Đồ Đệ Nhà Ta Lại Treo Rồi

Chương 41: Chương 41: Không hãm hại đồ đệ không được sao?!?




Chúc Diêu như tìm được trò chơi giải trí hạng nhất. Nàng không ngừng chuyển đổi khối khí tới từng vị trí trên thân thể, lúc thì phóng to thu nhỏ, lúc thì thu nhỏ phóng to.

Ồ! Khoan đã, sao nàng có cảm giác nàng giống như một trái bong bóng vậy nhỉ?? Muốn chỗ nào phình to ra thì nàng chỉ việc bơm nơi đó lên là được???

Rốt cuộc nàng cũng phát hiện ra chân tướng sự việc. Chúc Diêu đè nén cảm giác vui sướng khi chơi đùa rồi ngừng lại. Nàng cảm ứng lại khối khí trong cơ thể thì thấy nó cũng không có biến mất, cho dù nàng có tăng thêm thế nào đi chăng nữa. Thấy vậy, nàng liền đem khối khí này phân đều tới từng ngóc ngách trên cơ thể mình.

Lần di chuyển khối khí này làm nàng tốn khá nhiều sức. Nàng đã phải tiêu tốn hết 1 canh giờ, mới đem tất vị trí trên cơ thể bơm to ra. Sau khi bơm xong, cơ thể nàng lúc này không khác gì cơ thể của một thiếu nữ 15-16 tuổi.

Một đêm lớn lên, cái cảm giác này thật là kỳ diệu!

Nàng quan sát tỉ mỉ cơ thể mới của mình một chút thì thấy tất cả vị trí đều rất là OK, chỗ nào cần lõm thì nên lõm, chỗ nào cần lồi thì nên lồi…

Bằng phẳng! Không phải chứ??

Chúc Diêu chết lặng khi nhìn tới bộ ngực nhỏ như cái bánh bao kia.

Đột nhiên, trong đầu nàng có một suy nghĩ táo bạo hiện lên. Không phải nàng có thể khống chế cơ thể to chỗ nào cũng được sao, tại sao nàng không chuyển nó tới… bộ ngực có chút khiếm khuyết kia, rồi điều chỉnh nó??

Nghĩ tới đây, Chúc Diêu cảm thấy hưng phấn hẳn lên, lập tức khống chế khối khí di chuyển tới bộ ngực. Rồi nhẩm: b, c, d, e, f……

Thế nhưng cho dù nàng dẫn khối khí kia vào bộ ngực ra sao thì cái bộ ngực đó vẫn bằng phẳng như cũ.

Nàng không tin bộ ngực này có tà, liền điều khiển tất cả khối khí di chuyển tới bộ ngực. Kết quả là ”xì... xì... bùm!” một tiếng. Nàng lại biến thành một đứa con nít. Đúng vậy, lúc này ngay cả bánh bao cũng không còn.

Đệt! Nàng muốn có bộ ngực lớn mà cũng khó khăn tới như vậy sao??

Chúc Diêu đành buông tha ý tưởng vĩ đại này, lại ngưng tụ khối khí, biến thành thiếu nữ như cũ.

Thật sự nàng rất là hiếu kỳ tướng mạo của mình bây giờ trông như thế nào, liền ngắt một cái bí quyết ”ngưng băng”, mượn ánh sáng phản chiếu lên mặt băng rồi nhìn khuôn mặt mình. Không ngờ cái khuôn mặt bánh bao béo ú ụ kia bây giờ đã có góc cạnh. Cái khuôn mặt hạt dưa này quả thật rất đẹp, đây có lẽ là phương hướng nàng nên phát triển nó mai sau. Mắt nàng hai mí, nó giống với mắt ngày trước của nàng. Khuôn mặt có chút baby, đáng yêu thì có thừa, mà thành thục thì không đủ. Tổng kết lại một câu, coi như không xấu. Chỉ là có một điều làm nàng thất vọng đó là không biết có phải di chứng từ khuôn mặt bánh bao hay không mà khi nàng muốn cười, trên khuôn mặt lại kéo căng ra một đường cong kỳ dị!

Không thể thế này được, nàng không chỉ… có bộ ngực bằng phẳng, mà cái khuôn mặt to dài này nó cũng bị liệt!

—————

Chúc Diêu phát hiện khi nàng thích ứng hoàn toàn cái cơ thể thiếu nữ kia thì khối khí trong cơ thể cũng biến mất theo. Cho dù nàng tìm mọi ngóc ngách trong cơ thể thì cũng không thấy nó đâu. Nàng đành đem chuyện một đêm lớn lên này nói cho sư phụ biết.

Mà sư phụ thì giống như đã biết nàng thế này từ sớm rồi. Cho nên đối với hình dạng mới của nàng cũng không có quá nhiều kinh ngạc.

Ngọc Ngôn làm một bộ dạng nghiêm trọng khi nhìn tới cái đầu và bộ ngực của đồ đệ mình,

” Ta vốn còn lo lắng đạo Thiên Lôi kia sẽ ảnh hưởng tới cơ thể của ngươi, nhưng xem ra đạo Thiên Lôi kia cũng không có ảnh hưởng tới ngươi.”

“A?? Ý gì?”

Ngọc Ngôn xoay người mang nàng ra bên ngoài. Hắn vung tay lên, trong nháy mắt liền xuất hiện mấy thanh linh kiếm bay ra bốn phía xung quanh. Xung quanh bốn phía, tiếng côn trùng, tiếng chim hót đang còn kêu vang không ngừng, trong nháy mắt liền biến mất sạch sẽ. Một trận pháp ngăn cản nhanh chóng được hình thành.

” Ngươi đánh ra một chiêu mạnh nhất của ngươi cho ta xem.”

Chúc Diêu ngẩn ngơ, tuy nàng không biết sư phụ có ý gì, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn điều động tất cả linh khí trong cơ thể, rồi phát động chiêu ”Trời giáng” mạnh nhất.

Liền thấy một đạo Thiên Lôi từ trên trời giáng xuống thẳng tắp. Nó bổ xuống thảm cỏ cách nàng không xa. Nhưng khi nó vừa chạm đất, trong nháy mắt nó đã bị trận pháp xua tan.

Chúc Diêu đang định hỏi tại sao, mới vừa bước ra một bước, lại ”ùng ục” một cái ngã lăn quay trên mặt đất.

Mẹ kiếp! Tại sao ta lại biến thành một đứa con nít rồi??? Hơn nữa trong cơ thể cũng không còn khối khí có thể phóng to thu nhỏ nữa?? Trong lòng nàng liền hiện lên 100 cái icon đcm (fuck your mother) chạy qua!

” Quả nhiên!”

Ngọc Ngôn bình tĩnh ôm lấy đứa nhỏ nằm trên mặt đất quay trở lại phòng.

” Sư phụ? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, ta thật sự không hiểu???”

” Ngươi có biết vì sao người bình thường khi đủ tuổi mới có thể đến đây trắc nghiệm linh căn không?”

Ngọc Ngôn kéo cánh tay nhỏ, mập của nàng ra rồi bắt mạnh, dò xét thân thể của nàng một chút.

Chúc Diêu liền nói,

” Không phải sau một tuổi thì linh căn sẽ được sinh ra hay sao?”

” Tư chất linh căn, từ khi sinh ra đã được định trước, không phải do sau này lớn lên mới tạo thành.”

Sau khi thấy nàng không có việc gì, hắn thu hồi tay lại rồi nói tiếp,

” Sở dĩ sau một tuổi mới có thể trắc nghiệm linh căn, nguyên nhân chính là cơ thể trước 1 tuổi quá yếu. Nó căn bản không thể chịu tải được linh khí. Nếu như cưỡng ép tu luyện sẽ khiến cho kinh mạch đứt đoạn mà chết.”

Do vậy, hắn ba tuổi nhập môn, 10 tuổi mới có thể Trúc Cơ cũng chính vì nguyên nhân này. Thân thể trước 10 tuổi, căn bản không thể nào thừa nhận được áp lực của Trúc Cơ.

” Nhưng ta không sao mà!”

Nàng giơ hai tay khỏe mạnh lên khoe.

” Ta vốn cũng lo lắng tới điều này, nhưng hôm nay phát hiện thấy ngươi có thể tự do biến hóa thân thể lớn nhỏ.”

Ngọc Ngôn sờ sờ đầu của nàng, như đang đắn đó suy nghĩ điều gì,

” Thân thể này của người, hình như… nó chuẩn bị sẵn cho ngươi để ngươi sống lại.”

Chúc Diêu có chút mơ hồ, đột nhiên cảm thấy thật sung sướng giống như khi chơi trò chơi nhận được gói quà thăng cấp vậy.

” Vậy tại sao bây giờ ta lại biến thành một đứa con nít?”

” Do vừa rồi người dùng một chiêu kia. Nó đã tiêu hao tất cả linh lực của ngươi. Chờ sau khi linh lực ngươi khôi phục lại, thì ngươi mới trở lại hình dáng trưởng thành kia được.”

“……”

Nàng có cảm giác mình không khác gì nhân vật Conan!

” Lúc nào thì ta mới có thể trở lại hình dạng kia được?”

” Sau 2 ngày, linh lực ngươi khôi phục lại là được.”

” Sư phụ!”

” Hả?”

” Lần tới ngươi có thể nói hết câu một lượt được hay không? Mà cũng đừng có lấy ví dụ minh họa có được không?”

Rõ ràng hắn có thể nói thẳng, thế mà hắn lại bảo nàng đánh ra đạo Thiên Lôi kia, rốt cuộc là vì sao? Hắn không hãm hại đồ đệ không được sao!

Khuôn mặt Ngọc Ngôn liền cứng ngắc lại, nhưng đáng tiếc nó bị che lấp bởi cái khuôn mặt ngàn năm băng lạnh kia,

” Đừng có suy nghĩ lung tung, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”

Hắn bình tĩnh đặt đồ đệ lên giường, bình tĩnh đắp chăn cho nàng, sau đó hắn bình tĩnh tiêu sái bước sang phòng bên kia, rồi bình tĩnh mở cái rương, bình tĩnh móc ra một khối vải bông màu trắng. Sau đó hắn nhàn nhạt hỏi,

” Thay tã mới?”

” Thay cái em gái nhà ngươi!”

————

Từ sau khi biết mình có thể biến lớn nhỏ, dài ngắn cơ thể lúc nào cũng được. Chúc Diêu giống như hiền lành đi nhiều. Nàng hiền lành chờ lớn lên. Trên người nàng khối khí nhiều lắm. Rất nhiều chuyện ngay cả sư phụ cũng không biết được. Chứ đừng nói tới chuyện trước đây trên thân thể nàng còn có chữ, còn có cả dấu vết trẻ con còn sót lại đó là nàng nói hết một câu còn chưa rõ nữa. Nàng luôn cảm giác mình chạm phải quy tắc gì đấy, nhưng ngẫm lại thì nó hợp logic một chút nào cả.

Vì không muốn dính tới phiền toái không cần thiết, nàng quyết định mình trưởng thành rồi tính tiếp. Ít nhất sau khi dùng xong linh khí, hình dáng cơ thể nào không có khác xa tới như vậy??

Mà nói tới chuyện này khiến cho nàng cũng cảm thấy buồn cười. Ngày trước, nàng luôn hận mình sao tuổi tác mình lớn như vậy. Ngay cả khi vào sơn môn rồi, nàng cũng bị 1 đám đầu củ cải chèn ép tới gắt gao. Mà bây giờ nàng ước nàng trưởng thành nhanh nhanh một chút.

Nàng quyết định trước 10 tuổi không xuống núi.

Nhưng mà sáng sớm hôm nay, nàng lại cảm giác được linh áp của Vương Từ Chi. Cái linh áp này xuất phát từ điện chủ truyền tới đây. Nó vừa vội vừa nhanh, lại mang theo khí sát phạt. Ngay cả ở trên Đỉnh Ngọc Lâm mà nàng cũng có thể cảm giác được.

Chúc Diêu cảm thấy tiểu quỷ kia chắc chắn có chuyện gì xảy ra rồi. Mấy ngày trước Tiêu Dật kết đan, hiện tại có lẽ hắn đã đi ra rồi. Mà Vương Từ Chi lại có chấp niệm đối với Tiêu Dật. Không biết tiểu quỷ kia có làm điều gì ngu ngốc hay không?

Cuối cùng, Chúc Diêu vẫn quyết định đi ra ngoài xem thế nào. Nàng ra khỏi đỉnh Ngọc lâm, rồi theo phương hướng linh áp tiêu tán mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.