.”

Một tiểu nam hài khác chạy đến hỏi tội.

Định mệnh, liên quan gì đến ngươi!

Thấy có người ra mặt, đám tiểu hài tử khác cũng vây xung quanh, bảy miệng tám lời bắt đầu chỉ trích. Chúc Diêu đau đầu, làm ơn đi, ngay cả nàng cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, đám oắt con các ngươi kích động cái rắm gì.

“Chúng ta sẽ bồi thường, các ngươi không được bắt nạt nàng! Ai bắt nạt nàng ta sẽ đánh kẻ đó!”

Thời khắc mấu chốt, Vương nhóc con đột nhiên xông ra, đứng trước mặt nàng còn giơ nắm đấm nhỏ uy hiếp. Chúc Diêu cảm động, tính tiểu tử ngươi có chút lương tâm, quả nhiên không nhọc công ta giúp ngươi.

“Nàng tương lai sẽ là thiếp của ta, bắt nạt nàng chính là bắt nạt ta!”

Chết tiệt, rất muốn đấm nó!

Có lẽ bị Vương nhóc con dọa, đám củ cải không vây lại nữa.

“Ta đã nói sẽ phụ trách ngươi!”

Thấy mọi người tan đi, nhóc con vẻ mặt kiêu ngạo nói với nàng.

Chúc Diêu chà đạp khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng:

“Đa, tạ, ngươi, Vương, tiểu, phu, quân.”

Nhóc con liều mạng giãy dụa, yếu ớt lùi ra sau hai bước, rời xa móng vuốt của nàng, xoa mặt uất ức:

“Ta có tên, gọi là Vương Từ Chi, chúng ta… chúng ta còn chưa thành thân, ngươi không thể… gọi như vậy!”

Nói xong đỏ mặt chạy đi.

Ô, còn mặt đỏ nữa? Chúc Diêu không còn gì để nói lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.