Mới có 2 giờ sáng mà kí túc xá của TFBoys đã rộn ràng hẳn lên. Như mọi ngày hôm nay Vương Nguyên lại gọi cô dậy. Cô lờ mờ mở mắt thì mới sực nhớ hôm nay bọn họ có lịch quay, ba chân bốn cẳng chạy và nhà vệ sinh. Sau khi thay đồ, làm vscn xong xuôi cô lại bỏ chiếc láp top vào ba lô. Mặc một chiếc quần rin đơn giản kết hợp với chiếc áo thun màu trắng không quá nổi bật nhưng nó làm cô thoải mái.Vừa bước xuống nhà cô đã thấy mọi người đang tất bật chuẩn bị mọi công việc lâu lâu lại có người nhờ cô mang cái này cầm cái nọ làm cô cuống quýt cả lên. Cuối cùng mội việc cũng đâu vào đấy. Thở phào nhẹ nhõm cô cẩn thận khóa cửa nhà rồi xách cả ba chiếc ba lô to đùng của ba người kia và lăng xăng chạy theo mọi người. Vì là quản lý nên họ đi đâu cô phải theo đó. Nó đồng nghĩa với việc cô phải nghỉ học. Bây giờ trên xe chỉ có cô Khải Thiên Nguyên cô và bác tài xế, cô ngồi bên cạnh anh mà cứ gật gà gật gù cuối cùng là gục hẳn đầu lên vai của anh mà ngủ khò khò. Khoảng thời gian cô được ngủ (2 tiếng) TFBoys phải đọc kịch bản. Ba người đó vừa đọc vừa ngó sang cái con người đang ngủ như chết trên vai đại ca mà không khỏi thương hại. Lúc sáng Thiên rất muốn nói cô không cần phải đi theo bọn họ đến trường quay nhưng ngặc nỗi quy định là quy định. Chiếc xe chở bọn họ đột nhiên phanh kít lại. theo quán tính mọi người trong xe đều bị dồn lên phía trước cô cũng không ngoại lệ. Cái trán cô tông thật mạnh vào hàng ghế trước mặt làm cho nó đỏ ửng lên. Cô mếu máo ôm cái trán đáng thương của mình, Tuấn Khải vội vàng hỏi đồng thời xoa xoa cái trán tội nghiệp của cô:
-Cô không sao chứ? TRỜI ƠI! có ai như cô đi xe mà không thắt dây an toàn không chứ ?
-Tôi quên mất! Á đau quá_ Cô la toáng lên khi anh động vào vết đỏ.
Lúc đó Nguyên và Thiên đã xuống xe. Thì ra là có ông chú say xỉn đi không nhìn đường vô tình ngã trước xe của ba người. Không kiềm được giận Thiên quát lên:
-Ông chú à đi phải cẩn thận chứ ! ông làm cho bạn tôi bị thương rồi kìa mau xin lỗi đi_ Ánh mắt của cậu hằn lên những tia giận dữ. Nguyên vô cùng bất ngờ vì hành động này của cậu vì từ trước đến giờ cậu luôn là người bình tĩnh nhất trong mọi hoàn cảnh thế mà bây giờ cậu lại là người mất bình tĩnh nhất.
Nghe tiếng Thiên quát cô và Tuấn Khải vội vàng chạy xuống xe. Thấy tình hình không ổn cô liền kéo cánh tay của Thiên lại và nói :
-Em không sao mà! chúng ta đi thôi trễ rồi đấy.
Trong khoảnh khắc đó trái tim cậu dường như bị lỗi một nhịp. Cậu ước gì cánh tay ấy sẽ mãi như vậy sẽ mãi nắm lấy tay của cậu mãi mãi là như thế.
-Được rồi ta mau đi thôi trễ rồi đấy !_ Tiếng anh tài xế dục
Cô lật đật chạy lên xe ba tên kia cũng lững thững theo sau bỏ mặt ông chú ấy nằm một đống bên đường. Cô như nhớ ra chuyện gì vội vàng lôi ra từ trong cặp một cái áo khoác.
-Bác tài ơi đợi cháu một lác_ Nói rồi cô chạy thật nhanh xuống xe đến bên ông bác say sỉn kia nhẹ nhàng đắp chiếc áo lên người ông ta rồi chạy lên xe. < Em/cô đối với ai cũng như vậy sao?>
Cuối cùng bốn người cũng đã đến trường quay. Vừa đến nơi Thiên Nguyên và Khải đã lao đầu vào công việc nào là trang điểm nào là thay đồ...v...v...Cô thân là quản lý nhưng chỉ phụ giúp được vài việc lặc vặc còn khoảng thời gian rãnh rỗi cô đều dành để viết kịch bản. Cô luôn chọn cho mình một nơi yên tĩnh nhất, một nơi ít bị chú ý nhất còn ở ngoài kia có ba người đang phân tâm mắt cứ lảo đảo tìm cô nên bị đạo diễn nhắc nhở không biết bao nhiêu lần. Vì quay quảng cáo cho nhãn hàng thời trang nổi tiếng cho nên ba cậu phải thay đồ suốt.
-Tuấn Khải cậu mau vào thay cái áo khác đi cái này không hợp với màu nền cho lắm._ Tiếng ông đạo diễn nói. Anh vội vã chạy vào phòng thay đồ vừa tới nơi anh đã thấy ai đó nằm co ro trên ghế ngủ một cách ngon lành. Anh nhìn cô một hồi lâu rồi nhẹ nhàng lấy tấm chăn gần đó đắp lên người cô. Anh cứ ngỡ là cô đã ngủ nên rất tự nhiên cởi phăng chiếc áo ra rồi lục trong mớ trang phục để tìm cho mình một chiếc áo khác phù hợp hơn. Tiểu Nguyệt dần hé mắt, đập vào mắt cô là thân hình rắn chắc của anh khuôn mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên khi thấy cảnh tượng “kinh hoàng” ấy. Sau khi thay đồ xong anh vội xoay người bước ra phía cửa vô tình lướt qua người cô rồi dừng lại ở khuôn mặt đỏ như trái cà chua chín. Anh hốt hoảng đặt tay lên trán cô miệng lẩm bẩm;
-Sao nóng như vậy chứ không lẽ là sốt? Không phải chứ! lúc sáng còn bình thường mà, hay là chưa quen với thời tiết ở Trung Quốc nên mới vậy nhỉ?_ Vì nhắm tịt mắt nên cô đâu biết rằng nét lo lắng đang dần hiện rõ trên khuôn mặt của anh. Anh lấy luôn chiếc áo khoác trong cặp mình đắp lên người cô rồi vội vàng chạy ra trường quay.
Sau khi nghe tiếng đóng cửa cô mở mắt ra xộc vào mũi cô là mùi hương bạc hà nhẹ nhàng , làm cho cô trong vô thức kéo chiếc áo lên hít một hơi dài. Bỗng nhớ lại cảm giác mát rượi khi anh đặt tay lên trán mình cô bất giác đưa tay lên như để cảm nhận lại chút hơi ấm còn vương trên đó. Đột nhiên cô đưa tay vỗ thật mạnh vào mặt mình làm cho đôi má của cô hằn lên những vệt đỏ.
-Tỉnh lại đi Dương Băng! à không phải là Hoàng Ánh Nguyệt mới phải. Mày bị làm sao vậy hay là thần kinh mày có vấn đề. AAAAAAAAAAA_cô kéo cái áo của anh lên che kín mặt rồi hét trong “vô vọng”
Ở ngoài cửa có người đã nhìn thấy hết mọi cảnh tượng đó. Trên môi anh vẽ lên một nụ cười tuyệt mĩ: “Đồ ngốc”