-Vậy thôi, con nghỉ ngơi đi để ta đi nấu cơm nhé!-bà nói rồi bước ra nhà sau
-Tớ phải gọi cậu làm sao đây?-A Nhân mở lời vui vẻ
-Hay là...cứ gọi tôi là Hân Như đi-nó nghĩ đại một cái tên
-Ừ! Hay đấy! Như này, có muốn đi tham quan làng mình không?-A Nhân tỏ vẻ thân thiện
-Ưm-nó liền gật đầu
Thế là hai người họ vẫy tay chào mẹ rồi bước ra ngoài đi dạo.
-A cô Tâm! Chào cô!-A Nhân reo lên khi nhìn thấy một người đàn bà đang ngồi chẻ củi
-Chào cháu, đây có phải là cô bé hôm nọ cháu cứu về không?-Cô Tâm nhìn nó cười hiền.
-Vâng là cô ấy đấy ạ!-Nhân quay sang nó-Đây là cô Tâm hàng xóm thân thiết của nhà mình, cô Tâm tốt tính lắm đó
-Dạ cháu chào cô-nó khom người lễ phép
-Ừ, thằng Nhân nó cứ nói quá thôi mà cháu xinh thật đấy!-Cô Tâm khen làm nó cười ngượng.
-Cô đừng khen cô ấy như vậy, nhỡ cô ấy nở mũi thì khó mà chỉnh lắm đấy ạ hihi-Nhân tiếp lời cô Tâm rồi cười te toét
-Cậu nói cái gì thế hả?-Nó véo vào hông Nhân một cú đau khiến chàng ta nhảy dựng lên
-Thế cô nên gọi cháu thế nào đây?-Cô Tâm lại bắt chuyện
-Cứ gọi cháu là Như đi ạ-nó rời ánh mắt khỏi Nhân nhìn sang cô Tâm
-Ừ! Mà cái thằng kia, có thôi cái trò giả vờ đi không? Mau dẫn Như đi chào hỏi mọi người đi-Cô Tâm mắng cái tên đang đứng ôm hông suýt xoa kia
A! Bị cô đoán trúng rồi nhé! Chàng ta lập tức chạy đến chỗ nó nhưng tay thì vẫn để ngang hông.
-Thôi, tụi cháu đi nha cô!-nó nói rồi cũng Nhân đi tiếp
-Cô ấy tốt lắm, từ nhỏ tớ đã rất thích cô ấy rồi. Chồng cô đã chết trong một lần đi đánh cá ngoài biển, lại không có con cái gì nên chỉ lủi thủi một mình quanh nhà. Vì thế, ngày nào tớ cũng sang nhà trò chuyện với cô, cô cũng rất vui tính-Nhân vừa đi vừa kể về cô Tâm. "Cô Tâm thật tội!"-nó nghĩ
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
trong một vài chương tới sẽ không xuất hiện hắn nhé! không phải là mình quên nhân vật nhưng vì một số tình tiết nên hắn tạm thời chưa xuất hiện.
cho mình xin ý kiến đi! ^_^