Nhìn bao nhiêu cái chăn chồng chất đè trên người mình, ép tới nàng không nhúc nhích, không thở được, Chúc Diêu cũng không nói nên lời. Mà sư phụ thì không biết đứng ở bên cạnh mình từ bao giờ. Hắn bình tĩnh giơ 100 cái chăn lên, giống như là muốn đè lại nàng lần nữa vậy.
“Sư phụ ….”
Chúc Diêu ưu thương lên tiếng, đây là phát minh mới nhất để nàng có thể rời khỏi giường sao? Không thể không thừa nhận hắn đã thắng.
“Ừm!”
Ngọc Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, không một tiếng động thu hồi 100 cái chăn, khuôn mặt giống như là đã trông nom đồ đệ hắn cả đêm vậy. Hắn hỏi:
”Thân thể người thế nào rồi?”
Nói xong hắn thò tay bắt mạch cho nàng.
Mới sáng sớm đã ân cần hỏi thăm chuyện kinh nguyệt làm khuôn mặt Chúc Diêu không khỏi đỏ bừng lên. Nhưng thấy vẻ mặt đối phương có vẻ thành thật quan tâm, nàng không thể không trả lời lại:
”Ta cũng đỡ nhiều rồi.”
Nàng giả bộ đứng lên giống như muốn chứng minh rằng mình đã khỏi hẳn.
Sau khi xác định mạch của nàng bình ổn, lúc này Ngọc Ngôn mới yên tâm thu tay lại, dặn dò một câu rằng người nghỉ ngơi cho khỏe đi, không cần gấp gáp tu luyện rồi hắn đứng lên. Nhìn mặt trời đã lên rồi, hắn lại nghĩ tới câu nói của đồ đệ ngày hôm qua muốn uống đường đỏ, thế là hắn xoay người đi vào bếp.
”Sư phụ, khoan đi đã!”
Vừa mới xoay người chuẩn bị đi thì bị đồ đệ kéo ống quần. Quay đầu lại thì thấy vẻ mặt của đồ đệ ngu xuẩn của mình khóc không ra nước mắt, làm bộ dáng đáng thương nói:
”Người có thể kéo ta ra được không? Ta lại bị đè, không ra được.”
“…” Sau năm ngày, đúng hạn bà kinh nguyệt cũng nói lời tạm biệt với Chúc Diêu. Năm ngày qua quả thật giống như là nước sôi lửa bỏng, hằng ngày thì sư phụ vẫn thường xuyên làm cho nàng mấy trăm cái kinh nguyệt đới thì không nói. Đằng này cả đỉnh núi Ngọc Lâm đang yên tĩnh thì hết lần này tới lần khác, đồ đệ lần lượt mang đường đỏ lên núi bái phỏng, làm cả đỉnh núi trở nên náo nhiệt hẳn lên. Trước đi rời đi ánh mắt còn tò mò, hiếu kỳ. Nàng cảm giác như rằng giống như tất cả mọi người trong môn phái đều biết nàng đang có kinh nguyệt vậy.
Lại còn xuất hiện trên bàn hàng ngày ba bữa như một là bát nước đường đỏ. Nàng uống vào liền muốn nôn thốc nôn tháo ra. Mà bên cạnh bát lần nào cũng vậy, cũng có ghi 1 tờ giấy nhỏ: “Sư phụ làm cho.” cho nên nàng không thể không kiên trì tiếp tục uống. Do vậy khi bà kinh nguyệt vừa rời đi. Nàng liền cứng rắn biểu thị với sư phụ rằng mình không cần những thứ này nữa, khi đó sư phụ của nàng mới tạm dừng hành vi ”hạ độc” này đối với nàng.
Trải qua chuyện này, Chúc Diêu đối với cuộc sống tu tiên sau này cảm giác tràn đầy lo lắng. Không phải nói nàng thích soi mói chứ, người sư phụ này: dáng dấp đẹp trai, tu vi cao, thận phận bá đạo, hơn nữa lại có rất nhiều kỹ năng cuộc sống như may vá, nấu ăn…. Đối với người đồ đệ như nàng thì đối xử rất tốt. Khuyết điểm duy nhất chính là… không phải người bình thường.
Đúng, chính xác là không phải người bình thường. Giống như lúc này đây, nếu không phải do hắn biểu hiện quá chân thật, nàng thật sự đã nghĩ hắn đang muốn hãm hại nàng.
Nàng tự hỏi bản thân rằng nhiều năm như vậy không biết hắn rốt cuộc sống như thế nào?
Vì vậy sau này nàng liền nhắc nhở bản thân mình một chút, dù gì thì mình cũng là người đã sống cuộc sống của hai thế giới (tự đề cao mình một chút). Xem ra muốn làm nữ tu yên ổn, bình an là chuyện không thể xảy ra được, ai bảo nàng bái một người sư phụ không thể không khiến người khác lo lắng chứ.
Nàng thở dài thật sâu, thời gian diễn ra sự kiện kinh nguyệt lần sau, chắc tầm hơn nửa tháng nữa. Vì vậy nàng quyết định xuống núi giải sầu một chút. Sau khi thuận lợi bắt bớ một gã đệ tử, nàng bắt hắn chở mình thăm thú các ngọn núi. Nàng quyết định rồi, nàng tới thăm tiểu bằng hữu họ Vương.
Dù sao đi chăng nữa, hai người cũng được coi là đồng hương, hơn nữa hắn còn là do mình mang vào. Do vậy, đối với tiểu bằng hữu này, nàng cảm thấy mình nên có trách nhiệm, hơn nữa, lần gặp gỡ trước, nàng nhận thấy tiểu bằng hữu này có vẻ lo lắng cho mình. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lại có khí phách nam nhân. Chính vì vậy mà nàng cảm thấy tự hào với bản thân mình.
Dọc đường đi, nàng có hỏi thăm qua, biết được nhóm đệ tử kia, đã trải qua nhập môn huấn luyện, đã được phân phối tới các ngọn núi khác nhau.
”Vị huynh đài này, chẳng hay đã nghe nói tới tiểu hài tử Vương Từ Chi được phân phối đến nơi nào không?”
Chúc Diêu tiếp tục thăm dò.
” Vương Từ Chi!”
Ánh mắt của đệ tử bị hỏi sáng ngời lên, mới hồi nãy còn tỏ ra lười biếng thì bỗng nhiên chuyển sang nhiệt tình hẳn lên:
“Ý người có phải là nói tới tân nhập thất đồ đệ của chưởng môn nhân thu nhận, người mang trong mình hỏa hệ thiên linh căn?”
Chúc Diêu gật gật đầu, tuy rằng không biết chính xác có phải tiểu bằng hữu họ Vương bị chưởng môn nhân thu nhân hay không, nhưng hỏa hệ thiên linh căn chắc đúng là hắn rồi.
”Không biết người là…”
”Ta là đại tỷ của hắn.”
Chúc Diêu tùy tiện lấy một cái lý do, vì không muốn người khác động tí lại gọi nàng là tổ tông. Nàng thật sự không muốn mọi người gọi nàng là như vậy thân phận.
Đệ tử kia vừa nghe xong, thái độ đối với nàng trở nên cung kính hơn vài phần,
”Vương sư đệ bái nhập làm môn hạ của chưởng môn nhân, lúc này chắc hẳn đang ở Kiếm phong, nếu như sư muội không ngại, ta có thể mang ngài tới nơi đó?”
Chúc Diêu tự nhiên mừng rỡ như vớ được vàng, tự nhiên có người tự nguyện dẫn đường cho nàng, hiển nhiên nàng theo đối phương tới Kiếm phong. Đến nơi rồi mới biết, Kiếm phong cũng cách đỉnh núi Ngọc Lâm cũng không xa lắm, nó lơ lửng phía dưới Ngọc Lâm một chút. Hơn nữa ở mỗi ngọn núi đều có trận pháp truyền tống, nên cũng không cần phải ngự kiếm phi hành cho mệt mỏi.
Đệ tử kia sau nhiều lần thông qua trận pháp truyền tống cùng với Chúc Diêu, cuối cùng hắn mang nàng vào một cái tiểu viện. Chúc Diêu liếc mắt nhìn quanh thì thấy tiểu bằng hữu đang ở giữa chính viện với một thanh trường kiếm bên mình. Nàng liền giơ tay vẫy vẫy kêu gọi tiểu bằng hữu.
Sau khi Chúc Diêu cảm ơn, cáo từ người vừa dẫn đường cho nàng. Nàng liền tiến vào sân, mới bước vào một bước, Vương Từ Chi đã phát hiện ra nàng. Khuôn mặt xinh xắn đang tràn đầy mồ hôi, nhễ nhãi liền kinh ngạc vui mừng vô cùng. Hắn thu hồi kiếm lại, vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa kêu to:
”Vợ của ta!”
Chúc Diêu liền đưa tay ra gõ đầu hắn một cái, làm cho đối phương u lên một cục to đùng.
”Kêu loạn cái gì thế? Không biết tôn ti trật tự cái gì cả?”
”Ta không có a!”
Tiểu bằng hữu họ Vương vẻ mặt ủy khuất, xoa xoa chỗ đầu bị đau, không phục phản bác:
”Cha ta đã nói, cô gái đã lấy chồng thì phải coi chồng như trời, cho nên ta to hơn ngươi.”
Hắn tại sao không thể từ bỏ được việc này cơ chứ, Chúc Diêu nhịn không được ra sức nhéo nhéo khuôn mặt tròn tròn của hắn,
”Tuổi còn đang nhỏ không lo học cho giỏi đi, suốt ngày chỉ nghĩ tới việc cưới vợ. Ai muốn làm vợ của người cơ chứ!”
”Tất nhiên là ngươi rồi!’”
Vương Từ Chi nghiêm túc nói:
” Nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, nói được làm được. Ta đã nói sẽ lấy ngươi, thì nhất định sẽ lấy ngươi, ta sẽ không từ bỏ ngươi. Còn nữa, ta đã mười tuổi rồi, không phải là một tiểu hài tử nữa!
Ai da, còn cố cãi chày cãi cối.
”Lời này cũng là do cha ngươi dạy?”
Vương Từ Chi lắc đầu.
”Đây là sư phụ dạy cho ta.”
Chúc Diêu cảm thấy buồn cười, sờ sờ đỉnh đầu của hắn.
“Thế sư phụ ngươi có nói cho ngươi biết rằng người tu tiên thì cần phải thanh tâm quả dục, không nên để tâm tình xấu làm ảnh hưởng chưa. Cho nên cả đời người sẽ không được cưới vợ!”
Vương Tử Chi lắc đầu. Hắn liền nghĩ tới mấy chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn liền nhắn tít lại.
” Thế nhưng… Sư phụ cũng có vợ, đại sư huynh cũng có vợ, đến ngay cả Thư sư huynh suốt ngày vùi đầu trong sách cũng có vợ cơ mà!”
Oạch… Hình như nàng giáo dục sai phiên bản rồi thì phải.
” Khục... Khục... Ta nghe nói người bái nhập làm môn hạ của chưởng môn chân nhân.”
Chúc Diêu giả đò lái sang chuyện khác.
Vừa nhắc tới sư phụ, gương mặt tiểu bằng hữu trở nên vênh váo, kiêu ngạo hẳn lên, ngửa đầu lên rồi nói:
”Ta chính là nhập thất đệ tử.”