Nó nằm xuống bàn ngủ một cách rất ư là vô tư, xoay gương mặt sang phía hắn. Hắn nhìn nó, sao khuôn mặt nó lại đẹp như vậy? Nhìn nó ngủ hiền như cún con chả bù cho khi thức. Hai má ửng hồng, cặp mắt to thường ngày giờ đã nhắm lại, đôi chân mày khẽ nhíu lại như đang suy nghĩ làm hắn càng thêm tò mò về giấc mơ của nó. Lại còn cả cánh môi anh đào thật mềm mại kia nữa. Chà ước gì mình có thể đặt lên đó một nụ hôn (đồ cơ hội, được ngắm người ta thì thôi đi còn đòi lợi dụng). Giây phút đó, tim hắn bất giác đập nhanh hơn, lỗi nhịp tứ tung, cứ gọi là loạn hết cả lên.
Hắn cứ trong tư thế đó làm cho cặp mắt của Ly trợn ngược lên mãi (khiếp...kiểu này phải đi thay mắt đi). Cả lớp hôm nay yên ắng lạ thường vì ái ngại cho hoàn cảnh của ba người trong cuộc. Chuông hết giờ cũng vang lên đánh thức lí trí của những linh hồn bay nhảy. Hắn vội quay đi để che khuôn mặt ngượng ngùng của mình (hắn mà cũng biết ngượng à?0.0) rồi nhanh chóng thu dọn sách vở rồi vụt đi. Nó từ từ mở mắt chẳng hiểu sao mà cái tên kia tự nhiên khùng đi mà cứ như chạy. Nó ngồi dậy uể oải sách cặp chầm chậm định ra khỏi lớp
-Đứng lại!-giọng Ly phát ra đằng sau
-Chuyện gì?-nó ngơ ngác quay lại
-Tôi đã bảo cô là phải tránh xa Vũ ra mà cô nghe không hiểu hả?-Ly
-Ồ hóa ra là hot dog Ly sao?-nó cười khinh bỉ, ánh mắt trở nên sắc lạnh vô cùng khiến cho người trước mặt hơi rung sợ
-Mày....
-Cô im đi!-nó cắt ngang lời Ly-Tôi làm sao có thể hiểu cô đang nói gì kia chứ, chẳng phải cô là dog hay sao mà dog nói thì làm sao tôi hiểu
-Mày sẽ phải trả giá cho những điều mày nói hôm nay-Ly
--Trả giá ư? Tôi không biết mình phải trả bao nhiêu mới đủ giá trị lời nói của tôi hot dog à-nó nói rồi lạnh lùng bước đi
Để Ly ở lại căm phẫn vô cùng
-A! Chết rồi, sáng nay không đi xe giờ đi gì về đây?-nó hoảng hốt nhớ lại, tại tranh cãi với Ly mà đã đến giờ nghỉ trưa mất rồi chẳng có cái taxi hay xe buýt nào cả. Nhắc mới nhớ từ lúc ra về chẳng thấy Thư đâu cả, lúc hoạn nạn mà bạn bè kiểu đó đó
Thư đâu nhỉ?
Trong khi nữ chính của chúng ta đang đứng trước cổng trường vắng với con đường trước mặt cũng vắt nốt thì ở đây, trong một quán phở lề đường không khí vô cùng nhộn nhịp và mọi người đang rất hào hứng (tg cũng chưa chắc)
-Trả cho tôi-Thư bực tức vì bị giật mất cái trứng cút. Không tiếc chi cái trứng bé tí nhưng rất là không ưa tên ngỗ nghịch này.
-Tại sao chứ tôi thích ăn cô nhường cho tôi đi!-Khôi đắc chí
-Ai bảo anh đưa tôi tới đây thì phải cho tôi ăn đầy đủ chứ-Thư
-Là cô tự nguyện đi theo con gì?-Khôi
-Tôi...tôi...-Thư cãi không lại. Cứ tưởng được ăn của chùa nên mừng quýnh nên đi theo nhưng ai dè cái tên này...
Còn nó thì đã về nhà an toàn và đang mem mem thức ăn trưa
CÁC BẠN CÓ MUỐN BIẾT VÌ SAO KHÔNG? ĐÓN CHỜ CHƯƠNG 19 NHÉ!!! ^_^