Đồ Hậu Đậu! Em... Có Khỏe Không?(Tfboys)

Chương 25: Chương 25: Cô Ấy Là Cả Thế Giới Của Tôi!




Ngồi viết được hơn 10 bản kiểm điểm mắt cô đã muốn diếp lại, còn anh thì ngồi thảnh thơi chả có việc gì làm cho nên tiện tay đọc bản thú tội của cô.-Hoàng Ánh Nguyệt có thật là cô biết tiếng trung không vậy hả? _Anh tức giận quát lên. Cũng đúng thôi từ nãy tới giờ cô viết 10 chữ thì đã sai gần 5 chữ có sửa đi sửa lại thì vẫn vậy

-Tôi xin lỗi trước đây có học nhưng tôi ít khi thực hành nên không nhớ rõ lắm_ Cô không dám nhìn thẳng vào anh, cô chỉ sợ ngọn lửa giận trong mắt anh thiêu cô thành tro mất.

-Thôi được rồi! cô viết đi tôi sẽ sửa lại lỗi sai cho cô_ Anh lướt nhẹ qua cô rồi chầm chậm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Quả thật là đêm hôm qua cô không ngủ được bao nhiêu nên bây giờ thật sự chỉ cần đặt lưng xuống là cô có thể ngủ ngay. Chỉ được một lát cô đã gục hẳn xuống bàn ngủ một cách ngon lành.

-Đại ca, em viết được 30 bản rồi không thể viết thêm được nữa tay như muốn gãy luôn rồi_ Nguyên tử lên tiếng

-Em cũng viết được 30 bản, nhưng không sao em vẫn có thể viết tiếp_ Thiên nhìn con người đang ngủ ngon lành trên bàn mà không nỡ than vãn.

-Về thôi! phần còn lại để anh . _ Anh nói.

Thiên nhanh tay cất đống bản kiểm điểm vào cặp của cô sau đó tiến lại phía của cô toan bế cô lên nhưng có một bàn tay khác nhanh hơn cậu. là anh, anh nhẹ nhàng vòng tay cô lên vai mình sau đó chắc không cần nói thì ai cũng biết, anh cõng cô trên lưng trước sự kinh ngạc của Thiên và Nguyên .

<làm ơn đừng cho những điều con đang nghĩ thành hiện thực. con không muốn cả ba người chúng con cùng mắc kẹt giữa một cô gái> Thật may mắn vì vừa ra khỏi trường thì cả bọn liền bắt được một chiếc taxi. Không dám để cho tài xế chở đến tận nhà, đến đầu đường anh đã cho dừng xe :

-Cảm ơn chú, có thể dừng ở đây được rồi.

Thiên lặng lẽ rút ví trả tiền rồi quay sang nói

-để em phụ anh đỡ tiểu Nguyệt , Vương Nguyên cậu cầm cặp giúp em ấy nhé.

-Được để mình!_ Nguyên nhanh nhảu đáp nhưng sao trong từng chữ cậu phát ra như đang chứa đựng một nỗi u uất khó nói.

Buổi tối, con đường về nhà đen nghịt vắng tanh không một bóng người. Cô vùi đầu vào bờ vai vững chắc của anh ngủ một cách ngon lành. Ba người con trai ấy đi ngang hàng với nhau nhưng hôm nay mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình. Chỉ còn nghe tiếng gió và tiếng côn trùng kêu réo rắc trong đêm tối vắng lặng. Từng đợt gió khẽ lùa vào người làm anh chợt rùng mình.

-Anh à! lần sau em sẽ cõng cô ấy nhé. _ Thiên bất ngờ lên tiếng

Anh không trả lời. Không phải là anh không muốn trả lời mà là vì anh không biết phải trả lời như thế nào. Nếu có lần sau anh vẫn muốn mình là người cõng cô. Chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân bất lực như lúc này. Anh tự trách bản thân mình quá ích kỉ chỉ là một người con gái bình thường thôi mà sao lại có thể khiến cho anh cảm thấy bản thân mình xấu xa như vậy chứ. Ở cạnh cô hơn một tháng mà anh đã như trở thành một con người khác, anh biết lắng nghe biết thấu hiểu, biết quan tâm đặc biệt là biết bản thân mình vô cùng ích kỉ.

-Nếu có lần sau thì sẽ do cô ấy tự quyết định! _ không đợi anh trả lời Vương Nguyên đã lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn độn trong anh.

Thoắt cái đã đến nhà, Thiên Tuấn đứng trước cổng từ khi nào. Anh vội vàng bế cô trên tay nhưng tuyệt nhiên anh không hỏi lý do vì sao họ về muộn. Sau khi đưa cô về phòng Thiên Tuấn lặng lẽ vào phòng Tuấn Khải thì thấy anh đang cặm cụi viết cái gì đó.

-Tôi không làm phiền cậu chứ?

Anh vội vàng lấy một quyển tập gần đấy che tập giấy đang viết giở.

-Không sao, anh vào đi.

-Muộn vậy mà cậu vẫn phải học bài sao?

-Không hẳn là học bài. không phải anh vào đây chỉ để nói chuyện học hành của tôi chứ

-Đúng vậy. là vì tiểu Nguyệt.

-Anh muốn hỏi tôi trên tư cách hai người đàn ông hay là người được chủ tịch giao trách nhiệm quản lý cô ấy.

-Trên tư cách của một người anh trai và người quản lý, tôi không biết là cậu đối với em gái tôi còn tồn tại một thứ tình cảm nào khác ngoài trách nhiệm mà bố tôi giao. Nhưng tôi mong cậu hãy chăm sóc bảo vệ quan tâm nó bất cứ đâu. nếu như cậu làm không được thì hãy rời xa em gái tôi một chút tôi sẽ gánh trách nhiệm đó thay cậu.

-Không đâu! việc đó anh không nói tôi cũng sẽ làm vì từ nay trở đi tôi sẽ không bảo vệ người nào khác ngoài cô ấy vì đó là cả thế giới của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.